| Búp bê thiên sứ 15 |
Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, cái cà vạt này bọn họ đích xác đã nhìn thấy, hơn nữa cũng không phải thấy được từ lâu trước kia.
Ngày ấy bọn họ tới phòng khám tâm lý tìm Tần An điều tra, gặp em trai Trương Linh Hoa Trương Khải Lương, Trương Khải Lương liền mang theo một cái cà- vạt như vậy.
Người trong bức tranh chỉ qua có vài nét bút, nhưng nhìn cẩn thận thì đúng là hình dáng Trương Khải Lương.
"Tìm tới Tần An chính là Trương Khải Lương?" Đường Tín có chút không dám tin, anh nghe người phụ nữ kia miêu tả, còn tưởng rằng là tên phú nhị đại kia cơ.
Tạ Kỷ Bạch lập tức lấy ra điện thoại gọi cho Trương Khải.
Trương Khải Lương nói mình ở nhà, ngày hôm nay làm ca tối, cho nên chỉ ở nhà ngủ, lúc này vừa mới rời giường, ngay cả cơm cũng chưa ăn, cũng không có ra khỏi cửa.
Tạ Kỷ Bạch chỉ là nói với hắn ta Tần An mất tích, nếu có đầu mối lập tức liên hệ với bọn họ, sau đó khác cũng không nói nhiều, lập tức cúp điện thoại.
Đường Tín nhịn không được mở miệng, nói: "Cậu hoài nghi Trương Khải Lương?"
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Thế nhưng hắn ta có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ." Đường Tín nói.
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: "Nhưng mà người làm chứng cho hắn ta đã chết rồi, không phải sao?"
Đường Tín nhíu mày, đúng là như thế, chứng cứ ngoại phạm của Trương Khải Lương là vị nữ bác sĩ kia, nhưng mà ở phòng khám nữ bác sĩ kia xảy ra chuyện, đã chết.
Đường Tín còn nói: "Cậu hoài nghi Trương Khải Lương giết chết nữ bác sĩ kia bịt miệng."
"Đúng." Tạ Kỷ Bạch nói.
Đường Tín lắc đầu, nói: "Lúc đó Tần An ở trong phòng cố vấn của Trương Khải Lương, Trương Khải Lương làm sao có thể sang sát vách giết nữ bác sĩ kia?"
Tạ Kỷ Bạch chậm rãi lắc đầu, nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra."
Đường Tín còn nói: "Còn có một điểm, tôi cũng không nghĩ ra."
Tần An bị người đàn ông mặc áo gió màu xám kia bắt đi, nhưng mà Trương Khải Lương lại ở thời gian không sai biệt lắm tới nhà Tần An tìm gặp Tần An.
Đường Tín nhíu mày nói: "Bọn họ không phải một phe? Giả thiết Trương Khải Lương là hung thủ, như vậy hắn hiển nhiên cũng không biết Tần An đã bị bắt đi?"
Tạ Kỷ Bạch nói: "Tôi cũng không rõ."
"Vậy làm sao bây giờ?" Đường Tín nói rằng.
"Có thể chúng ta hẳn là phải tìm hỏi Phạm Dĩnh." Tạ Kỷ Bạch nói: "Cô ta dù sao cũng là đồng sự của Trương Linh Hoa và Trương Khải Lương, có thể hiểu biết bọn họ hơn."
Đường Tín đồng ý, bởi vì hiện tại cũng không có biện pháp khác.
Bọn họ rất nhanh thì đến nhà Phạm Dĩnh, ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu, bên trong căn bản không có ai đáp lại, bọn họ còn tưởng rằng Phạm Dĩnh gặp nạn, đang chuẩn bị phá cửa mà vào.
Lúc này bên trong rốt cục có động tĩnh, Phạm Dĩnh cách môn kích động kêu to, nói: "Cút, tôi không muốn thấy ai hết, cút ngay."
Đường Tín nhíu mày, nói: "Tâm tình cô ta tương đối kích động."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Cô ta có thể thực sự biết cái gì đó."
