|Tác giả: Trường Sinh Thiên Diệp|
|Biên tập: Vân Phong|
|Thể loại: đam mỹ, phá án, trinh thám, nhẹ nhàng,... |
| Bốn cánh tay ở khu mai táng 8|
Kỳ thực đừng xem Tạ Kỷ Bạch bộ dáng có chút không thích tiếp xúc với ai, nhưng thật ra là một người rất mềm lòng.
Cậu bé theo bọn họ cùng đi siêu thị, ba người mua rất nhiều thứ, sau đó mang theo về nhà, chuẩn bị ăn một bữa lẩu phong phú cho bữa tôi.
Trong nhàTạ Kỷ Bạch thật sự là quá sạch sẽ, cậu bé vốn là có chút rụt rè, sau khi vào nhà, liền bị dọa sợ, không dám đi vào trong.
Đường Tín nhịn không được cười rộ lên, đổi dép cho cậu bé, sau đó lại mang nó đi rửa tay thay quần áo, khiến nó tới gian phòng của mình nghỉ ngơi một chút.
Tạ Kỷ Bạch nhìn về phía một đống lớn nguyên liệu nấu ăn rầu rĩ, Đường Tín mua nhiều lắm, cậu muốn đem đồ vật tất cả đều nhét vào trong tủ lạnh, thực sự là chuyện quá khó khăn.
Đường Tín đi tới, nói: "Để tôi đi đi, cậu đi nghỉ ngơi một chút, ngày hôm nay chạy nhiều thật mệt mỏi."
"Không sao." Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín bắt đầu rửa rau thái thịt, Tạ Kỷ Bạch đứng ở cửa phòng bếp không có đi.
"Tại sao muốn đem nó mang về?" Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Cái từ "nó", đương nhiên chỉ cậu bé trai kia.
Đường Tín cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn vậy thôi, cảm giác có chút đồng bệnh tương liên."
"Đồng bệnh tương liên?" Tạ Kỷ Bạch nhấc mi.
Đường Tín nói: "Tôi lúc nhỏ, cha mẹ tất cả đều đã qua đời, tôi thậm chí căn bản không nhớ rõ bộ dáng của cha mẹ. Cha mẹ tôi không làm thương nhân, không có của cải gì, một đống thân thích đều không đồng ý nhận nuôi tôi, tất cả đều đùn đùn đẩy đẩy. Tuy rằng tôi khi đó rất nhỏ, nhưng mà màn kia tôi nhớ rất rõ ràng. Sau đó chú tôi từ nước ngoài gấp rút trở về, đem tôi mang đi."
"Vậy anh rất may mắn." Tạ Kỷ Bạch nói.
"Đích xác." Đường Tín nói.
Hai người không có tiếp tục cái đề tài này, nhưngmaf Đường Tín biết, Tạ Kỷ Bạch cũng từng trải qua việc tương tự, thậm chí càng làm cho người ta thương cảm. Sau khi cha mẹ Tạ Kỷ Bạch qua đời, cậu vẫn sống một mình, mặc dù có người giám hộ trên danh nghĩa, nhưng mà có cũng như không.
Tạ Kỷ Bạch chỉ đích danh muốn ăn lẩu, ngày nắng nóng bỏng ăn lẩu, thì là vừa mở ra điều hòa vừa đổ mồ hôi.
Tạ Kỷ Bạch chỉ ăn canh suông, trước đây chính cậu ăn lẩu, hay đổ một nồi nước khoáng, sau đó bắt bỏ đồ ăn vào. Quả thực là nước trong suốt thấy đáy, cái gì cũng không có.
Lần này dưới yêu cầu cường liệt Đường Tín cường liệt yêu cầu, nồi canh suông của Tạ Kỷ Bạch rốt cục bỏ thêm một chút hành có thêm chút vị, một chút nấm hương tươi, ngoài ra cũng không có gò.
Đứa bé lần đầu tiên ăn lẩu, mắt sáng lấp lánh, vô cùng hưng phấn, rồi lại rất khiếp đảm.
Đường Tín dọn dẹp xong các thứ, vừa nhìn thời gian đều đã qua nửa đêm mười hai giờ. Đứa bé kia hẳn là vào phòng anh đã ngủ.
Đường Tín đóng cửa đi tới, vừa lúc nhìn thấy Tạ Kỷ Bạch từ trong phòng tắm đi ra.
Đường Tín nói rằng: "Tôi có thể ngủ ở phòng khách không? Chỉ hôm nay."
"Tùy tiện." Tạ Kỷ Bạch nói: "Buổi sáng muốn dọn dẹp."
"Đó là đương nhiên." Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: "Ngủ ngon."
Tạ Kỷ Bạch vẫn cảm thấy, sống chung với người khác sẽ rất phiền phúc, nhưng mà cậu phát hiện, chỉ là chính mình tự cường điệu phiền phức mà thôi.
Cậu ngủ một giấc ngon, ngày thứ hai lúc thức dậy, phòng khách đã chỉnh tề, Đường Tín đang nấu cơm, đứa bé trai kia ghé vào cửa phòng bếp nhìn anh làm cơm.
Tạ Kỷ Bạch nhịn không được lắc đầu, nghĩ Đường pháp y đôi khi còn thật biết chăm trẻ con. Có phải là già trẻ đều yêu trong truyền thuyết hay không?
Bọn họ ăn xong điểm tâm, phải đi đến trong cục, lúc tới phòng làm việc còn chưa có ngườinaof.
Tạ Kỷ Bạch mở máy vi tình, thu được một bưu kiện, là Trần Diễm Thải gửi tài liệu cho cậu, thoạt nhìn cũng thật nhiều.
Đường Tín đi tới, hỏi: "Những thứ này là cái gì?"
Tạ Kỷ Bạch nói: "Vốn là tư liệu bệnh viện. Anh còn nhớ rõ bức ảnh chụp kẹp trong quyển sách ngày hôm qua không?"
Đường Tín gật đầu, nói: "Cậu để Trần Diễm Thải đem tư liệu sắp xếp?"
Ngày hôm qua, quyển sách bìa màu xám bên trong mang theo một tấm hình, thoạt nhìn như là ảnh chụp phòng bệnh viện, ảnh chụp căn phòng vô cùng cũ kỹ, thoạt nhìn đã lâu năm.
Thành phố này bệnh viện không ít, còn có vài cái phòng khám tư nhân, tư liệu Trần Diễm Thải sắp xếp còn thật không ít, nhưng mà loại bỏ một số bệnh viện có điều kiện tốt, nhưng thật ra có thể loại trừ phân nửa.
Tạ Kỷ Bạch sắp xếp ra danh sách mấy bệnh viện, sau đó đánh dấu trên bản đồ.
Đường Tín nói: "Tại sao lại có ảnh chụp của một phòng bệnh?"
"Không rõ ràng lắm." Tạ Kỷ Bạch nói: "Tôi cũng không biết là có ý gì."
Đường Tín nói: "Có liên quan đến vụ án của chúng ta sao?"
Tạ Kỷ Bạch vẫn đang lắc đầu: "Cho dù có quan hệ hay không, có một chút đầu mối, chúng ta cũng đều không thể bỏ lỡ."
Tạ Kỷ Bạch bỗng nhiên quay đầu, nói: "Được rồi, ngày hôm qua chúng ta đi tìm Khấu Hâm không có kết quả gì. Tôi nghĩ có thể chúng ta có thể xuống tay ở phương diện khác."
"Phương diện nào?" Đường Tín hỏi.
"Vị Mục tiểu thư kia." Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín nhíu mày, nói: "Mục tiểu thư?"
Tạ Kỷ Bạch nói: "Vị Mục tiểu thư mà ngày hôm qua chúng ta gặp được, hẳn là cùng công ty Khấu Hâm có hợp tác, có thể cô ấy biết được nhất chút gì."
Đường Tín nói: "Cái này cũng có khả năng."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Không bằng chúng ta đi hỏi Mục tiểu thư kia vài câu."
"Cũng được." Đường Tín nói.
