“Tốt! Mercury, ngươi lại khiến ta một lần nữa phải kinh sợ!”

Blossom vỗ tay mỉm cười, lại hỏi: “Bây giờ lưỡi đao chúng ta ở nơi nào? Ngươi chuẩn bị cái chuôi đao như thế nào?”

Liễu Bích nói: “Ta muốn nói chuyện với ‘lưỡi đao’, các hạ, sau hai ngày ta sẽ cho ngươi một kế hoạch tương đối hoàn thiện.”

Ánh mắt của Blossom khiến cho Liễu Bích khó hiểu, ả suy tư một lát rồi cười nói: “Một lời đã định, hai ngày sau ta sẽ nghe kế hoạch của ngươi. Bất quá ngươi thật sự cũng chỉ có thời gian hai ngày, bởi vì một khi ngươi không mang ‘đao’ tới, chúng ta cần thời gian chuẩn bị kế hoạch khác.”

“Tốt, vậy thì hai ngày!”

Liễu Bích đứng dậy tiễn Blossom và Spartzow ra cửa, Spartzow nhìn chằm chằm Băng Tuyết Tộc bị hắn thu thập, nhíu mày nói: “Mercury, tốt nhất là không nên dùng Băng Tuyết Tộc làm nô ɭệ, trong lịch sử những người dám dùng Băng Tuyết Tộc đều không có kết cục tốt.”

Miếng vải bịt miệng của James đã được người ta lấy ra, hắn vừa nghe câu nói tràn ngập châm biếm của Spartzow thì lập tức quỳ xuống trước mặt lão, run rẩy nói: “Đại nhân tôn quý, ta hiểu việc lắm, ngài yên tâm, vài ngày tới chỉ cần không có mệnh lệnh của tiểu thư, ta sẽ tuyệt đối ở trong phòng không ra.”

Spartzow hừ lạnh một tiếng, dặn dò Liễu Bích giữ miệng James cho tốt sau đó cùng bọn người Blossom biến mất trong đêm.

Liễu Bích đuổi James đi, lại nhìn thoáng qua phòng bên cách vách đang sáng đèn.

Steven cũng không có ra ngoài.

A, tiểu ma đầu, ta cho ngươi một cơ hội cứu cha!

Liễu Bích đi tới cửa nhưng lại đổi ý, không thể đi gặp Steven như vậy được, ngoài cửa còn có hai thằng khùng, nếu bọn họ thấy mình nửa đêm đi vào túc xá nam sinh thì có trời mới biết giải thích thành cái gì nữa. Huống chi Blossom cùng Spartzow rất có thể cũng có nhãn tuyến phụ cận túc xá của mình.

Bây giờ Steven chính là vương bài trong tay mình, không thể để lộ hắn được.

Nghĩ vậy Liễu Bích đi lên trên lầu, đi qua đi lại một hồi lâu cũng không tìm ra phương án, đột nhiên cảm biến trên ngực nàng xuất hiện một chụm nụ hoa li ti, nhìn giống như hoa bụi, nhưng chúng lại không có cánh, không phải không mà là nụ hoa to, chính xác là một pháp bảo mới tạm thời gọi là ‘chung Hoa’*

(hoa chuông đấy :” > ).

Đây là công năng mới từ Chung Hoa – có thể hoá to thu nhỏ, xoay tròn và bay như một con đom đóm.

Điều khiển hoa sen, Liễu Bích bay ra ngoài cửa sổ, trên màn trời đêm xẹt qua một đạo hồ tuyến đẹp đẽ bao hàm quỹ tích của thiên địa, một cách u nhã tiến vào bên trong phòng của ma nhân.

Bên trong phòng, Steven, Hera, Ann đang cùng Max nói chuyện với nhau, Max nói: “Thiếu chủ, mới vừa rồi cách vách có chút động tĩnh, ta theo phân phó của ngài nên không dám điều tra, nhưng Mercury hình như có rất nhiều khách tới.”

“Khách ư? Quên đi, chúng ta tốt nhất không cần lo chuyện của nàng, mau mang tin tình báo tầng mười chín mới là…” Nói đến đây, Steven phát hiện ánh mắt Max cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm sau lưng hắn, hình như thấy việc quỷ mị không thể tin được.

