Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình vốn đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập ở tầng dưới.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trịnh Bình giật mình bởi động tĩnh này, chuẩn bị đứng dậy khỏi giường và đi xuống dưới lầu để nhìn xem, nhưng bị Hứa Cẩm Vi ngăn lại.
"Mẹ, mẹ nằm xuống đi, để con đi xuống nhìn cho."
"Vậy thì cẩn thận chút, trước đừng mở cửa, nhìn qua cửa sổ để xem đó là ai." Trịnh Bình dặn dò.
"Dạ, con biết rồi."
Hứa Cẩm Vi khoác thêm quần áo rồi đi xuống dưới lầu, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy một bóng đen bên ngoài cánh cửa đang liều mạng gõ cửa, đêm khuya lại thêm trời mưa lớn, đổi thành những người khác, chỉ sợ bị dọa sợ trước cảnh tượng này, nhưng bởi vì Hứa Cẩm Vi là một người có dị năng, có năng lực nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối, nhìn một cái liền thấy người ở cửa là Thẩm Lâm Xuyên.
Cậu ấy đang cầm một chiếc ô, nhưng nó gần như vô dụng trong một cơn mưa lớn như thế này, trên người vẫn ướt một mảng lớn, mấy sợi tóc dán chặt trên trán, sắc mặt cậu ấy trông rất nhợt nhạt, mười phần chật vật.
"A Xuyên? Có chuyện gì vậy?" Đây là lần đầu tiên Hứa Cẩm Vi nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Lâm Xuyên chật vật như vậy, cô nhanh chóng mở cửa.
"Trần Lập! Trần Lập bị bắt cóc!" Thẩm Lâm Xuyên nắm lấy cổ tay của Hứa Cẩm Vi.
"Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy?" Hứa Cẩm Vi ngay lập tức cau mày.
Thẩm Lâm Xuyên nhanh chóng đem sự tình trải qua nói một lần, " Tôn Triều Dương cùng tài xế còn có vệ sĩ đang ở trong bệnh viện, gia đình Trần đã gọi cảnh sát, chờ những kẻ bắt cóc liên lạc với bọn họ. Nhưng tớ nghe ba tớ nói, chuyện bắt cóc như này, càng kéo dài thời gian càng nguy hiểm, nên tớ liền tới tìm cậu..."
Tại thời điểm này, taxi không có bất kỳ thiết bị định vị GPS nào, cũng không có camera giám sát ở khắp mọi nơi, ngay cả khi Tôn Triều Dương bọn họ nhớ biển số xe cùng bộ dạng của người tài xế taxi, nhưng muốn tìm người vẫn giống như mò kim dưới đáy biển.
Thẩm Lâm Xuyên cũng không biết tại sao bản thân mình lại cố chấp, mạo hiểm trời mưa lớn chạy đến tìm Hứa Cẩm Vi, nhưng trực giác của cậu biết Hứa Cẩm Vi nhất định sẽ có biện pháp, Trần Lập là em họ của cậu, và là một người anh em tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đối với mà cậu mà nói rất là quan trọng, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất gì.
"Tớ đã biết, tớ sẽ tìm cách."
"Có cách gì?" Thẩm Lâm Xuyên lo lắng hỏi một câu.
Hứa Cẩm Vi lắc đầu nhẹ nhàng, cũng không trả lời câu hỏi của cậu ấy, mà mở miệng hỏi: "Cậu đi đến đây bằng cách nào?"
"Tớ đã nhờ tài xế của ba tớ đưa đến" Thẩm Lâm Xuyên chỉ vào Santana màu đen đậu bên kia đường.
"Được rồi, lát nữa tớ sẽ đi chung xe với cậu, cậu đưa tớ đến nơi xảy ra tai nạn đi."
" Được." Thẩm Lâm Xuyên đồng ý không chút do dự.
Hứa Cẩm Vi quay người lên lầu, không che giấu những chuyện của Trần Lập, nói với Trịnh Bình "Mẹ, gia đình Trần hiện tại đang hỗn loạn, Tôn Triều Dương lại nằm viện, con muốn đi xem có thể giúp đỡ gì hay không."
"Mẹ cùng đi với con." Trịnh Bình nói xong, liền muốn đứng dậy mặc quần áo.
"Không cần, không cần, ngày mai còn phải mở cửa tiệm, con vẫn nên đi một mình." Hứa Cẩm Vi nhanh chóng từ chối.
"Vậy cũng được..... Có gì con giúp đỡ bọn họ nhiều chút......" Trịnh Bình cũng nghĩ như vậy, dù sao, người đang gặp rắc rối chính là bạn của Hứa Cẩm Vi, hiện tại có thể có khả năng cần sự bầu bạn của những người bạn đồng trang lứa hơn, vì vậy thở dài, nói: "Làm sao một đứa trẻ ngoan lại có thể gặp phải chuyện như thế này?"
