| Nghi thức bắt đầu 12 |

Lời này ý tứ đương nhiên chính là đang nói, tối hôm nay Đường Tín nấu cơm.

"Em đi trước." Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, liền đi ra cửa hướng tới phòng làm việc của Đường Tín.

Trần Diễm Thải hưng phấn, nói: "Đội phó và Đường pháp y quan hệ không tệ nha."

Trần Vạn Đình trố mắt đứng nhìn, sau khi phản ứng lại thì có chút bó tay.

"Lão đại, biểu cảm của anh là thế nào." Trần Diễm Thải nói: "Đội phó vẫn luôn ở một mình, hiện tại có người ở cùng cậu ấy thì thật quá tốt. Đường pháp y thoạt nhìncó chút tùy tiện, nhưng mà dùng trực giác của em xem ra, anh ta cũng không phải người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đâu. Bọn họ ở cùng một chỗ, lúc không có chuyện gì làm trong phòng có người nói chuyện cùng, em nghĩ với đội phó cũng là một chuyện tốt."

Trần Vạn Đình sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Em nói... cũng đúng."

Lúc Tạ Kỷ Bạch đi tìm Đường Tín, Đường Tín còn chưa xong việc, Tạ Kỷ Bạch xuất hiện, anh mới phát hiện đã không còn sớm, sợ rằng chờ một lát nữa, siêu thị phải đóng cửa.

Đường Tín đi tới, đem găng tay khẩu trang đều tháo xuống, nói: "Cậu chờ tôi một chút, sắp xong rồi."

"Anh bên này thế nào rồi?" Tạ Kỷ Bạch nói: "Nếu như không tốt, tôi..."

"Đã sắp xong rồi." Đường Tín nói: "Còn dư lại giao cho trợ thủ của tôi, chúng ta có thể đi."

Đường Tín đem áo khoác blouse cởi xuống, thay bằng một cái áo khoác dài, liền theo Tạ Kỷ Bạch cùng đi ra phòng làm việc.

Đường Tín đi tới, hít sâu một hơi, nói: "Tình hình không quá lý tưởng."

"Nói như thế nào?" Tạ Kỷ Bạch hỏi.

Đường Tín nói: "Tuy rằng kết quả cuối cùng còn chưa có, nhưng mà tôi nghĩ, không sai biệt nhiều lắm với báo cáo khám nghiệm tử thi lần trước. Thơi gian tử vong của thi thể này, phải là mười ba ngày trước."

Tạ Kỷ Bạch nhíu mày, nói: "Nói như vậy..." Chẳng lẽ người chết không phải Lưu Huỳnh Bối, hay là người phụ nữ xuất hiện bốn ngày trước không phải Lưu Huỳnh Bối, dù là thế nào cũng rất kỳ quái.

Thang máy tới, hai người cùng nhau đi vào thang máy. Đường Tín thuận tay ấn lầu một.

Bốn phía thang máy đều là mặt gương sáng bóng, Tạ Kỷ Bạch đứng ở bên phải, cau mày suy tư rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Trong lúc vô tình ngẩng đầu một cái, cậu liền thấy Đường Tín đứng sau lưng cậu, dùng đôi mắt nhìn cậu.

Tạ Kỷ Bạch từ mặt gương trên thang máy nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Đường Tín khiến cậu có chút khó hiểu.

Thang máy rất nhanh thì đến tầng một, Đường Tín kêu Tạ Kỷ Bạch đang ngẩn người một tiếng, sau đó bọn họ cùng đi ra.

"Đi qua trạm phía trước thì có một nhà siêu thị." Tạ Kỷ Bạch nói.

"Đi qua đó đi." Đường Tín nói.

"Được." Tạ Kỷ Bạch gật đầu.

Trời đã tối, sau khi mặt trời lặn, buổi tối mát mẻ hơn không ít. Nhất là hiện tại đã muộn, lối đi bộ không có người, có vẻ trống trải.

Hai người sóng vai đi về phía trước, Đường Tín thỉnh thoảng hỏi một chút tiến triển buổi chiều của bọn họ, khiến con đường đi tới siêu thị cũng không quá mức xấu hổ.

"Là tiệm bánh gato phía trước à, " Đường Tín bỗng nhiên nói: "Hay là tiệm kia?"

Tạ Kỷ Bạch vừa nghe thấy thì khó hiểu, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó hiểu ra gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Hóa ra Đường Tín là đang nói chuyện về cái bánh gato buổi trưa nay.

Hai người vừa lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, bởi vì hiện tại đã muộn, cửa hàng bánh gato cũng sắp phải đóng cửa, bên trong hầu như không có ai. Xuyên thấu qua cửa thủy tinh, có thể thấy nhân viên cửa hàng đang bận rộn dọn dẹp bên trong, và...

Trần Vạn Đình...

