| Nghi thức bắt đầu 15 |
Lưu Trí Huy và Tần Tục lập tức rời đi, chạy tới chỗ Lâm Nhạc Điềm để theo dõi.
Đường Tín đứng lên, nói: "Tôi đi lấy báo cáo cho cậu xem qua."
Tạ Kỷ Bạch gật đầu, cậu đi vào phòng hội nghị, nhìn những tấm hình trên bảng đen kia đờ ra.
Đường Tín rất nhanh thì trở về, cầm một phần báo cáo khám nghiệm tử thi, đặt ở trước mặt mọi người, nói: "Kết quả vẫn giống lần trước."
Trần Vạn Đình nói: "Xem ra phân tích của Tiểu Bạch đích xác có khả năng rất lớn."
Trần Diễm Thải vừa tra tin tức, vừa nói: "Cho nên Lưu Huỳnh Bối này đố kị Lâm Nhạc Điềm có tiền đẹp, sau khi gặp lại cô ta thì nổi lên sát tâm, không chỉ giết chết cô ta, còn muốn có được tiền tài của cô ta?"
"Rất có thể." Trần Vạn Đình gật đầu.
"Thế nhưng mấy tấm hình này giải thích thế nào?" Trần Diễm Thải bỗng nhiên quay đầu lại, nói.
Mặc dù không nói chính xác đó là ảnh chụp gì, nhưng trong lòng mọi người đều biết, là hai hình được gửi đến điện thoại của Tạ Kỷ Bạch kia.
Đường Tín nói: "Tôi nghĩ, những tinh nhắn đó, có thể cũng không phải cô ta gửi, rất có thể là kẻ viết sách kia gửi tới."
Trần Diễm Thải thở dài nói: "Hiện tại đâu đầu nhất là, chúng không thể hiệu được kẻ viết sách đó, cái gì cũng không điều tra được. Mấy cuốn sách ấy, mấy đồng sự chuyên gia đều không thể làm gì được. Bên trên sạch sẽ, vân tay cũng không có, chất và nét mực cũng đều là đồ phổ thông, người kia một chút dấu vết cũng không để lại."
Tạ Kỷ Bạch nói rằng: "Mặc kệ như thế nào, vụ án lúc này đã có tiến triển, cũng coi như là một chuyện tốt."
"Đúng vậy." Trần Diễm Thải đồng ý.
Rất nhanh Trần Diễm Thải nhận được tin của Lưu Trí Huy và Tần Tục, bọn họ đã tìm được Lâm Nhạc Điềm, sau đó bắt đầu âm thầm theo dõi.
Lúc này, Lâm Nhạc Điềm đang cùng bạn trai mới của mình uống cà phê ăn bữa sáng, hai người bàn luận một lát nữa đi tới khu mua sắm ở trung tâm thành, buổi chiều đi xem phim, buổi tối đi ăn một bữa lớn.
Đường Tín không nhịn cười được, nói: "Sắp xếp thật đầy. Buổi chiều đội trưởng có thể phải vượt qua trong rạp chiếu phim."
Trần Vạn Đình: "..."
Trần Vạn Đình trước đây cũng có bạn gái, lại chẳng duy trì được bao lâu. Theo lý thuyết anh cũng coi như là một người đàn ông chân chính, thoạt nhìn cũng không như là đối tượng bị bỏ rơi. Nhưng mà đội trưởng Trần thực sự là một đối tượng bị bỏ rơi, mỗi lần đều như vậy.
Trần Vạn Đình bận rộn công việc, cơ bản không có thứ bảy chủ nhật, lúc nào nhàn nhã nhất thì có thể nghỉ ngơi hai ngày, bận rộn không có về nhà cũng bình thường, cho nên anh chẳng có thời gian đi chơi với bạn gái. Hơn nữa còn có tư tưởng rất đặc biệt, mỗi lần đều ngủ trong rạp phim, khiến người khác cảm thấy không lãng mạn.
Trần Vạn Đình nghĩ đến rạp chiếu phim thì đâu đầu, nhịn không được gãi gãi, nói: "Ai không tệ, còn có thể có chỗ ngồi."
Buổi trưa chừng hai giờ, Trần Vạn Đình phải đi thay ca, chuẩn bị đổi với Lưu Trí Huy và Tần Tục theo dõi buổi sáng.