Tạ Kỷ Bạch cách môn, lớn tiếng nói: "Mở cửa cho chúng tôi được chứ? Chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô."
"Tôi không biết gì cả, các người mau đi đi!" Giọng nói Phạm Dĩnh mang theo tâm tình bất an nôn nóng, vẫn hét to bảo bọn họ đi đi, dần dần thanh âm run rẩy, hình như vừa khóc vừa hét lên.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Bác sĩ Phạm, Tần An vừa bị bắt đi. Cô có nhớ Tần An không? Là bệnh nhân của bác sĩ Trương Linh Hoa, hình như cũng là bạn của cô ấy, một cậu bé rất trẻ tuổi."
Bên trong cửa chợt im lặng, nhưng mà rất nhanh Phạm Dĩnh kêu to lên, nói: "Tôi không biết! Đừng hỏi tôi, tôi..."
Tạ Kỷ Bạch nói: "Có thể bác sĩ Phạm không nhớ rõ. Tần An bây giờ còn sống, nhưng mà rất nhanh, cậu ấy cũng sẽ giống như Trương Linh Hoa, cô hiểu không bác sĩ Phạm?"
Thanh âm bên trong lại dừng lại một lần nữa, im lặng chừng hai phút.
Đường Tín có chút sốt ruột, thấp giọng nói: "Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Tạ Kỷ Bạch lắc đầu, nói: "Chờ một chút."
Lại qua khoảng chừng nửa phút, bên trong truyền ra tiếng khóc thắt gan thắt ruột của Phạm Dĩnh, khóc giống như sắp tắt thở vậy.
"Ca..."
Cửa phòng mở ra, Phạm Dĩnh ngã ngồi ở cửa nhà, tóc cô rối bù, thoạt nhìn tình huống vô cùng gay go, trong tay còn cầm một con dao sắc bén, thoạt nhìn là dùng để phòng vệ. Mặt trong cửa lớn có rất nhiều vết tích, chắc là Phạm Dĩnh dùng dao thái chém lên cửa gây nên.
Bọn họ đi tới, thấy một màn như vậy đều có chút giật mình, Phạm Dĩnh trạng huống hình như so với dự đoán của bọn họ còn kém hơn.
Tạ Kỷ Bạch đóng kỹ cửa, nói: "Bác sĩ Phạm, đừng sợ, cô bây giờ đã an toàn."
"Tôi biết..." Phạm Dĩnh chậm rãi gật đầu.
Cô khóc rất kịch liết, thế cho nên lúc này có chút không thở nổi, liên tục nức nở.
Tạ Kỷ Bạch chậm rãi đi tới, dùng tay đỡ cô ta dậy, nói: "Ngồi xuống, trước tiên chậm rãi thở, uống một hớp nước ấm được không? Sẽ giúp cô thoải mái hơn chút."
Phạm Dĩnh còn đang nhẹ nấc lên, Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua gian phòng, máy nước uống ở tại phòng bếp.
"Anh chăm sóc cô ấy chút." Tạ Kỷ Bạch thấp giọng nói với Đường Tín, sau đó lùi lại hai bước, lúc này mới xoay người đi tới phòng bếp.
Cậu vào phòng bếp, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đem con dao để lên giá. Tuy rằng Phạm Dĩnh muốn dùng con dao này bảo vệ mình, nhưng mà dùng nó thì xác xuất toi mạng còn lớn hơn.
Sau khi cất xong con dao, lúc này mới cầm lấy cái chén sạch sẽ nhất, từ máy nước uống lấy ra một ít nước ấm.
Đường Tín khoanh tay đứng cách Phạm Dĩnh không xa, thoạt nhìn cả người rất thả lỏng.
Tạ Kỷ Bạch rời đi, ánh mắt nôn nóng bất an của Phạm Dĩnh nhìn chằm chằm vào Đường Tín. Cô bây giờ hoài nghi bất cứ ai, hoài nghi bất luận kẻ nào muốn gây bất lợi cho mình.
