Sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi mang một xấp phiếu thịt cùng hai đồng về nhà, lúc cô giao cho Trịnh Bình, làm bà sợ hết hồn.

Sau khi bà hỏi rõ chuyện gì xảy ra, Trịnh Bình liền cười nói: "Chỉ là bốn phần cơm, lúc mẹ nấu cơm cho con thuận tay liền làm, này sao lại đáng giá nhiều tiền với phiếu như vậy? Con vẫn nên trả những thứ này lại cho bọn họ đi."

Hứa Cẩm Vi không vui khi rõ ràng vịt ngậm đến miệng còn nhả ra, trước mắt chính thời cơ tốt cướp của người giàu giúp cho người nghèo, huống hồ đối phương còn tự dâng tới cửa, nào có đạo lý từ chối?

"Mẹ, chuyện này không thể nói như vậy, điều kiện nhà bọn họ không tệ, khẳng định không quen ăn những món chúng ta thường ăn, đồ ăn của bọn họ cần mua thêm chút thịt a, rau củ gì đó a, không thể không dùng phiếu thịt và phiếu lương thực, chúng ta thu chút phí khổ cực cũng có lý mà."

"Con nói cũng đúng, đúng lúc hôm nay mẹ mua về chút thịt vụn, vốn định ngày mai làm thịt viên cho cha con mang đi trường học ăn, tạm thời làm cho bạn học con đi." Trịnh Bình suy nghĩ thấy con gái nói cũng có đạo lý, bà liền không khăng khăng để cho con gái đem phiếu và tiền trả lại cho người ta nữa, chẳng qua làm thức ăn cho bọn họ càng phong phú cùng tinh tế một chút, tóm lại nhất định không thể làm người ta mất tiền oan được.

Trịnh Bình cầm phiếu gạo và phiếu thịt hôm nay Hứa Cẩm Vi mang về, đi Cung Tiêu xã đổi mua sắm không ít thực phẩm, có cà chua, quả cà tím, thịt vụn, trứng gà cùng các loại đậu khô, vốn định là trữ ăn vài ngày, bây giờ vừa vặn đem ra dùng, bà tính toán có thể kết hợp với mấy món ăn.

"Được ạ!" Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi ăn bớt cơm của cha, ngược lại cô chỉ mong ông ta ngày ngày ăn chút dưa muối, củ cải càng tốt.

"Được rồi được rồi, con nhanh đi làm bài tập, chỗ này có mẹ là được."

"Mẹ, hôm nay còn chưa có nấu cơm sao?" Bình thường lúc cô tan học trở về, nhà đã sớm thơm mùi đồ ăn và cơm, nhưng bây giờ trên lò chỉ nấu một nồi nước, ngay cả cơm cũng không có. Lúc này Hứa Cẩm Vi có hơi đói bụng, buổi trưa cô bị Từ Giai Ny làm hại chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ nên ăn không no.

Trịnh Bình cười nói: "Đói bụng? Hôm nay ăn mì, món này phải ăn lúc mới nấu xong mới ngon, một lát chờ cha con trở về liền dọn cơm."

"Dạ!" Hứa Cẩm Vi rất thích ăn mì, tính từ lúc cô xuyên qua chỉ uống chút cháo chỉ ăn chút cơm, còn chưa ăn mì một lần nào, lấy tay nghề của Trịnh Bình, nghĩ cũng biết mùi vị của bát mì nhất định sẽ không tệ, làm cô không khỏi mong chờ.

Trịnh Bình đuổi Hứa Cẩm Vi từ phỏng nhỏ ra ngoài, bà mang tạp dề tiếp tục bận bịu.

Không lâu lắm Hứa Quân trở về, mọi người rốt cuộc cũng có thể ăn cơm tối. Bữa cơm tối là mì trứng gà cà chua, trong mì còn nhỏ bỏ hai cọng cải thìa, hồng đỏ trắng xanh, bốn loại màu sắc phối hợp lại, sắc thái sáng rực phong phú khiến cho người ta muốn động đũa. Cả nhà bọn họ ba miệng ăn khẩu phần không nhỏ, cho nên ăn chén mì khá lớn, sợi mì nhìn cũng rất lớn.