Hai người đang nói chuyện, đứa bé kiaan vị ở trên một cái ghế, từ xa xa nhìn màn hình máy vi tính của Tạ Kỷ Bạch. Trên màn ảnh máy vi tính là một tấm hình, kẹp ở quyển sách bìa xám.
Ngày hôm qua bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ không có biện phép đem đứa nhỏ đi trạm cứu tế hoặc nơi nào khác, cho nên Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch mới chăm sóc nó một đêm. Bọn họ công tác đều bề bộn nhiều việc, không có khả năng vẫn thu lưu đứa bé này, hơn nữa nó còn cần phải chữa bệnh tâm lý.
Đường Tín nói: "Trước khi đi tìm Mục tiểu thư, hay là trước đem đứa bé này đưa đi đã."
Tạ Kỷ Bạch gật đầu.
Khi mà hai người chú ý đến đứa bé, phát hiện nó đang xuất thần nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn ảnh.
Tạ Kỷ Bạch nhíu nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên đi tới, thấp giọng hỏi: "Cháu biết nơi trong ảnh sao?"
Đứa bé nghe được thanh âm lại càng hoảng sợ, rồi mới từ trạng thái ngây người trở lại bình thường, nhìn Tạ Kỷ Bạch chậm rãi gật đầu, nói: "Ừ..."
Đường Tín sửng sốt, hỏi: "Đây là nơi nào?"
Đứa bé nhìn chằm chằm ảnh chụp, hình như đang trầm tư, nửa ngày mới nói: "Là địa ngục..."
Đường Tín không hiểu nhìn Tạ Kỷ Bạch.
Tạ Kỷ Bạch một mực quan sát biểu tình đứa bé, lúc nó xuất thần cũng không phải đang tưởng tượng, mà là đang hồi ức một đoạn ký ức, là chân thật tồn tại. Cho nên "Địa ngục" cũng không phải một khái niệm tưởng tượng, có lẽ là một hình dung khoa trương mà thôi.
Tạ Kỷ Bạch nhẹ giọng nói: "Địa ngục đó là nơi nào? Có thể nói cho các chú không?"
Đứa bé hình như rất mâu thuẫn khi nói về vấn đề này, nhưng mà, cuối cùng nó vẫn lên tiếng, nói: "Là nơi cháu trốn ra..."
Tạ Kỷ Bạch nghĩ là nhà của đứa trẻ, nhưng mà kỳ thực cũng không phải.
Đứa bé này là một cô nhi, nơi nó trốn ra, nhưng thật ra là một viện phúc lợi.
Cũng không phải viện phúc lợi thông thường, mà là một viện phúc lợi có chút đặc biệt, nơi này không chỉ nhận cô nhi, hoặc người già, còn có thể tiếp nhận một số người có vấn đề về tinh thần, trị liệu và cứu tế cho bọn họ miễn phí.
Đứa bé nhận ra gian phòng trong hình kia, chính là một gian phòng của viện phúc lợi.
Bọn họ chiếm được một đầu mối quan trọng, nhưng mà vì sao người kia muốn cung cấp cho bọn họ đầu mối này, điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Chờ tất cả mọi người đến, Tạ Kỷ Bạch nói rõ một chút tình huống.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta nhất định phải điều tra được, Trần Diễm Thải chị trước tiên điều tra về viện phúc lợi này chút, càng kỹ càng tốt."
Trần Diễm Thải gật đầu.
Trần Vạn Đình nói: "Chúng ta bây giờ có rất nhiều điều muốn điều tra. Khấu Hâm nơi đó cũng phải tiếp tục, viện phúc lợi này cũng phải điêu ftra, còn có vợ trước của Hà Phái Hưng. Tôi ngày hôm qua tới quán quàn linh cữu và mai táng, còn phát hiện một vấn đề, chính là một vị đồng sự của Hà Phái Hưng."
Trần Vạn Đình nói, ngày hôm qua hắn đi quán quàn linh cữu và mai táng tiếp tục điều tra cái chết của Hà Phái Hưng, có một vị đồng sự cùng trực ca đêm với Hà Phái Hưng nói, buổi sáng mà Hà Phái Hưng chết, khoảng năm giờ hắn ta có gặp qua Hà Phái Hưng, Hà Phái Hưng vẫn còn sống. Sau đó khoảng năm giờ hai mười phút, có người từ phòng nghỉ của Hà Phái Hưng đi ra. Nhưng mà hành lang khá tối, hắn ta không thấy rõ ràng. Là một người đàn ông mặc đồ lao động, bóng lưng rất giống đồng sự Chương Giang Hạo
Vị đồng nghiệp kia nói, ngày đó hắn tan trực ca đêm là đúng năm giờ, hắn lần đầu tiên tới phòng nghỉ, thấy Hà Phái Hưng và vị đồng sự Chương Giang Hạo đang nói chuyện, nhưng mà khi đó cảm xúc của Hà Phái Hưng hình như không tốt lắm, vô cùng suy sụp.
Vị đồng nghiệp kia không biết bọn họ đang nói cái gì, lúc hắn đi vào thì cả hai không còn nói gì nữa.
Vị đồng nghiệp kia vội vã cùng bọn họ chào hỏi rồi rời đi, lúc rời đi là khoảng năm giờ lẻ ba, hắn về nhà, cũng không phải giờ cao điểm nên không kẹt xe.
Nhưng mà chờ hắn đi đến trạm xe, chợt phát hiện chìa khóa của hắn ở trong túi áo lao động không còn nữa. Hắn lập tức vội vã chạy trở về quán quàn linh cữu và mai táng, lúc tới quán quàn linh cữu và mai táng, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, là năm giờ mười tám phút.
Hành lang bên ngoài khu nghỉ ngơi, hắn thấy bóng lưng Chương Giang Hạo vội vội vàng vàng rời đi. Lúc đó hắn cũng không có để ý, chuẩn bị vào phòng nghỉ đi lấy chìa khóa. Nhưng mà hắn thấy được cái chìa khóa của hắn rơi bên ngoài phòng nghỉ ngơi, rơi trên mặt đất.
Vị đồng nghiệp kia nhặt chìa khóa lên, cũng không có tiến vào phòng nghỉ, hắn nghĩ có thể là bản thân sơ suất, cái chìa khóa từ trong túi rơi ra cũng không có phát hiện. Lúc đó hắn rời đi quán quàn linh cữu và mai táng đi về nhà.
Đường Tín nói: "Hà Phái Hưng tử vong thời gian là năm giờ tới năm giờ rưỡi, nói cách khác, thời điểm mà Hà Phái Hưng chết, rất có thể, Chương Giang Hạo kia ở chỗ đó?"
Trần Vạn Đình gật đầu.
"Thật là thú vị." Trần Vạn Đình nói tiếp: "Tôi cũng đi tìm Chương Giang Hạo này, hắn không thừa nhận buổi sáng hôm đó ở cùng với Hà Phái Hưng, nói là vị đồng nghiệp kia nhận lầm người."
"Nhận lầm người?" Tạ Kỷ Bạch nói: "Không phải còn chào hỏi? Làm sao có thể nhận lầm người."
Trần Vạn Đình nói: "Đúng, vị đồng nghiệp kia rất khẳng định hắn không có nhận lầm người, nói xác thực có lên tiếng chào Chương Giang Hạo và Hà Phái Hưng, lúc đó Hà Phái Hưng tâm tình suy sụp không có chào lại hắn, thế nhưng Chương Giang Hạo có đáp lại hắn."
"Xem ra cái tên Chương Giang Hạo này có vấn đề." Tạ Kỷ Bạch nói.
"Còn có cái này càng thú vị." Trần Vạn Đình còn nói.
Trần Diễm Thải nhịn không được nói: "Lão đại, anh cũng kể một nửa rồi dừng lại, nghe được khiến em đều phải nìn thở đến chết."
Trần Vạn Đình ngắn gọn nói: "Chương Giang Hạo có chứng cứ ngoại phạm."
"A?" Lưu Trí Huy vò đầu, nói: "Có chứng minh không có ở hiện trường?"