Đường Tín nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Phạm bác sĩ, Tần An bị trói đi, thời gian giới hạn chỉ có 24 giờ, hiện tại đã qua vài giờ, tuy rằng cô cần thoải mái nghỉ ngơi, thế nhưng thời gian của Tần An rất gấp gáp, cho nên có thể tiết kiệm lời an ủi không? Cô là bác sĩ tâm lý, những câu làm thế nào để mình bình tĩnh lại, chính cô rõ ràng nhất."
Phạm Dĩnh gắt gao nhìn chằm chằm anh, miệng cắn chặt, thoạt nhìn vô cùng không tín nhiệm Đường Tín.
Tạ Kỷ Bạch nghe được giọng nói, vội vàng từ phòng bếp, cậu đưa cốc cho Phạm Dĩnh, có chút không vừa lòng nói với Đường Tín: "Đường pháp y..."
Đường Tín cười cười, nói: "Không cần lo lắng, lòng người rất yếu đuổi, thế nhưng đôi khi, phải chống chọi lại đả kích ngoài ý muốn, không phải sao?"
"Đêm hôm đó..."
Tạ Kỷ Bạch nghe được Phạm Dĩnh đột nhiên mở miệng, lập tức xoay người nhìn cô.
Phạm Dĩnh bưng ly nước, đầu ngón tay trắng bệch, thoạt nhìn vẫn còn có chút căng thẳng, nói: "Đêm hôm đó, tôi và người bạn đi uống rượu, là bạn thời đại học của tôi, cũng có quan hệ tốt với Trương Linh Hoa. Cô ấy nói cho tôi biết, Trương Linh Hoa hình như muốn xuất ngoại..."
Phạm Dĩnh lúc đó rất kinh ngạc, bởi vì cô căn bản không có nghe nói qua. Cô và Trương Linh Hoa cùng làm việc ở một phòng khám, không nói đến mỗi ngày gặp mặt, nhưng mà vẫn sẽ thân hơn so với người bạn lâu ngày không gặp.
Hóa ra Trương Linh Hoa đích thật là muốn xuất ngoại, cô muốn ra nước ngoài tiếp tục học nâng cao về tâm lý học chuyên nghiệp, còn là phòng khám bệnh tiến cử cô đi, sau khi học xong cô có thể trở về, khoảng chừng hai ba năm.
Phạm Dĩnh lúc đó vừa đố kị vừa kinh ngạc, uống rượu xong thì lớn mật chạy tới nhà Trương Linh Hoa, chuẩn bị tìm cô cãi nhau một trận.
Đã là đêm khuya, cô đón xe tới dưới tiểu khu của Trương Linh Hoa, sau đó liền tiến về phía nhà Trương Linh Hoa, nhưng mà cô đã say mèm, vào nhầm tầng lầu, gõ cửa nhà người khác nửa ngày, đem người khác đánh thức, bị mắng đi ra ngoài.
Lúc đó Phạm Dĩnh tỉnh rượu hơn phân nửa, cảm giác thật mất mặt, cũng không đi thang máy, lập tức tựu chạy xuống. Sau đó lúc cô xuống lầu, cô nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông vội vã rời đi.
"Là một người mặc âu phục sa hoa, tôi cảm thấy bóng lưng đó rất quen thuộc." Phạm Dĩnh nhớ lại nói, "Có thể là do lúc đó tôi quá say, nhìn âu phục người kia, đã cảm thấy đó hẳn là Tào Long Duy... Tôi lúc đó đang suy nghĩ, Trương Linh Hoa thực sự là tốt số, sao cô ta lại may mắn như thế, đàn ông đều thích cô ta. Tào Long Duy này tôi biết, là một phú nhị đại, bị Phạm Dĩnh mê thần hồn điên đảo, luôn luôn tới phòng khám bệnh."
Phạm Dĩnh lúc ấy có điểm tức giận, lấy Tào Long Duy trễ như vậy từ chỗ Trương Linh Hoa đi ra, hai người kia tuyệt đối là không sạch sẽ.
Phạm Dĩnh không chạy đuổi theo người đàn ông kia, mà là vào cửa lầu, vào thang máy tới nhà Trương Linh Hoa.