Mì sợi là tự tay Trịnh Bình làm, ăn vô cùng dai ngon, nước cà chua thấm vào vắt mì, mùi vị chua chua ngọt ngọt vô cùng kích thích. Trứng gà mang cảm giác mềm nhũn, bông xốp, không có mùi tanh, ăn vào miệng đầy mùi thơm. Cải thìa giòn tan rất ngon miệng, vô cùng thanh mát.

Mì sợ thanh đạm cũng không quá nhạt, vị mặn nhàn nhàn rất vừa ăn, không có mùi vị đậm đà như thịt kho tàu mà lại có một hương vị khác làm người ta nao lòng.

Ba người vùi đầu ăn mì, không nói với nhau lấy một câu, ngay cả sau khi ăn sạch sẽ, mỗi người lại ăn thêm một chén, đến đáy nồi cũng ăn sạch.

"Mẹ, món này thật sự rất ngon!" Hứa Cẩm Vi dựa vào lưng ghế, thõa mãn ợ một cái.

"Đúng vậy, A Bình, tay nghề của em lại tiến bộ rồi." Hứa Quân cũng ăn vô cùng ngon miệng, trên mặt mang theo nụ cười hiếm có.

Chồng và con gái đều ăn rất ngon miệng thế nên trong lòng Trịnh Bình tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ: "Nếu thích, ngày mai em lại làm thêm cho hai người ăn."

Ăn cơm xong, Hứa Quân tiếp tục nằm xuống xem báo, Hứa Cẩm Vi thì đi làm bài tập, Trình Bình trở lại phòng bếp làm cơm hộp cho ngày mai đưa cho đám người Thẩm Lâm Xuyên. Bà định làm thịt kho cà tím, thịt hầm trứng cùng với cần tây xào đậu phụ khô, chuẩn bị ba món như vậy hẳn là đủ ăn.

"Mẹ làm thêm mấy phần đi, bọn họ con trai khẩu phần lớn, con sợ bọn họ ăn một phần không đủ."

"Được." Trịnh Bình đáp một tiếng, khẩu phần con trai đúng là rất lớn, liền làm nhiều đồ ăn một chút, trong lòng vô cùng vui mừng vì con gái quan tâm hiểu chuyện.

Nhưng Hứa Cẩm Vi mới không phải quan tâm bọn Thẩm Lâm Xuyên, chẳng qua cô cảm thấy chuyện bán cơm hộp này có khả thi, mang nhiều mấy phần, vừa vặn có thể bán cho những người khác, chờ mọi người miệng truyền miệng, đường tiêu thụ cũng sẽ mở ra.

Bây giờ Trịnh Bình đi ra ngoài bày sạp bán bánh khoai tây sợi, một cái năm xu, mỗi ngày tốn nhiều thời gian bào vỏ và làm nhân bánh, tốn nhiều dầu, hơn nữa còn làm thủ công, thật ra kiếm được không bao nhiêu tiền. Cháo khoai lang đỏ và cháo cải xanh mặc dù không rườm rà như bánh khoai tây sợi nhỏ, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực, hai cái nồi lớn dọn tới dọn đi cũng vô cùng cực khổ.

Mà cơm hộp thì khác, một phần cơm hộp làm hai món ăn là đủ rồi, thức ăn mặn giống như thịt kho thì chỉ cần hai miếng lại thêm một ít rau hoặc là ít đồ mặn khác là đủ rồi, nấu một nồi lớn, ít nhất có thể chia ra mười mấy phần, phối hợp thành cơm hộp, mang ra ngoài bán năm hào một hộp, tuyệt đối có thị trường.

Huống chi tài nấu nướng của Trịnh Bình vô cùng tốt, cộng thêm tác dụng của nước dị năng, vậy nên mùi vị thức ăn kia nhất định sẽ tăng thêm một tầng, chỉ cần ăn qua một lần thì tuyệt đối sẽ trở thành khách hàng thân thiết của nhà họ.

