| Nghi thức bắt đầu 8 |
Khi nhìn đến bốn chữ này, hai người không hẹn mà cùng cảm giác được sợ run lên. Khí trời rõ ràng rất nóng, nhưng mà Tạ Kỷ Bạch nhịn không được rùng mình.
Tạ Kỷ Bạch nắm chặt điện thoại, không nói hai lời, trực tiếp chạy từ bãi đỗ xe trở về trong cục, thang máy cũng không đi, trực tiếp một hơi từ thang lầu chạy lên.
Đường Tín chạy phía sau cậu, phát hiện Tạ Kỷ Bạch lại khiến cho anh cảm giác ngoài ý muốn.
Tạ Kỷ Bạch thoạt nhìn nho nho nhã nhã, thậm chí vô cùng gầy yếu, thế nhưng không nghĩ tới thân thủ khi hành động không sai. Nhất là khi Tạ Kỷ Bạch chạy, bờ mông gầy gò mang theo một cỗ tinh thần, hình như càng đáng nhìn hơn.
"Bính" một tiếng, Tạ Kỷ Bạch bất chợt đẩy ra cửa phòng làm việc tổ C.
Trần Diễm Thải người duy nhất đang ngồi ở phòng làm việc bị âm thanh lớn làm hoảng sợ, thân thể run run một chút, mắt mở tròn, thẳng tắp lưng, ngơ ngơ một lúc...
"Đội phó, tôi không có chơi game! Thực sự!"
Đường Tín nghĩ, trên khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Kỷ Bạch lúc này, có lẽ đã có vết rạn nhỏ.
Tạ Kỷ Bạch bước nhanh tới, để mạnh điện thoại xuống trước mặt Trần Diễm Thải , nói: "Tra cho em ba tin nhắn này, lập tức."
Trần Diễm Thải vẻ mặt tật giật mình, thấy Tạ Kỷ Bạch đi tới, còn xê dịch người sang bên cạnh. Nhưng khi cô thấy tấm ảnh tràn đầy máu tươi trên điện thoại của Tạ Kỷ Bạch, thoáng cái ngây ngẩn cả người.
"Đây là..." Trần Diễm Thải kinh ngạc há to miệng, vội vàng nói thêm: "Tôi lập tức tra."
Tạ Kỷ Bạch kéo một cái cái ghế ngồi xuống cảnh cô, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
Thoạt nhìn, đến địa điểm liên hoan muốn dời lại.
Đường Tín không ngồi xuống, dựa vào bên cạnh bàn, cũng nhìn chằm chằm máy tính của Trần Diễm Thải.
Trần Diễm Thải vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mà rất nhanh, cô lộ ra vẻ mặt ảo não, nói: "Đội phó, là tin nhắn trên internet, thế nhưng... nơi gửi đi của tin nhắn này bị mã hóa, cho nên không thể tra được."
"Không thể tra được..." Tạ Kỷ Bạch thở dài một cái, bất quá hiển nhiên cậu đã dự liệu đến việc này.
Đường Tín nhún vai, nói: "Làm sao bây giờ? Hung thủ hiển nhiên có chuẩn bị mới tới."
Không tra được nơi gửi đi, hình ảnh gửi kèm cũng không có sơ hở, không thể nào tiếp tục tra được, ngay cả ảnh chụp người chết cũng vậy.
Tạ Kỷ Bạch nhận được tấm hình kia, cơ hồ là đặc tả người chết quỳ rạp trên mặt đất, hai bên đều là máu tươi, căn bản nhìn không ra có manh mối gì. Ảnh chụp càng không có phản quang, cũng không chụp tới bóng của vật khác.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Trần tỷ, chị scan ảnh chụp lên, nhìn có thể tiếp tục tra không, tôi và Đường pháp y đi tới địa điểm gặp mặt của nạn nhân và Lâm Nhạc Điềm nhìn một cái."
"Tôi đã biết." Trần Diễm Thải lập tức gật đầu.
Lưu Huỳnh Bối và Lâm Nhạc Điềm gặp mặt ở trung tâm thành phố, cách cục có chút xa, lái xe đi đều phải tốn không ít thời gian, càng chưa nói chen xe tới.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đều không lái xe được xe, bọn họ vốn muốn đón xe, nhưng đợi mười phút, dĩ nhiên không có xe trống.
Lúc này là giờ cao điểm, mỗi một chiếc xe taxi đều chật khách. Vừa vặn có chiếc xe buýt lái tới, Tạ Kỷ Bạch nhíu nhíu mày, nói: "Đi."
Đường Tín có chút không phản ứng kịp, thấy Tạ Kỷ Bạch muốn chạy theo xe, cũng nhanh tróng theo sát lên xe.
Xe buýt mới từ trong trạm đi ra, nhìn bề ngoài cũng trống trải. Người chờ xe ở ga cũng không đông, lúc Đường Tín theo Tạ Kỷ Bạch đi lên, còn thấy đằng sau có không ít chỗ trống.
Tạ Kỷ Bạch lấy card ra muốn quẹt mua vé, đang muốn đi về phía trước, Đường Tín sau lưng bỗng nhiên nhéo cánh tay Tạ Kỷ Bạch.
Tạ Kỷ Bạch quay đầu lại, chợt nghe Đường Tín nói: "Tôi không có card giao thông công cộng ở đây."
Tạ Kỷ Bạch: "..."
Tạ Kỷ Bạch thiếu chút nữa đã quên, Đường Tín mới về nước được hai ngày.
Tạ Kỷ Bạch không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Có thể đưa tiền."
Đường Tín lập tức lấy ra ví tiền của anh, bên trong thật chỉnh tề, một loạt các loại thể, còn có giấy chứng minh, và rất nhiều tờ tiền giá trị lớn.
Đường Tín lật hai cái, thì lấy ra một tờ tiền giá trị một trăm đồng.
Tạ Kỷ Bạch lập tức ngăn cản anh, nói: "Loại xe này không thể đưa tiền chẵn."
Hai người bọn họ đứng ở cửa, tài xế đã đóng cửa lại khởi động xe. Hai người đều có thân hình cao lớn, tướng mạo nổi bật, vốn là đáng chú ý, còn đều đứng ở cửa, càng bắt mắt.
Tạ Kỷ Bạch đau đầu một trận, lập tức lấy mấy đồng tiền xu ra, nhìn lộ trình một cái, sau đó ném vào bốn đồng tiền.
Rốt cục giải quyết vấn đề vé xe của Đường Tín, Tạ Kỷ Bạch mới đi tới đuôi xe bus, sau đó ngồi ở vị trí sát cửa sổ.
Hàng cuối cùng không có ai, đuôi xe tương đối xóc nảy, hầu như không ai nguyện ý ngồi ở chỗ này. Nhưng mà chỗ này thật là một vị trí tốt đối với người nhạy bén như Tạ Kỷ Bạch , ở đây có thể khiến cho toàn bộ thùng xe đều thu vào đáy mắt cậu.
Đường Tín cũng đi tới, ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn Tạ Kỷ Bạch, nói rằng: "Cậu thấy ảnh chụp lúc này thế nào? Nghi thức... Chỉ là cái gì?"
Nghi thức...
Nhắc tới hai chữ này, Tạ Kỷ Bạch nhíu mi, lắc đầu nói rằng: "Còn không biết, thế nhưng cảm thấy rất kỳ quái."
Tạ Kỷ Bạch trầm mặc một hồi, nói: "Tiểu thuyết của hung thủ, đã viết đến quyển thứ mười một, như vậy nghi thức mà hắn ta chỉ là gì? Vì sao đột nhiên nói nghi thức bắt đầu?"
Hung thủ đã không phải là lần đầu tiên gây án, hắn tâ rất thông minh, hơn nữa vô cùng to gan. Mười quyển tiểu thuyết trước cũng không xuất hiện hai chữ "Nghi thức" này, quyển mới nhất cũng không có.
Nhưng mà...
Quyển thứ mười một hiển nhiên là chưa viết xong, chí ít tiểu thuyết trong tay Tạ Kỷ Bạch còn chưa viết xong.
"Có thể..." Đường Tín nói: "Có lẽ là bởi vì, đây là vụ án đầu tiên tại thành phố C?"
Tạ Kỷ Bạch biểu cảm càng không tốt, nếu như Đường Tín nói như vậy, sợ rằng thành phố C kế tiếp càng không thể an bình.
Tạ Kỷ Bạch nhớ lại mấy câu trong quyển tiểu thuyết thứ mười.
—— mấy ngày nay tôi mơ tới thời gian ở thành phố C, tôi biết đây là lúc trở về. Nơi đó có rất nhiều quá khứ mà tôi không muốn nhớ lại, nhưng mà tôi phải trở lại, bởi vì tôi biết, có người ở nơi đó, cần tôi tới thăm hỏi...
Hung thủ và thành phố C có dính dáng không thể cho ai biết, mà "Người kia" hung thủ nói, là ai?
Trước mặt bọn họ có quá nhiều bí ẩn,nhưng mà quan trọng nhất hiện tại, Tạ Kỷ Bạch tại sao lại nhận được tin nhắn như vậy, hung thủ rốt cuộc có dụng ý gì?
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đều trầm mặc, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Xe buýt lúc đi có dừng hai trạm, mặc dù không có trở nên chen chúc, nhưng so với lúc mới lên, thì xe đi rất chậm. Tài xế một một chân đạp ga một chân đạp phanh, xe vọt tới vọt tới, khiến mọi người lắc trước lắc sau.
Tạ Kỷ Bạch hiển nhiên là say xe tương đối nghiêm trọng, lắc một lúc, sắc mặt của cậu trắng bệch, nhíu chặt lông mày, hầu kết chuyển động trên dưới.
Đường Tín mở cửa sổ bên cạnh cậu to ra, làm cho cậu có thể hít thở không khí, nhưng mà đối với Tạ Kỷ Bạch mà nói, kỳ thực cũng không có tác dụng.
Tạ Kỷ Bạch giơ tay lên, che miệng, hầu kết chuyển động nhanh hơn, trên mặt lộ ra biểu cảm chịu đựng, nửa ngày mới đỡ hơn một chút.
Đường Tín nhìn chằm chằm động tác của cậu, không nhịn được nghĩ, Tạ Kỷ Bạch nếu như ở trên giường làm ra biểu cảm này, làm ra động tác này, vậy thì thật là...
"Trạm tới có muốn xuống xe không?" Đường Tín hỏi.
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: "Không sao."
Cậu đã quen, cũng không phải quen với say xe, mà là quen miễn cưỡng chính mình. Đối với cậu mà nói thì không có gì, chỉ cần nhịn một chút thì sẽ qua.
Rốt cục tới trạm, Đường Tín giơ tay lên nhìn qua thời gian, anh lần đầu tiên ngồi xe bus trong đời, dĩ nhiên ngồi nửa giờ.
"Hẳn là ở phía trước." Tạ Kỷ Bạch nói.
Nơi này cậu chưa từng tới, xem địa chỉ hẳn là ở phía trước. Trần Diễm Thải gửi cho hai người một bức ảnh, là một nơi thoạt nhìn rất sa hoa.
Tuy rằng Lưu Huỳnh Bối không có công tác, tiền gửi ngân hàng ít đến đáng thương, thế nhưng Lâm Nhạc Điềm là một người có tiền, cô ta có di sản mà mẹ nuôi để lại, đời này không làm việc cũng không xài hết.
Lần này Lưu Huỳnh Bối mời khách, không biết là lo lắng Lâm Nhạc Điềm ăn mấy quán bình dân không quen, hay là lo lắng về vấn đề mặt mũi của mình, tóm lại cuối cùng chọn nhà hàng sa hoa này.
Cũng sắp mười một giờ, nhà hàng chưa có khách nhân đi vào, nhưng mà cũng sắp tới giờ. Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch đi vào, lập tức có bồi bàn ăn mặc chỉnh tề chào đón.
Tạ Kỷ Bạch lấy chứng nhận cảnh sát ra cho bồi bàn, nói: "Chúng tôi tới điều tra vụ án."
Bồi bàn hiển nhiên trước đây chưa từng gặp qua chuyện như vậy, sửng sốt một chút, nói: "Hai vị chờ chút, tôi đi mời quản lí."
Bồi bàn đem bọn họ đưa tới chỗ nghỉ ngơi của nhân viên, sau đó vội vã đi.
Quản lý nhà hàng rất nhanh tới, thoạt nhìn có chút căng thẳng, còn không biết vì sao đột nhiên có thanh tra đến đây.
Tạ Kỷ Bạch nói rõ ý đồ tới cho quản lí, quản lí liền nói: "Chuyện qua lâu như vậy rồi, thật sự là không có ấn tượng gì, nhưng mà trong nhà hàng có camera, có thể xem một chút."
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, hơn nữa có thời gian tương đối chính xác, quản lí trực tiếp điều tra buổi tối mười ba ngày trước.
Quả nhiên, Lưu Huỳnh Bối và Lâm Nhạc Điềm đêm hôm đó khoảng chừng bảy giờ mười ba phút, cùng đi vào trong nhà hàng.
Lưu Huỳnh Bối mặc váy trắng, đeo một cái túi trắng. Lâm Nhạc Điềm mặc váy màu đỏ rượu, đeo một cái túi đeo chéo thật lớn.
Bọn họ lúc rời đi đã là chín giờ tám phút, ở trong nhà hàng khoảng hai tiếng, lúc đó hai người cười nói, đều tự đi qua toilet một lần.
Trước khi đi, hai người còn tranh nhau tính tiền một lúc, cuối cùng vẫn là Lâm Nhạc Điềm trả tiền, sau đó còn đưa cho bồi bàn một ít tiền boa.
Chín giờ tám phút, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
"Chờ một chút, đây là cái gì?"
Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên nói.
Màn hình dừng lại, quả nhiên thấy trên ghế mà Lưu Huỳnh Bối ngồi, có một thứ màu trắng.
Ghi hình tuy rằng không phải đen trắng, thế nhưng không có âm thanh, nhìn cũng không rõ, căn bản không nhìn ra là cái gì.
Máy ghi hình tiếp túc phát, bồi bàn lúc thu dọn rất nhanh phát hiện đồ mà khách để quên, liền cầm thứ đó đuổi theo.
Nhưng bồi bàn rất nhanh thì trở về, lắc đầu với người bên cạnh, trong tay cậu ta vẫn cầm thứ đó, thoạt nhìn bồi bàn không đuổi kịp khách hàng.
Tạ Kỷ Bạch lập tức nói rằng: "Làm phiền anh có thể gọi bồi bàn kia tới một chút được không? Tôi muốn hỏi một số vấn đề."
Quản lí gật đầu, bảo người đi gọi. Bồi bàn hôm nay đi làm, rất nhanh thì tới.
Tạ Kỷ Bạch chỉ vào màn hình, hỏi thẳng: "Lúc đó cậu nhắt được thứ gì?"
Bồi bàn nhìn lên, nói: "À à, thị một chiếc gương trang điểm, là một vị khách nữ để lại."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Gương trang điểm? Hiện tại ở chỗ nào?"
"Đã trả lại cho vị khách kia. Hai ngày trước, vị khách nữ kia nhớ ra để quên đồ nên tới lấy, tôi đã đem đồ trả lại cho cô ấy rồi." Bồi bàn nói.
"Hai ngày trước?"
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đều rất giật mình, nhưng giật mình nhất là Đường Tín. Bởi vì thi thể là anh khám nghiệm, anh dám khẳng định, thời gian mà thi thể kia tử vong, không thể nào là mấy ngày hôm trước được.
Nói cách khác, Lưu Huỳnh Bối đã sớm chết rồi, làm sao hai ngày trước có thể xuất hiện được.
Bồi bàn thấy họ không tin, lập tức lấy ra điện thoại, mở lịch liếc nhìn, nói: "Là thứ ba, bốn ngày ngày trước. Ngày đó tôi về muộn, khoảng chừng hơn mười giờ, vị khách nữ kia tới cửa hàng."