Hóa ra người đầu tiên phát hiện người chết cũng không phải dì dọn dẹp của Trương Linh Hoa, mà là Phạm Dĩnh.
Phạm Dĩnh ở bên ngoài gõ cửa nửa ngày, Trương Linh Hoa không trả lời, Phạm Dĩnh nghĩ do cô ta không muốn gặp mình, Vì vậy chính trực tiếp ấn mật mã tiến vào.
Cô khí thế hung hăng chạy vào, trong nhà không bật đèn, cô chạy chạy đến cửa phòng ngủ Trương Linh Hoa, thoáng cái mắt choáng váng. Trời quá tối, cô không thấy rõ lắm cái gì, lại lập tức ngửi thấy mùi máu, mùi máu đập vào mặt!
Nhờ vào ánh trăng bên ngoài, Phạm Dĩnh đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng ngủ, cô dần dần thấy rõ tình huống bên trong. Trương Linh Hoa không mặc gì nằm ở trên giường, khắp nơi đều là máu, cô giống như không biết gì đang ngủ...
Thế nhưng Phạm Dĩnh biết, cô không phải ngủ, mà là chết...
Phạm Dĩnh sợ đến hồn lìa khỏi xác, cô ngay cả hét cũng không hét, té chạy ra ngoài, dĩ nhiên một mạch chạy về nhà.
Cô không có báo cảnh sát, lúc đó trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra. Chờ tới lúc cô hồi trở lại, đã phát hiện trời sáng.
Cô không muốn đi làm, cô không muốn ra khỏi cửa, cô không muốn đi đâu hết.
Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, là có thể thấy Trương Linh Hoa nằm trong vũng máu.
Phạm Dĩnh làm đấu tranh vài lần, cuối cùng vẫn không báo cảnh sát.
Phạm Dĩnh nhớ tới lúc đó, thân thể lại bắt đầu phát run, hiển nhiên tâm tình có chút kích động, cô uống một ngụm nước ấm, thiếu chút nữa sặc, nói: "Tôi sợ, tôi vô cùng sợ, tôi không dám báo cảnh sát, tôi sợ cảnh sát sẽ nghĩ rằng là tôi giết..."
Phạm Dĩnh nghĩ, mình không báo cảnh sát, cũng rất nhanh sẽ có người biết Trương Linh Hoa đã chết, dù sao cửa nhà Trương Linh Hoa còn mở.
Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: "Cô chắc chắn, cửa nhà Trương Linh Hoa còn mở?"
Phạm Dĩnh gật đầu, nói: "Tôi, tôi chắc chắn!"
Mà lúc dì làm công của Trương Linh Hoa phát hiện thi thể, cửa nhà Trương Linh Hoa còn đang đóng, cửa phòng ngủ vẫn còn khóa.
Đường Tín thấp giọng hỏi: "Có người sau khi Phạm Dĩnh rời đi vào nhà Trương Linh Hoa?"
"Có thể, " Tạ Kỷ Bạch nói: "Đừng quên trong túi Trương Linh Hoa có quyển sách kia."
Đúng, trong túi Trương Linh Hoa có một quyển ký ức của cá quyển thứ mười hai.
Phạm Dĩnh tiếp tục nhớ lại, cô bị kích thích quá lớn, cô rất sợ, ở nhà không ra khỏi cửa, cũng không đi làm.
Rất nhanh, có người tới gõ cửa.
Phạm Dĩnh nghe được tiếng gõ cửa, lại càng hoảng sợ, nghĩ có lẽ là tìm được thi thể Trương Linh Hoa, cảnh sát tìm tới cửa.
Cô hiện tại bắt đầu hối tiếc, bởi vì cô nghĩ tới, tiểu khu có giám sát, cảnh sát chỉ cần coi camera giám sát, bọn họ sẽ lập tức phát hiện mình nửa đêm tới nhà Trương Linh Hoa.
Nhưng mà tìm tới cửa không phải cảnh sát, mà là một người đàn ông mặc âu phục sa hoa...
"Chính là hắn ta..." Phạm Dĩnh run rẩy nói: "Tên ma quỷ kia!"