Con Kien Cang
Hứa Cẩm Vi thay quần áo, cầm một chiếc ô ra khỏi cửa, ngồi trên xe của Thẩm Lâm Xuyên, chạy về phía địa điểm xảy ra vụ bắt cóc.
Bọn họ rất nhanh đã đến đoạn đường xảy ra tai nạn, Hứa Cẩm Vi cẩn thận quan sát xung quanh, kết hợp với chuyện Thẩm Lâm Xuyên đã nói qua một lần, chắc chắn vụ bắt cóc đã được thiết kế cẩn thận.
"Tớ sẽ đi xuống xem, cậu quay trở về đi." Hứa Cẩm Vi là minh chứng cho câu qua sông đoạn cầu ( giống như câu qua cầu rút ván), đợi sau khi Thẩm Lâm Xuyên đưa cô đến địa điểm rồi, cô lập tức bắt đầu đuổi người.
"Một mình cậu làm sao được? Tớ sẽ ở lại với cậu." Thẩm Lâm Xuyên không yên tâm, cô là con gái một mình hơn nửa đêm mà còn ở trong một đoạn đường xa xôi hẻo lánh như vậy, nên muốn ở lại với cô.
"Hửm?" Hứa Cẩm Vi nhướng mày nhìn cậu ấy.
Biểu cảm của cô khiến Thẩm Lâm Xuyên nhớ về nỗi sợ bị chi phối bởi ống thép uốn cong, cậu có khát vọng sống sót mãnh liệt, ngay lập tức thay đổi miệng, "Tớ nghĩ cậu có thể làm điều đó một mình, vậy tớ sẽ quay về trước."
Hứa Cẩm Vi bị cậu làm cho có chút buồn cười "Sau khi trở về tắm nước nóng, lại uống một chút trà gừng, cẩn thận để không bị cảm lạnh, chờ tin tức của tớ."
"Tốt.."
Hứa Cẩm Vi mở cửa bước xuống xe, cầm ô đứng bên đường.
"Đi thôi." Thẩm Lâm Xuyên vỗ nhẹ vào tài xế đang dựa trên ghế lái và ra hiệu cho anh ta lái xe.
"Có ổn không nếu cô Hứa ở một mình?" Người tài xế có chút kinh ngạc hỏi.
"Cô ấy sẽ không có việc gì." Giọng điệu của Thẩm Lâm Xuyên khẳng định.
Mặc dù người tài xế không hiểu tình huống này là gì, nhưng vẫn nghe theo lời của Thẩm Lâm Xuyên, lái xe ra khỏi đây.
Khi chiếc xe của Thẩm Lâm Xuyên hoàn toàn biến mất, Hứa Cẩm Vi liền đem chiếc ô đang cầm trong tay cất đi. Mưa to như trút nước, nhưng trên người của Hứa Cẩm Vi dường như được bao phủ trong một chiếc áo mưa vô hình, nước mưa trước khi chạm vào cơ thể cô sẽ tự động trượt, trên người cô không dính vào một giọt nước, ngay cả tóc cũng không bị ướt.
May mắn bây giờ là hơn nửa đêm, trời còn đang mưa to, không có ai trên con đường này, không có người nhìn thấy hình ảnh quỷ dị này.
Hứa Cẩm Vi nhắm mắt lại, hai tay mở ra, đem suy nghĩ của mình thâm nhập vào cơn mưa như trút nước.
Mưa lớn là vỏ bọc tốt nhất cho những kẻ bắt cóc, trở ngại lớn nhất đối với cảnh sát, nhưng đối với Hứa Cẩm Vi, đó là cách giúp đỡ tốt nhất.
Chỉ cần nơi nước có thể tới, suy nghĩ của cô cũng có thể đến được, nhưng cô cần tiêu hao rất nhiều siêu năng lực.
Hứa Cẩm Vi mở rộng suy nghĩ của mình về hướng Xiali (Hạ Lý) rời đi, sau đó thông qua màn mưa cùng những giọt nước tiếp tục phân tán. Suy nghĩ của cô như một mạng nhện bao phủ hầu hết thành phố, bộ não của cô đang chạy với tốc độ cao, cẩn thận cảm nhận thông điệp được truyền tải bởi mỗi "tơ nhện".
Không biết bao lâu sau đó, cô đột nhiên mở mắt ra, lúc này mắt cô không còn đen tinh khiết nữa, mà giống như biển xanh, nếu đến gần hơn, có thể thấy những d.a.o động màu nước dường như đang chảy trong đó.
"Tìm thấy rồi." Khóe môi của Hứa Cẩm Vi nhẹ nhàng cong lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT