Liễu Bích chấn động, theo như lời lão nương Miya thì Maya được mai táng tại phụ cận tẩm lăng của Michael ở biệt cư P’Lingding đế quốc, nơi này cũng tương đương với tổ phần của Thánh Vệ Thần Tộc.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà tổ phần có đông đảo cao thủ của gia tộc bảo vệ, cơ bản là không có đạo mộ tặc bình thường trộm mộ. Vậy, mộ huyệt của Maya tại sao lại không có gì? Rất có thể là nàng không chết?

Liễu Bích nêu ra nghi vấn của mình, Bác Bì đáp: “Ta cũng không rõ lắm, mười hai năm trước ta từng nhìn Maya qua đời. Nhưng không lâu trước, sau trận động đất ở nơi kia của P’Lingding, cha ngươi cho người tu kiến tổ lăng lại phát hiện thủy tinh lăng của mẫu thân ngươi lộ ra một khe hở, mà thi thể bên trong thì không thấy nữa.”

“Mercury, ta cùng Hoán Cốt, Tinh Diện cho rằng có hai trường hợp, thứ nhất, mẫu thân ngươi chết đi sống lại, nhưng sau khi sống lại nàng có lý do nên không đi gặp nhi tử của mình, cái này không có khả năng lớn! Thứ hai chính là có cao thủ trộm xác, nếu là loại thứ hai thì đạo mộ tặc đáng chết kia có thể xác định là Dyland, hắn cần thi thể mẫu thân ngươi để làm thí nghiệm.”

Ngữ khí của Bác Bì hết sức phẫn nộ, lạnh như băng.

“Bây giờ ngươi muốn làm gì? Hiệp trợ ta kiểm tra luyện kim thực nghiệm thất của Dyland, tìm thi cốt của mẫu thân ngươi! Nếu xác định là hắn làm, vậy không chừng Bác Bì, Hoán Cốt, Tinh Diện và cả Lư Mục còn làm cho hắn không còn hình người.”

Liễu Bích nở nụ cười, chuyện này nàng không cự tuyệt. Đừng nói là không có gì, chỉ cần câu đầu tiên là đủ – trăm thiện lấy hiếu làm đầu! Thân thể Maya bây giờ là việc gấp, hơn nữa Maya lại không giống tên hỗn đản Lisa, Liễu Bích tìm thi thể mẫu thân đó là tận hiếu, việc thiện thật lớn nhất.

“Cái này là việc mà kẻ làm con phải làm, cho dù không có người giúp ta cũng nhất định tra ra rõ ràng. Được rồi, ngày ba tháng hai có một cơ hội, ngươi nguyện ý giúp ta chứ?”

Bác Bì sửng sốt, chờ Liễu Bích nói xong việc của Steven, thánh giáo, Sophie, còn có thực nghiệm ngày ba tháng hai, hắn mới cười to hai tiếng ha ha.

“Mercury, ngươi làm tốt lắm, phi thường tốt! Kể từ đây ta cùng ba thánh đồ sẽ bớt đi không ít khí lực nha!”

Hắn thở dài, cảm thán: “Maya nếu thấy hình dáng ngươi bây giờ nhất định sẽ rất vui mừng!”

Liễu Bích cũng hít thở mấy cái, nghiêm nghị nói: “Đầu tiên ta phải biết thực lực chính thức của Dyland đã, thủ hạ của hắn có bao nhiêu? Nếu hắn là giáo chủ của Dã Tổ thần giáo, vậy không có khả năng tình báo của thánh giáo không biết một chút gì.”

Lư Mục bình thản nói: “Ngoại trừ Học viện Đấu Pháp phái người bảo vệ hắn, bên người hắn còn có nhiều thành viên Dã Tổ thánh giáo. Bất quá nữ tử kia ngươi không cần lo, ta cùng Bác Bì có thể dễ dàng giải quyết bọn họ, nhưng Dyland rất có thể cùng đi với hai vị thánh đồ kia.”

Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Ta quan sát Dyland thấy hắn chỉ là võ sĩ cấp năm, ba mươi năm nay cơ hồ không có gì biến đổi.”