Trần Vạn Đình vừa đi, mọi người mới nhớ tới ăn cơm trưa, Trần Diễm Thải nhịn không được kêu to lên, nói: "Trời ạ, đã trễ thế này, căn tin chắc chỉ còn lại cái bánh bao!"
Cô đang nói, liền thấy Tạ Kỷ Bạch lấy từ trong tủ lạnh ra hai hộp cơm thủy tinh, nói: "Tôi đi hâm nóng."
"Được, làm phiền cậu." Đường Tín nói.
Trần Diễm Thải: "..."
Trần Diễm Thải lập tức lẻn đến bên người Tạ Kỷ Bạch, nói: "Chuyện gì xảy ra? Hai người mang cơm đi ăn? Các cậu đang 'ngược cẩu'[1] à?"
[1] ngược cẩu: từ teen TQ hay dùng, cẩu ở đây để chỉ độc thân cẩu = những người độc thân, ngược cẩu = bạo ngược tinh thần những người độc thân
"Cái gì?" Tạ Kỷ Bạch kỳ quái nhìn cô.
Trần Diễm Thải lại ngồi trở xuống, chán chường nói: "Bữa trưa của tôi, giải quyết như thế nào đây? Quên đi, đội phó cậu chờ tôi một chút, tôi cũng đi xuống lầu, tôi sang tiệm bánh gato bên cạnh mua bánh mì về ăn trưa vậy."
Trần Diễm Thải đuổi theo Tạ Kỷ Bạch cùng nhau đi thang máy xuống lầu, Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Chị không phải bảo ăn phát ngán rồi à?"
"Trọng điểm không phải ngán hay không, trọng điểm là ăn xong sẽ béo!" Trần Diễm Thải nói, "Vẫn là đội phó sướng nhất, có cơm trưa tình yêu ăn. Nhưng mà tôi cũng rất sướng, tôi có thể tới tiệm bánh gato vừa mua bữa trưa vừa ngắm Tiểu Soái Ca."
Tạ Kỷ Bạch nhịn không được lắc đầu.
Tạ Kỷ Bạch tới lò vi sóng của nhà ăn hâm nóng cơm, sau đó bưng về. Hiện tại căn tin hầu như không có ai, ngay cả bánh bao cũng không có, lò vi sóng cũng không ai dùng, cũng không phải tốn thời gian nhiều.
Tạ Kỷ Bạch trở về, liền phát hiện Đường Tín dựa vào ghế, nhắm mắt, kính mắt viền vàng đeo trên mũi, thoạt nhìn như đang ngủ.
Bọn họ ngày hôm qua trở về muộn, còn muốn làm cơm muốn dọn dẹp, sáng Đường Tín còn dậy rất sớm, lúc này rảnh rỗi đã cảm thấy có chút buồn ngủ.
Kỳ thực Đường Tín không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Tạ Kỷ Bạch tiến đến thì anh đã nghe thấy được, lập tức mở mắt.
"Quấy rối anh?" Tạ Kỷ Bạch hỏi.
"Không." Đường Tín nói: "Trộm lười chút thôi."
Tạ Kỷ Bạch đưa hộp cơm cho anh, nói: "Ăn cơm đi, lát nữa chúng ta phải đi qua."
"Được." Đường Tín gật đầu.
Hai người quay vào bảng đen treo đầy ảnh vụ giết người mà ăn, nhưng thật ra ăn rất thong dong hựu ưu nhã...
Đường Tín ăn phân nửa, đột nhiên hỏi: "Đội phó, cậu nghĩ người người mà gửi tin nhắn và ảnh đến điện thoại của cậu, là trung hợp hay cố ý?"
Tạ Kỷ Bạch sửng sốt, suy tư một chút, lắc đầu, nói: "Không biết."
Tạ Kỷ Bạch tuy rằng không phải xuất phát từ gia đình cảnh sát, nhưng mà bố cậu từng là cảnh sát, Tạ Kỷ Bạch lúc nhỏ, bố cậu cũng muốn Tạ Kỷ Bạch có thể đón ông tan làm. Chỉ tiếc, Tạ Kỷ Bạch còn chưa lớn lên, cha mẹ cậu đều đã qua đời.
Tạ Kỷ Bạch học chuyên ngành, tốt nghiệp thì vào cục công tác, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng rất được cục trượng coi trọng, các vụ án giết người qua tay cũng nhiều, những vụ án phá được cũng rất nhiều, khó tránh khỏi khiến những phạm nhân kia hận đến cắn răng nghiến lợi. Nếu như nói có người nhắm vào cậu, đó cũng không phải là chuyện không thể nào.