Trần Vạn Đình đã ở trong cửa hàng bánh gato kia, đang đứng ở cạnh quầy hàng, cười nói với một thanh niên trẻ tuổi.

Tạ Kỷ Bạch cũng không có nhìn vào trong tiệm bánh gato, nhưng cậu nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường, là xe của Trần Vạn Đình, vì vậy Tạ Kỷ Bạch giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy Trần Vạn Đình sau khi tan làm liền chạy đến tiệm bánh gato.

"Đội trưởng cũng thích bánh gato của tiệm này?" Đường Tín cũng nhìn thấy Trần Vạn Đình, có chút giật mình.

Tạ Kỷ Bạch rất muốn dùng tay xoa bóp cái trán, miễn cưỡng nói: "Đúng... vậy..."

Trần Vạn Đình hiển nhiên thích ông chủ tiệm bánh gato này hơn bánh gato trong tiệm nhiều. Dù sao Trần Vạn Đình có bệnh dị ứng với bơ rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể ăn bánh gato.

Trần Vạn Đình lúc này vừa vặn cùng đi ra với ông chủ tiệm bánh gato, vừa đi còn vừa nói giỡn, thoạt nhìn quan hệ thật không tệ.

Hai người vừa ra, liền thấy Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín, Trần Vạn Đình có chút giật mình.

Trần Vạn Đình nói: "Các cậu ở đây làm gì?"

Tạ Kỷ Bạch chỉ chỉ phía trước, nói: "Đi siêu thị."

Cậu vừa nói, Trần Vạn Đình càng giật mình, Tạ Kỷ Bạch bao lâu rồi không đi siêu thị? Trần Vạn Đình nhịn không được liền nhớ lại mấy câu nói của Trần Diễm Thải, có lẽ có người ở cùng Tạ Kỷ Bạch, nói không chừng thật đúng là chuyện tốt.

Nếu như có thể khiến cậu bước ra từ bóng ma...

Trần Vạn Đình cười một cái nói: "Hai cậu đi đi, tôi và Tiểu Tô đi trước."

Trần Vạn Đình nói, liền mở ra cửa ghế phó lái, khiến Tô Bán Dục ngồi vào, sau đó lúc này mới chuyển tới đối diện, tiến vào ghế lái, lái xe liền đi.

Đường Tín nhíu mày, nói: "Đội trưởng và cậu trai kia... ?"

Tạ Kỷ Bạch không nói, nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Không đi thì chẳng mua được gì đâu."

Tạ Kỷ Bạch đích xác rất lâu rồi không đi siêu thị, cậu bình thường thiếu những thứ lớn thì lên mạng đặt mua buổi tối đưa tới, thiếu mấy món nhỏ nhỏ thì qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua. Cậu đã sớm quên lần cuối cùng đi siêu thị là lúc nào.

Trong siêu thị rất ít người, trễ như thế rau dưa hầu như không có bán, chỉ còn lại một ít cuối cùng, nhưng thật ra giá cả so với ban ngày rẻ hơn một chút.

Tạ Kỷ Bạch không hiểu thế nào là hoa quả và rau dưa tươi, nhưng Đường Tín, mặc âu phục áo sơmi, trái lại thoạt nhìn còn rất hiểu biết, động tác cũng nhanh nhẹn, rất nhanh thì chọn xong, mang theo Tạ Kỷ Bạch đi mua thứ khác.

Kỳ thực Đường Tín muốn ở khu hoa quả và rau dưa lâu chút nữa. Tạ Kỷ Bạch mặc một bộ đồng phục, găng tay màu trắng, đứng ở phía trước ngăn tủ để ô mai, cảm giác vừa cách biệt vừa phối hợp, khiến Đường Tín cảm thấy rất thú vị.

Nhưng mà khu rau dưa hoa quả khó tránh khỏi bẩn và lộn xộn hơn những khu khác, Đường Tín sợ Tạ Kỷ Bạch khó chịu, nhanh chóng chọn xong thì đem người đi.

Đường Tín mua thật nhiều rau và hoa quả, chọn xong thì xách ở tay, bọn họ vừa vào siêu thị không lấy xe đẩy, tựa hồ không nghĩ tới sẽ mua nhiều đồ như vậy.

Tạ Kỷ Bạch cũng ở bên cạnh anh, Đường Tín đi chỗ nào cậu đi chỗ đó. Cậu vốn còn muốn cầm giúp Đường Tín một ít, nhưng mà Đường Tín nói không cần. Nhìn thoáng qua, Tạ Kỷ Bạch thật giống như trẻ con vào siêu thị cùng bố mẹ vậy.

Tạ Kỷ Bạch thấy nhiền đồ, nghĩ lấy cho Đường Tín một chiếc xe đẩy, nhưng mà khi đi tới, mới phát hiện tất cả xe dẩy đều để một chỗ, thật giống như khóa vào nhau, căn bản không đẩy ra được.

Cậu đứng ở nơi đó, mắt chớp chớp, lộ ra bộ dạng suy tư

Vẫn là Đường Tín nhìn ra, cười đi tới, nói: "Đội phó, có một đồng tiền xu không?"

Tạ Kỷ Bạch móc từ trong túi ra một đồng, đặt ở trong lòng bàn tay Đường Tín. Chỉ thấy Đường Tín đem một xu bỏ vào trong lỗ trên tay vịn xe đẩy, "bá" một tiếng, xiềng xích trên xe đẩy mở ra.

Đường Tín nói: "Lát nữa, lúc rời đi, đem xe đẩy để lại chỗ này, đem dây xích này cắm vào phía sau của xe đẩy khác, một đồng sẽ bắn ra."

Đường Tín phổ cập khoa học cho Tạ Kỷ Bạch một phen, trên mặt Tạ Kỷ Bạch lộ ra vẻ bừng tỉnh, khiến Đường Tín nhịn không được nghĩ thật đáng yêu.

"Làm sao anh biết?" Tạ Kỷ Bạch đột nhiên hỏi.

"Hả?" Đường Tín nhìn cậu.

Tạ Kỷ Bạch nói: "Anh không phải vẫn ở nước ngoài à."

Đường Tín nở nụ cười, nói: "Kỳ thực đều giống nhau thôi."

Rau dưa hoa quả thịt thà và gia vị đều mua khá đủ, Đường Tín còn mang người đi qua cả khu đồ ăn vặt. Trong nhà Tạ Kỷ Bạch nhất định không có đồ ăn vặt, anh cũng không phải là người thích ăn vặt lắm, nhưng mà ý tưởng đột phát, bỗng nhiên rất muốn nhìn xem bộ dáng ăn đồ ăn vặt của Tạ Kỷ Bạch, cho nên sẽ qua lấy mấy thứ.

Sau khi lấy xong, Đường Tín không quên lấy cho mình cà phê. Bởi vì trong nhà Tạ Kỷ Bạch không có máy pha cà phê, anh đành phải mua lấy một hộp cà phê hòa tan, chờ sau này chậm rãi mua sắm sau.

"Không sai biệt lắm." Đường Tín cúi đầu nhìn một xe tràn đầy, nói: "Được rồi, găng tay dùng một lần có cần mua không?"

Anh vừa nói như vậy, Tạ Kỷ Bạch ngây ngẩn cả người, lập tức trên mặt có chút hồng.

Đường Tín nhìn thấy phản ứng của cậu cũng sửng sốt, bỗng nhiên liền nhớ lại, hộp găng tay dùng một lần mà Tạ Kỷ Bạch để trong nhà vệ sinh...

Đường Tín kỳ thực cũng không có ý tưởng trêu chọc cậu, chỉ là đơn thuần muốn mua một ít găng tay dùng một lần, như vậy khi làm cá tươi thịt tươi, tương đối dễ dàng, đỡ khiến tay có mùi tanh, rửa thế nào cũng không sạch.

Tạ Kỷ Bạch lúng túng đỏ mặt, điều này làm cho Đường Tín trái lại muốn trêu chọc cậu một chút.

Đường Tín nở nụ cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói rằng: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, không phải để làm việc kia."

Đường Tín đã đẩy xe về phía trước, trong miệng còn nói: "Nói đến găng tay, hẳn là còn phải mua một cái tạp dề."

Tạ Kỷ Bạch đuổi theo, liền thấy Đường Tín đã chuyển tới khu mua sắm, sau đó bắt đầu chọn tạp dề.

Đường Tín so một chút, cuối cùng lại chọn một chiếc màu hồng nhạt, hơn nữa bên trên còn thêu ren...

Nhưng mà lúc này Tạ Kỷ Bạch cũng không có chú ý tới Đường Tín cầm trong tay cái gì, rất nhanh thì cùng Đường Tín đi tính tiền.

Về đến nhà, Đường Tín cởi áo khoác rửa tay chuẩn bị nấu cơm, Tạ Kỷ Bạch phụ trách đem đồ để vào trong tủ lạnh, tủ lạnh trong nháy mắt đã bị nhét tràn đầy.

Tạ Kỷ Bạch làm xong, đứng dậy đóng cửa tủ lạnh, quay người lại...

Liền thấy Đường Tín cầm một cái tạp dề màu hồng phấn có ren, đang cười híp mắt nhìn cậu. Cậu theo bản năng mí mắt giật giật.

Đường Tín nói: "Tới đây, đeo vào."

"Anh làm cơm, vì sao tôi phải đeo?" Tạ Kỷ Bạch nhịn không được hỏi.

Đường Tín đi tới, nói: "Đích thật là tôi làm cơm, nhưng mà cậu cũng phải giúp tôi chứ? Nhỡ như có nước sôi bắn lên người cậu thì làm sao?"

Nghe qua hình như rất có đạo lý...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play