Liễu Bích tin tưởng con mắt của hai vị đấu thần hộ thủ, căn cứ tình báo mà hắn cung cấp, nói: “Đã như vậy, ta có thể lợi dụng Steven giúp thánh giáo, cũng có thể lợi dụng thánh giáo cùng Steven đồng thời giúp chúng ta…”

‘Chúng ta’ Hai chữ này bị Liễu Bích nhấn mạnh.

Nghe xong kế hoạch của Liễu Bích, Bác Bì cùng Lư Mục yên lặng gật đầu.

“Cứ theo ngươi nói mà làm! Ta cùng Hoán Cốt, Lư Mục phối hợp với ngươi. Mặt khác, trong khi hành động nhớ mang theo hoa tai, mẫu thân ngươi có thể phù hộ ngươi bình an.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

“Xin chờ một chút!” Liễu Bích linh quang chợt lóe.

“Quan hệ của hai người ngươi và Hoán Cốt hình như không phải thân thiết?”

“Hừ, chúng ta chỉ đang bảo vệ nhi tử của Maya mà thôi. Sáu thánh đồ – chúng ta là địch nhân.”

“Vậy hắn không tính là bằng hữu của chúng ta. Thủ hộ thần của ta, mời ngươi nói cho ta biết nếu sau một tháng nữa Hoán Cốt vẫn không thể hành hình Lisa thì sẽ xảy ra hậu quả gỉ? Tỷ như, Lisa trong vòng một tháng bị chết ngoài ý muốn?”

“Cái này không có khả năng, trong vòng một tháng Hoán Cốt sẽ không để cho Lisa chết đâu!”

Bác Bì liếc mắt nhìn Lisa hôn mê ở góc tường.

“Hoán Cốt lúc bày pháp trận này đã động tay chân lên người Lisa, ả trốn cũng không thoát khỏi tay Hoán Cốt đâu.”

Đang nói, Lư Mục nhạy cảm ý thức được lời nói của Liễu Bích còn có ý tứ khác, đột nhiên nở nụ cười.

“Nếu ngươi muốn làm thử cái gì đó thì tùy tiện! Ta xác định hắn không dám làm gì với ngươi, trừ phi hắn muốn thử móng vuốt của ta.”

Liễu Bích cũng cười: “Ta hiểu. Được, ngươi có thể bỏ đạo cụ ra để ta nhìn chân diện mục của hai ngươi?”

“Còn chưa tới lúc.” Bác Bì và Lư Mục nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Theo sự biến mất của hai người họ, cảm giác xa lạ tựa hồ không thấy nữa, ngõ tắt nhỏ lại khôi phục cảnh sắc quen thuộc.

Lisa còn hôn mê ở góc tường, Liễu Bích liếc mắt nhìn kẻ ghê tởm mà cũng đáng thương này, nhất định sau một tháng sẽ bị Hoán Cốt… Đột nhiên Liễu Bích cười hắc hắc, nàng gọi ra một đóa Lam Nguyệt Quế, rồi để Lisa vào một trong tám cái chuông nhỏ, biến thành hoa văn dán lên mu bàn tay.

Đây là một công dụng khác của Lam Nguyệt Quế, nếu xem qua bảo bối này giống như thác tháp Lung Linh Điện của Lý Tịnh – ‘Thu nhân’*. (hút người vào).

Chưa kịp nhét Lisa vào, Liễu Bích đột nhiên phát giác ra cặp ngực có biến hoá kinh nhân, cảm giác bách sắc thần công tăng tiến thêm một chút. Tốt! Nguyên lai trong khoảng thời gian này rốt cục cũng đã làm đủ việc thiện khiến cho đóa Chung Hoa thứ năm đã khai nở.

Hai lần cứu mạng Lisa, mà từ khai giảng tới nay nàng đã làm hằng hà sa số việc thiện, còn có tổng đàn từ thiện tại P’Lingding xa xôi làm giúp, cuối cùng cũng khiến cho đóa thứ năm nở hoa.

Kinh hãi muốn xem xét, Liễu Bích bất chấp việc tìm người của thánh giáo để thảo luận kế hoạch, nàng trực tiếp tìm một lữ quán nhỏ ven đường thuê một phòng, kiểm tra kĩ lại thân thể mình.