Tạ Kỷ Bạch nói: "Vì sao hỏi như vậy?"
Đường Tín nhìn thoáng qua mấy quyển sách trên bàn, nói: "Chỉ là có chút lo lắng. Cậu còn nhớ rõ câu ở quyến thứ mười không? Người kia tới thành phố C là muốn đi thăm một người. Tôi nghĩ cái từ 'đi thăm' này, sợ rằng cũng không phải đi thăm thiện ý."
Tạ Kỷ Bạch trầm mặc, cậu cũng suy tư, cuối cùng lắc đầu, nói: "Có lẽ vậy, nhưng mà tôi không nghĩ ra danh sách có khả năng."
Đường Tín nói: "Vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn."
Tạ Kỷ Bạch gật đầu.
Lúc bọn họ nói chuyện, Trần Diễm Thải đã đã trở về, vừa đi vừa ngậm một cái bánh mì, lúc tới nơi thì vừa vặn ăn xong.
Trần Diễm Thải vừa vào cửa, đã đã ngửi thấy mùi thơm, nói: "Tôi vừa mới ăn bánh mì, ngửi thấy mùi này bụng đã kêu ầm ỹ lên rồi, Đường pháp y tay nghề của anh giỏi thật."
Trần Diễm Thải cười híp mắt, tới trước máy tính ngồi xuống, liền thấy tin nhắn mà Trần Vạn Đình gửi cho cô, nhịn không được cười ha hả, nói: "Xem ra lão đại buổi chiều không cần xem phim rồi."
"Làm sao vậy?" Tạ Kỷ Bạch hỏi.
Trần Diễm Thải nói: "Lão đại nói hai người kia còn không ăn cơm trưa, vẫn còn đang đi mua sắm."
Tạ Kỷ Bạch hỏi: "Có phát hiện gì sao?"
Trần Diễm Thải lắc đầu, nói: "Còn chưa có."
Trần Vạn Đình tám giờ tối đi hẹn hò, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín tính toán thời gian một chút, dự định khoảng năm giờ xuất phát, miễn cho Trần Vạn Đình thật vất vả mới được hẹn hò một lần mà lại đến muộn, vậy quá kỳ cục.
Sai biệt thời gian không nhiều lắm, Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín cùng đi. Hai người vừa ra khỏi cửa, đứng ở trước bãi đỗ xe thì bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ đã quên hai người đều không thể lái xe...
"Đón xe? Ngồi xe buýt?" Đường Tín nhịn không được cười nói.
"Đi ra ngoài trước đã." Tạ Kỷ Bạch nói.
Cuối cùng hai người đón xe tới trung tâm thành phố, Trần Vạn Đình lúc này đang ngồi ở quán cà phê, gửi cho bọn họ địa chỉ, hai người rất thuận lợi liền tìm được chỗ đó.
Quán cà phê tầng hai vị trí gần cửa sổ.
Bọn họ lên thang lầu, Trần Vạn Đình đã ngắc bảo.
"Lâm Nhạc Điềm ở đối diện." Trần Vạn Đình chỉ chỉ hai vị trí ở đối diện.
Hiện tại sắp sáu giờ, bọn Lâm Nhạc Điềm chưa ăn bữa trưa, lúc này đang ngồi ở nhà hàng đối diện trong dùng cơm, bởi vì là vị trí cạnh cửa sổ, cho nên thấy rất rõ ràng.
"Được rồi lão đại, anh đi đi, đừng tới muộn." Tạ Kỷ Bạch nói.
"Đi, phỏng chừng bọn họ lát nữa muốn đi coi phim." Trần Vạn Đình nói.
"Đã biết." Tạ Kỷ Bạch gật đầu.
Đường Tín ngồi đối diện Tạ Kỷ Bạch, hơi cúi đầu là có thể thấy Lâm Nhạc Điềm ở nhà hàng tầng dưới, chọn vị trí này đích xác phi thường tốt, sẽ không bị phát hiện, hơn nữa phạm vi nhìn rất rộng.
Lâm Nhạc Điềm và bạn trai ăn rất lâu, mãi cho đến gần chín giờ mới chuẩn bị tính tiền rời nhà hàng.
