| Búp bê thiên sứ 19 |
Tạ Kỷ Bạch tựa vào tường cạnh phòng bệnh viện, liên tiếp lấy ra đồng hồ đeo tay, xem bộ dáng là có chút sốt ruột, hiện tại đã qua sáu giờ mười bảy phút.
Đường Tín nhìn bộ dáng của cậu, nói: "Đừng có gấp, bọn họ vừa thiếu chút nữa là sinh ly từ biêth, hẳn là phải cho bọn họ chút thời gian, cậu cũng cho mình chút thời gian, thả lỏng một chút."
Tạ Kỷ Bạch quay đầu nhìn anh, nói: "Tôi chỉ cần thư giãn nửa phút thôi là được."
"Vậy hả?" Đường Tín cười nói: "Đội phó rất ưu tú."
Tạ Kỷ Bạch vẫn nhìn anh, nói: "Đường pháp y ưu tú hơn không phải sao? Lần trước ở trước máy kiểm tra nói dối, cũng lừa được."
"Cái đó cũng không phải lừa gạt, là dùng trí, đương nhiên còn có một chút may mắn trong đó." Đường Tín cũng không quan tâm lắm nói.
Ngay lúc hai người nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra, Ngu Cốc từ bên trong đi ra, nói: "Hai vị vào đi."
Ngu Cốc biết bọn họ nhất định là có chuyện muốn hỏi Tần An, Tần An bây giờ trạng thái rất tốt, chí ít thoạt nhìn không kinh hoảng.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đi tới.
Trong phòng bệnh không gian cũng không lớn, Ngu Cốc ngồi bên giường Tần An, đối diện chỉ có một cái ghế.
Đường Tín nhưng cũng rất galang, làm một động tác mời, đem cái ghế kéo qua để Tạ Kỷ Bạch ngồi xuống.
Tạ Kỷ Bạch cũng không có từ chối, ngồi xuống cẩn thận quan sát tình hình của Tần An vài lần, nhịn không được nói: "Tần An, cậu quả là một người kiên cường."
Tần An sửng sốt, có chút đỏ mặt, nói: "Cám ơn mọi người đã cứu tôi."
"Đó là việc chúng tôi phải làm." Tạ Kỷ Bạch nói.
Tần An so với tưởng tượng của cậu thì kiên cường hơn, đừng nhìn Tần An lớn lên gầy yếu, thoạt nhìn cũng có cảm giác mỏng manh dễ vỡ, lại vô cùng kiên cường. Cậu ấy hiện tại trong ánh mắt cũng có thần sắc sợ hãi, nhưng mà cũng rất kiên định.
Ngu Cốc cầm tay Tần An, không nói gì, nhưng chỉ vậy cũng đủ.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Tôi muốn hỏi cậu một số vấn đề quan trọng."
Nếu như lời Phạm Dĩnh nói đều là sự thật, như vậy hung thủ giết người phân thây thay bằng bộ phận búp bê chính là em trai Trương Linh Hoa Trương Khải Lương.
Thế nhưng Trương Khải Lương có chứng cứ ngoại phạm, nữ bác sĩ làm chứng minh cho hắn ta.
Nhưng mà nữ bác sĩ đã chết, rất có thể là bị Trương Khải Lương giết người diệt khẩu.
Giả thiết nữ bác sĩ làm nhân chứng giả, nói cách khác, Trương Khải Lương mặc dù có ca tối, nhưng căn bản không ở lại phòng khám bệnh, mà coi đây là cớ đánh yểm trợ chạy đi giết chết Trương Linh Hoa. Mà sáng sớm ngày thứ hai hắn ta cũng căn bản không quẹt thẻ, mà là có người thay hắn ta quẹt thẻ.
Nếu là như vậy, Trương Khải Lương có đầy đủ thời gian giết chết nạn nhân thứ nhất và nạn nhân thứ hai.
Bây giờ còn có một vấn đề, chính là thời điểm nữ bác sĩ chết, Trương Khải Lương ở phòng cố vấn sát vách, hơn nữa hắn vẫn có chứng minh ngoại phạm, mà người làm chứng cho hắn lại chính là Tần An.
Thời điểm nữ bác sĩ chết, Trương Khải Lương đang ở sát vách phòng cố vấn làm cố vấn cho Tần An, có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cậuxác định, ngày đó cậu thật ở cùng một phòng với Trương Khải Lương, đồng thời hắn ta không rời đi sao?"
Tần An gật đầu, nói: "Chắc chắn, tôi lúc đó đang làm cố vấn tâm lý."
Tần An nhớ lại tình huống lúc đó, Trương Khải Lương lần đầu tiên làm cố vấn cho cậu, lúc đó Tần An còn có chút lo lắng.