Bách sắc thần công không có gì biến đổi, nhưng mật độ dám chắc lớn hơn, tựa hộ thuần chất hơn. Hơn nữa, nàng đối với khống chế pháp bảo cũng tinh thuần hơn, bốn đóa Cẩm Chướng, Nguyệt Quế, Tường Vi, Bách Hợp dưới sự điều khiển của Liễu Bích đã có thể biến hoá đủ công dụng của nó, còn có Chung Hoa khi chưa khai nở có thể tự do chuyển chở, khoảng cách cước đạp tự do bay lượn lại tiến thêm một bước.

Cái đều đáng ngạc nhiên nhất là từ trong Chung Hoa rớt ra một bông hoa khác.

(cái hoa chuông là nó búp búp lại thôi, sau khi nở ra nó rớt ra 1 cái bông khác nữa không phải hoa chuông nữa đâu nha =-= )

‘Bịch’

“Đây… đây là cái gì?” Liễu Bích lấy bốn đoá hoa kia ra cùng với Nụ Chung Hoa khỏi thân thể đặt cả lên bàn, bộ dáng của Nhị Cung thật là quái lạ.

Đóa thứ năm không giống bốn vị ‘tỷ tỷ’, đầu tiên là một nụ Hoa Chuông, sau khi nứt lại văng ra một bông hoa ra đất, thân thể này có màu vàng sáng rất đẹp, cánh hoa và có cả nhuỵ hoa. Đặt đoá hoa lạ lên trên bàn, sau đó Liễu Bích chờ nó biến đổi, nhưng nó vẫn bảo trì hình dáng đoá hoa như trên đồ án.

“Thứ này có diệu dụng gì đây? Hẳn là không thể mang ra ngoài hỏi người ta, vậy làm sao đây…”

Liễu Bích suy nghĩ một chút, quán chú bách sắc thần công vào đóa hoa ‘kì cục’ thứ năm này.

Trời đất ơi, nó biến mất tiêu rồi.

Liễu Bích rõ ràng cảm giác được nó ở ngay bên người, hơn nữa theo sự thúc đẩy của bách sắc thần công, cuối cùng xuất hiện trước mắt của Liễu Bích là một chiếc gương bao quanh cơ thể.

“Tốt! Nguyên lai là Thuỷ Tinh Hoa, một chiếc khiên kiên cố hơn Bách Hợp, vậy là ta có hai chiếc khiên, một trong một ngoài!”

Liễu Bích mừng rỡ xem xét, thuỷ linh cầu bắn thử lên lá chắn này ba bốn lần, kết quả, phép thụât của nàng như lửa gặp nước, như nước rớt vào biển, không có chút tác dụng.

“Hắc hắc, đồ tốt, còn là một tấm gương vô hình. Kim Tệ, nữ tử yêu người!”

Liễu Bích liền nghĩ ra nhiều tác dụng của đồ vật này, mặc dù ‘ngũ tỷ’ là dìm hàng*, không có khí chất phong thái như bốn tỷ tỷ trước.

(=)) ý của ta là cái bông này không xuất hiện cho người khác thấy.)

Tiếp đó Liễu Bích thu hồi tứ hoa, muốn rời đi. Đột nhiên, nàng cảm thấy trong đầu hình như có thứ gì, tựa như hiểu được cái gì đó. Loại cảm giác này phi thường huyền diệu, đó là một loại cảm giác như thời hiện đại gọi là siêu năng lực, hay còn gọi là tinh thần lực, tựa hồ tiến bộ cực lớn. Liễu Bích rất khó nói rõ ràng rốt cục trong đầu xảy ra biến hóa gì, đây là môt loại lực lượng tinh thần, tựa như….

Trong lúc Liễu Bích đi thẳng tới địa điểm tiếp đón của thánh giáo, ‘Sồi chín’ tửu quán, nàng giật mình nhớ ra cái cảm giác này là gì rồi.

Theo như lời của đạo gia tu tiên, ấy chính là ‘Thông Tuệ’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play