Ý tưởng của Hứa Cẩm Vi chính là nhờ mẹ cô làm nhiều thêm mấy phần, ngày mai đi trường học xem thử có người muốn mua hay không, trường học Nhất Trung có hơn mấy trăm học sinh, điều kiện gia đình tốt cũng không ít. Khi sự truyền miệng dần dần hình thành, việc kinh doanh hộp cơm trưa này có thể được bắt đầu.

Mặc dù không phải người người đều mua, nhưng cho dù chỉ có mấy chục người, về lâu dài, cũng là khoản làm ăn lớn.

********

Ngày hôm sau, Hứa Cẩm Vi mang đầy hai túi cơm hộp bằng nhôm đi trường học, khoảng tám hộp, trừ cô và bốn người Thẩm Lâm Xuyên ra thì còn ba hộp mang đi bán, đến lúc đó nếu không có học sinh mua, cô cũng có thể mang đi trước cửa trường, rao bán cho công nhân viên chức của hai công xưởng bên cạnh, cô cũng không tin cơm hộp ngon như vậy lại bán không được.

"Đây, cơm hộp của mọi người." Hứa Cẩm Vi cầm phần cơm của mấy người Thẩm Lâm Xuyên bỏ lên bàn của cậu ta.

Những hộp cơm bằng nhôm này là hôm qua Trịnh Bình đi quầy tạp hóa trong hẻm mua loại lớn nhất, bên trong mỗi hộp có đủ hai phần cơm và ba món ăn, chất đầy hộp cơm.

"Cảm ơn." Cơm hộp hôm nay lớn hơn hôm qua không ít, theo sự thành thật của mẹ Hứa Cẩm Vi nhất định là đầy ắp, nghĩ đến vị ngon của món thịt kho ngày hôm qua Thẩm Lâm Xuyên gần như là hận không thể lập tức xem thử bên trong hộp cơm là món gì. Cậu đè nụ cười sắp lan trên khuôn mặt xuống, căng mặt nói cảm ơn, sau đó cất phần cơm của mình đi, còn lại mấy phần cậu đưa qua cho bọn Trần Lập.

Thời điểm bọn họ giao dịch, những bạn học khác trong lớp cũng đăm đăm nhìn lại đây.

Ngày hôm qua, chuyện xảy ra ở phòng ăn đã sớm truyền khắp trường học, bạn bè trong lớp Hứa Cẩm Vi không thể không biết, ánh mắt Tháp Ân rơi vào trên hộp cơm, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nhiều chuyện và tò mò. Đây là cơm hộp Thẩm Lâm Xuyên dùng giá cao để mua, một phần khoảng năm hào và bốn tờ phiếu thịt, không thể nói là không xa xỉ, huống hồ đám Thẩm Lâm Xuyên là ai, món ngon sơn hào hải vị nào mà chưa ăn qua? Giờ phút này lại coi trọng một phần cơm hộp như vậy, càng làm những thiếu niên này tò mò.

Đây là cơm hộp của Thẩm Lâm Xuyên đó... Như vậy suy nghĩ một chút, thật giống như năm hào cũng không coi như quá đắt, có vài người không mang được cơm hộp tới càng muốn mua một phần, nếm thử ma lực của hộp cơm này.

Chẳng qua họ và Hứa Cẩm Vi không quen thân, quả thực không có mặt mũi lôi kéo cô nói chuyện.

Cuối cùng lớp trưởng Phan Lệ Văn không nhịn được tìm Hứa Cẩm Vi, cô ta đi tới, lúc đi ngang qua chỗ ngồi Thẩm Lâm Xuyên không nhịn được dừng lại một chút, đôi mắt không nhịn được nhìn khuôn mặt được trời ưu đãi kia, sau đó gò má cô ta đỏ lên, lập tức vội vàng rời đi.

"Hứa Cẩm Vi, cơm hộp kia của cậu có thể cho tôi xem một chút không?" Phan Lệ Văn khách khí hỏi.