Trương Linh Hoa là bạn tốt của cậu, có thể nói là người bạn tốt đầu tiên khi cậu tới thành phố C, Trương Linh Hoa đột nhiên chết, hơn nữa hiện trường lưu lại một cánh tay búp bê, tình huống thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Càng làm cho cậu sợ hãi hơn chính là, cậu biết cánh tay búp bê kia, đó là Ngu Cốc làm, cậu chỉ liếc qua cũng nhận ra.
Tần An trong lòng bất an cực kỳ, cho nên trạng thái tinh thần thật không tốt, cậu tới phòng khám bệnh, bác sĩ tiếp nhận là em trai Trương Linh Hoa Trương Khải Lương, có lẽ là bởi vì quan hệ chị em, cho nên ấn tượng đầu tiên của Tần An đối với Trương Khải Lương là vô cùng tốt.
Sau khi Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín rời khỏi không lâu, Trương Khải Lương để Tần An tiến đến ngồi xuống, sau đó bắt đầu phụ đạo tâm lý cho cậu.
Vẫn giống như Trương Linh Hoa, dùng cách nói chuyện thân thiện với cậu, lúc đó Tần An rất nhanh thì thả lỏng xuống.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Vậy cậu có nghe thấy sát vách truyền ra âm thanh gì không?"
Tần An mờ mịt lắc đầu, nói: "Không có, rất an tĩnh, không có âm thanh gì."
Tạ Kỷ Bạch lúc điều tra có quan sát mấy gian phòng cố vấn, suy nghĩ cho bệnh nhân, nên trong phòng cố vấn không có camera. Nhưng có lẽ những căn phòng đã được trùng tu từ nhiều năm rồi, cho nên hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm.
Xem những vết tích vật lộn này, Tần An không có nghe được động tĩnh thật sự là rất kỳ quái.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cậu suy nghĩ tỉ mỉ chút, trong lúc đó có sự việc gì đặc biệt phát sinh không."
Tần An trầm mặc, cẩn thận nhớ lại, nói: "Tôi giữa chừng có ngủ một phút."
"Ngủ một phút đồng hồ?" Tạ Kỷ Bạch lập tức nhíu mày.
Tần An gật đầu.
Bởi vì trạng thái tinh thần Tần An vô cùng không tốt, cho nên cả người mệt mỏi rã rời. Trương Khải Lương cứ nói, dần dần khiến cậu có cảm giác buồn ngủ.
Tần An nói: "Ta có thể là thái mệt nhọc, nghe Trương Khải Lương nói tựu đang ngủ. Bất quá chích ngủ tối đa một phút đồng hồ, một phút đồng hồ hẳn là không kịp gây ba?"
Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Một phút đồng hồ? Sao cậu lại xác định chỉ có một phút đồng hồ?"
Một phút đồng hồ đích xác không kịp gây án, hiện trường vụ án có vết tích vật lộn, hơn nữa người chết bị phân thây thay bằng bộ phận của búp bê, mỗi một động tác đều cần thời gian, cho dù là hung thủ động tác mau nữa, cũng không có khả năng chỉ dùng một phút đồng hồ.
Kỳ quái là Tần An vì sao xác định chắc chắn là một phút.
Tần An nói: "Lúc tôi tỉnh lại, có xem qua đồng hồ."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Nếu cậu có thể xác định thời gian tỉnh lại, vậy xác định thời gian ngủ thế nào?"
"Là Trương Khải Lương nói." Tần An nói.
Tần An nhớ rất rõ ràng, sau khi cậu vào cửa, Trương Khải Lương mời cậu ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, nói: "Thời gian không còn sớm, đã hai mươi, chúng ta nhanh lên bắt đầu đi, ngày hôm nay người bệnh đợi bên ngoài tương đối nhiều."
Sau đó khi bọn họ nói chuyện với nhau, Trương Khải Lương cũng nhìn vài lần điện thoại.
Tần An nói: "Trương Khải Lương tổng cộng nói ba lần thời gian, tôi lúc đó rất buồn ngủ, lúc cuối cùng nghe được anh ấy nói là ba mốt phút, tôi lúc đó mơ mơ màng màng, còn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đích thật là ba mươi mốt phút. Sau đó lúc tôi tỉnh lại, vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, là ba mươi hai phút."
"Trương Khải Lương nói." Tạ Kỷ Bạch cuối cùng cũng hiểu.
Đường Tín nhíu mày nói: "Thực sự tôi đã nhìn ra đây là ám hiện đơn giản nhất."
Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Đồng hồ đeo tay của cậu còn không?"
Tần An theo bản năng sờ soạng một chút cổ tay của mình, cậu bị người đàn ông mặc áo gió màu xám bắt đi, trên người tất cả mọi thứ đều không thấy.
Nhưng mà Tần An lại lộ ra một vẻ mặt thở phào nhẹ nhọm, nói: "Ở, còn ở nhà tôi, ngày đó tôi đi vội vội vàng vàng, đã quên đeo đồng hồ, đè ngay phía dưới gối đầu."