Vốn Tạ Kỷ Bạch còn chưa đói lắm, dù sao bữa trưa ăn cũng muộn, nhưng mà lúc sau thì bụng bắt đầu đói, đang chuẩn bị gọi chút đồ ăn, liền thấy Lâm Nhạc Điềm tính tiền chuẩn bị đi.
Tạ Kỷ Bạch lập tức đứng lên, nói: "Chúng ta đi."
Đường Tín không nói hai lời, liền theo Tạ Kỷ Bạch nhanh chóng đi xuống lầu.
Lúc bọn họ xuống tầng một, hai người kia còn chưa có rời đi, chính là đang cười nói đi ra khỏi nhà hàng, xem bộ dáng là muốn đi xem phim.
Buổi tối rạp chiếu phim rất nhiều người, hơn phân nửa là các cặp đôi tới giết thời gian.
Lâm Nhạc Điềm và bạn trai thoạt nhìn chưa đặt trước vé, đến nơi mới bắt đầu xếp hàng mua, sau đó mua hai vé tình nhân.
Đường Tín và Tạ Kỷ Bạch đứng ở chỗ không xa, nghe được Lâm Nhạc Điềm chọn bộ phim và số ghế, thì lặng lẽ nhớ kỹ, bọn họ cũng không biết hai người kia mua vé coi phim gì.
Chờ Lâm Nhạc Điềm và bạn trai rời đi, Tạ Kỷ Bạch lập tức đi tới, cũng lấy một vé như cũ.
Cô gái bán vé rất lễ phép nhắc nhở, nói: "Còn mười phút nữa là mở màn, chỗ còn trống không nhiều, xin hỏi anh muốn ngồi chỗ nào?"
"Ở góc hàng cuối cùng hai vé đi ." Đường Tín ở bên cạnh cúi đầu, nói rằng.
"Được." Tạ Kỷ Bạch gật đầu.
Cô gái bán vé ngắm bọn họ một lúc, mỉm cười đưa vé xem phim cho bọn họ.
Đường Tín cầm lấy dơ lên xem, nhịn không được cũng cười, nói: "Hóa ra là ghế tình nhân."
"Cái gì?" Tạ Kỷ Bạch hỏi, cậu trước giờ chưa xem phim trong rạp, đây là lần đầu.
Còn mười phút nữa thì mở màn, bọn họ mua phiếu vội vã liền chuẩn bị tiến vào.
Lâm Nhạc Điềm và bạn trai đã đang xoát vé.
Đường Tín nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Chờ một chút."
Tạ Kỷ Bạch chưa kịp nói, Đường Tín chạy đi, nhưng mà rất nhanh thì trở về.
"Anh làm gì vậy?" Tạ Kỷ Bạch thấy trong tay anh có một đống đồ ăn vặt, mí mắt bắt đầu giất giật.
"Cậu không phải đói bụng à, phim cũng không phải nhanh hết đâu, mua cho cậu một ít xúc xích và đồ ăn vặt." Đường Tín nói.
"A, cảm ơn." Tạ Kỷ Bạch có chút kinh ngạc.
"Đi thôi, nhanh lên một chút." Đường Tín nói.
Bọn họ vừa tới chỗ soát vé, phía trước có có hai đôi tình nhân và một người đàn ông đang xếp hàng, thoạt nhìn người đi xem phim ở rạp buổi tối đúng là nhiều.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Tiên sinh phiếu của anh?"
"Xin chờ một chút, " người đứng đầu tiên, là một người đàn ông khoác áo gió màu xám đang lục tìm vé trong túi, nói: "Vé xem phim của tôi, tôi nhớ kỹ là... để ở chỗ này..."
Người đàn ông kia tìm nửa ngày không thấy vé, tìm cả trong túi áo cũng không có.
Đôi tình nhân phía trước đã nhịn không được, nhỏ giọng oán trách: "Sao nói vậy mà không lấy ra được, làm lỡ thời gian, lập tức bắt đầu rồi."
"Xin lỗi, thực sự là xin lỗi." Người đàn ông lục lọi túi lần nữa, vẫn không tìm thấy vé xem phim, nhưng mà lấy ra một cuốn sổ nhỉ, hắn ta vội vàng lật lật, nói: "A, tôi nhớ ra rồi, xin chờ một chút."
Hắn móc ra trong túi áo một chiếc vé xem phim, soát vé sau đó đi vào. Hắn ta vừa đi, vừa lấy một chiếc bút từ trong túi ra, viết lên quyển sổ vài chữ...