Cô ta chú ý thấy hôm nay Hứa Cẩm Vi mang theo rất nhiều cơm hộp, coi như cho bốn người bọn Thẩm Lâm Xuyên bốn phần, thêm một phần cho cô cũng còn lại ba phần.

"Có thể." Hứa Cẩm Vi cho vị lớp trưởng này mặt mũi, nguyên chủ bởi vì dáng người mập mạp vốn cũng có chút mặc cảm, hơn nữa thành tích lại không tốt, bị sắp xếp ở khu học sinh kém, chỗ ngồi cũng chỉ toàn học sinh kém, ba ngày hai bữa đều lấy việc chọc nguyên chủ làm thú vui, làm nguyên chủ càng ngày càng khép mình. Mà ở trong lớp này, người nói chuyện cùng nguyên chủ hai câu cũng chỉ có vị lớp trưởng này.

Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là vị lớp trưởng này điều kiện trong nhà cũng không tệ, cô ta là một vị khách hàng tiềm năng.

Hứa Cẩm Vi mở hộp cơm bằng nhôm ra, mở ra liền thấy bên trong đầy ắp đồ ăn. Màu sắc hương vị thịt vụn đậm đà, cà tím được cắt khúc, đặt ở bên trái rất chỉnh tề, ở giữa là một khối thịt hầm trứng được cắt làm bốn, lớp trên cùng của miếng thịt hầm là màu trắng lòng trắng trứng, ở giữa là một lồng trứng gà tròn vo màu vàng, nhìn vô vùng đẹp mắt, bên phải là cần tây xào đậu phụ khô nhìn có cảm giác vô cùng ngon miệng.

Phan Lệ Văn thừa nhận hộp cơm này quả thật rất phong phú, nhưng nếu bảo cô ta dùng bốn phiếu thịt cùng năm hào đi đổi một phần cơm, cô ta vẫn có chút không hạ được quyết tâm, cô ta muốn ăn cơm giống như Thẩm Lâm Xuyên, cô ta luôn cảm thấy như vậy thì giống như có thể thân thiết với đối phương được một chút, nếu như chỉ cần năm hào thì cũng được đi, tiền cơm mà gia đình cho cô ta cũng là đủ mua nhưng muốn thêm phiếu thịt, vậy thì làm người khác do dự. Dù sao nhà sẽ cho cô ta tiền mua thịt nhưng phiếu thịt thì không, đến lúc đấy làm sao nói với gia đình cũng là một vấn đề.

Hứa Cẩm Vi nói: "Cậu muốn ăn thử một chút không? Năm hào, không cần phiếu."

Vấn đề do dự nhất là phiếu thịt đã giải quyết, Phan Lệ Văn hơi suy nghĩ một chút, sau đó vẫn không thoát khỏi cám dỗ, lấy ra năm hào mua một hộp cơm.

Hôm nay cô ta vừa vặn không mang theo cơm, Hứa Cẩm Vi bán phần cơm này cũng tương đối tốt, hơn nữa vừa có thể cùng Thẩm Lâm Xuyên trở thành "chiến hữu", cô ta cảm thấy giá năm hào này rất đáng giá. Dù sao còn có một phần thịt hầm trứng, ở trong nhà ăn mất bốn hào, càng không cần phải nói ngoài hai món ăn này còn có nhiều cơm trắng.

Hứa Cẩm Vi đậy nắp hộp lại, cầm cơm hộp đưa cho cô ta vừa dặn dò: "Cậu ăn cơm xong nhớ trả lại hộp cơm cho tôi nhé."

Phan Lệ Văn nói: "Được."

Thấy có người đầu tiên mua đồ ăn của cô, những người khác không ăn hiếp Hứa Cẩm Vi cũng nhất thời rục rịch, nhưng mà chốc lát đã có người hô lên: "Hứa Cẩm Vi, cậu còn dư lại hai phần cơm có bán hay không?"

Bán! Tất nhiên là bán!

Hứa Cẩm Vi cầm cơm hộp, trên mặt cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn gian thương.

"Hai phần cơm hộp cuối cùng, ai tới trước được trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play