Tạ Kỷ Bạch lập tức đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Trần Vạn Đình, khiến Trần Vạn Đình phái người tới chỗ ở của Tần An, đi tìm đồng hồ đeo tay kia.
Chứng cứ ngoại phạm của Trương Khải Lương rất có thể là một trò lừa gạt nhỏ, lúc bắt đầu hắn làm ra tâm lý ám chỉ với Tần An, nói cho cậu biết thời gian xác thức, làm cho Tần An làm nhân chứng hoàn mỹ cho hắn.
Ở trong lúc Tần An ngủ, Trương Khải Lương có thể lặng lẽ tới sát vách hành động.
Tạ Kỷ Bạch có kiểm tra phòng cố vấn, bên ngoài có camera, ngày đó mở ra, đích xác không có hình ảnh Trương Khải Lương đi ra ngoài, thế nhưng hai gian phòng cố vấn, Trương Khải Lương căn bản không cần ra ngoài, chỉ cần mở cửa sổ ra, từ sân thượng nhảy một cái là qua sát vách.
Hắn nhẹ nhàng từ sân thượng qua sát vách, sau đó giết chết nữ bác sĩ, phân thây rồi để lại một phần con búp bê, lại lặng lẻ trở lại gian cố vấn của mình.
Kế tiếp chỉ cần động tay động chân một chút với đồng hồ của Tần An là được, quay ngược lại thời gian, tới ba mươi hai phút, như vậy Tần An lúc tỉnh lại, sẽ phát hiện, chính mình chỉ ngủ một phút đồng hồ.
Tạ Kỷ Bạch phân tích một chút toàn bộ quá trình, Tần An nhịn không được sợ run cả người, cậu không nghĩ tới, thời gian mà mình ngủ đó, lại có khả năng phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Đường Tín hỏi: "Tần An, cậu có ở chỗ Trương Khải Lương uống nước gì không, có hói về mùi vị không, có ăn thứ gì không?"
Anh không tin Tần An thị mệt mỏi mà ngủ, rất có thể là bị bỏ thuốc ngất đi.
Tần An mê mang một trận, nói: "Tôi vào phòng cố vấn, Trương Khải Lương rót cho tôi một chén nước ấm, tôi uống một ngụm."
Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua Đường Tín, rồi gọi điện thoại cho Trần Diễm Thải nói: "Lập tức điều tra camera bệnh viện."
Trương Khải Lương rất có thể bỏ thuốc vào cái cốc kia, bởi vậy, lúc hành động, Trương Khải Lương tất yếu phải xử lý cái cốc kia. Tạ Kỷ Bạch bảo Trần Diễm Thải điều tra camera ghi hình, hy vọng có thể tra được đầu mối gì.
"Tiểu Bạch, điện thoại của cậu rung." Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch vừa cúp điện thoại, thì Trần Vạn Đình gọi điện thới.
Trần Vạn Đình nói ngắn gọn: "Tiểu Bạch, tìm được đồng hồ của Tần An rồi, chậm mười ba phút so với bình thường."
Chậm mười ba phút...
Trong phòng rất an tĩnh, mọi người đều nghe được âm thanh trong điện thoại của Tạ Kỷ Bạch.
Tần An không phải chỉ ngủ một phút đồng hồ, mà là mười bốn phút.
Mười bốn phút, rất có thể là thời gian Trương Khải Lương gây án.
"Chúng ta phải lập tức trở về thành phố C." Tạ Kỷ Bạch nói: "Tần An, thân thể của cậu ổn không? Chúng tôi muốn đưa cậu về, cậu là một nhân vật then chốt, hơn nữa bởi vì vấn đề búp bê, Trương Khải Lương đã đem cậu trở thành mục tiêu, hắn ta lần đầu chưa thực hiện được, có thể còn có lần thứ hai, cho nên tôi mong rằng cậu ở bên cạnh chúng tôi."
"Tôi không sao." Tần An nói.
"Vậy thu thập một chút, chúng ta lập tức chuẩn bị xuất phát." Tạ Kỷ Bạch nói.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín từ phòng bệnh đi ra, nhưng không dám đi quá xa, chỉ đứng ở bên ngoài nói, khiến Ngu Cốc giúp Tần An thay y phục chuẩn bị xuất phát.
Tạ Kỷ Bạch ngồi ghế trên, hai tay đeo găng trồng lên nhau, nói: "Chúng ta bây giờ đã biết được rõ ràng thời gian trật tự của vụ án, kế tiếp chỉ cần tìm được chứng cứ Trương Khải Lương giết người."
"Đúng là như thế." Đường Tín nói: "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, huống chi Trương Khải Lương không chỉ đơn giản là giết người."
"Xem ra cậu đã có ý tưởng." Đường Tín nói.