“Tốt lắm, lựa chọn của ngươi là phi thường sáng suốt. Quản việc không nên quản của người khác sẽ mang đến cho ngươi phiền toái, mà phiền toái đó ngươi không giải quyết được!” Liễu Bích từ hư không xuất hiện sau lưng Steven, thuận tay thu lấy Hoa Chuông pháp bảo.

Nàng xuất hiện quá quỷ dị, tựa hồ đột nhiên xuất hiện từ hư vô.

Cho dù là cha của Steven hoặc là Severos cũng không có năng lực làm được như vậy!

(mấy người này tưởng Liễu Bích di xuyên tường ấy mà =)) ).

Chủ tớ Steven kinh ngạc sợ hãi, thầm kêu may mắn là không có đi điều tra chuyện của nàng ta, nếu không, dựa vào thân thủ kinh khủng này Mercury tùy thời tùy chỗ đều có thể dễ dàng nhấc tay đánh chết chủ tớ bốn người.

“Miện hạ tôn quý, ngài tới rồi!”

Steven từ hoảng sợ phản ứng trở lại, cười tươi tiếp đón Liễu Bích ngồi. Bất quá hắn lại dùng đấu hồn hỏi tin tức từ thần sủng Ann: “Ann, bằng hữu của ngươi đều không phát hiện ra nàng ta sao?”

Ann cũng dùng thần niệm giống chủ nhân đáp: “Không có, không riêng gì bằng hữu của ta mà ngay cả dị năng của ta cũng không phát hiện được một chút lực lượng ba động. Thiếu chủ… chỉ có một giải thích. Thực lực của nàng ta quá kinh khủng! Chúng ta tuyệt đối không có năng lực ứng phó với nàng ta, cho dù là lão gia cũng không có thực lực cường đại như vậy nga.”

Liễu Bích ngay cả đấu hồn là cái quỷ gì cũng không biết, càng không rõ lúc đó hai người đang trao đổi thần niệm, nàng làm ra vẻ cao thủ cao thâm, ngạo nghễ ngồi trên ghế.

Khí độ cao cao tại thượng, phong phạm thần bí khó lường khiến cho trong lòng Max và Ann giật mình, thần niệm truyền đi: “Thiếu Chủ, có thể đây mới là hình dáng chính thức của nàng ta. Lần trước… trong lúc chúng ta cùng nàng giao dịch đã quá lỗ mãng! Ta nghĩ, nếu không phải trước đây nàng đã biết tiểu thư thì rất có thể sẽ nhấc tay hủy diệt chúng ta. Ngẫm lại thật đáng sợ!”

“Đúng vậy, lần trước ta quá nóng lòng, nhưng đừng nói nữa.”

Steven kéo tay Hera, cung kính đứng trước mặt Liễu Bích. Max và Ann đồng thời quỳ xuống.

Liễu Bích từ bụng phát ra một tiếng ‘Ừ’, chậm rãi nói: “Mồng ba tháng hai cha ngươi sẽ bị Dyland giải phẫu.”

Hera buồn bã cúi đầu: “Đúng vậy, miện hạ tôn quý, ta cũng vừa từ bằng hữu của mình nhận được tin tức, ngài…”

Đang nói, nàng cùng Steven quỳ xuống khiêm cung khẩn cầu: “Xin miện hạ giúp đỡ!”

“Đứng lên!”

Liễu Bích cầm lấy chén trà trên bàn, một mặt mân mê chén trà, một mặt tựa hồ nói một chuyện rất bình thường: “Ta có thể nhờ người giúp ngươi, thực lực bọn họ coi như cũng được, để hắn ứng phó chuyện của ngươi là được rồi.”

Ann nhanh miệng, nghe vậy lập tức hỏi: “Miện hạ tôn quý, ngài mời tới người cấp bậc gì, có bao nhiêu người? Thủ hạ của Dyland chính là…”

Nàng thấy Steven trừng mắt sắc bén liền cười nói: “Xin lỗi, ta không có ý hoài nghi thực lực bằng hữu của ngài, bọn họ nhất định đều là cao thủ trong cao thủ.”

“Đúng, nghiệt thú coi như hiểu chuyện!” Liễu Bích buông chén trà, thuận miệng nói: “Không có gì là cao thủ, có hai người cửu cấp đấu thần cùng pháp thần, còn có khoảng mười mấy người dưới cấp.”

Steven mừng như điên. Hai cửu cấp đấu thần? Còn có mười mấy cao thủ so với bọn hắn kém hơn một chút? Đều là người thế nào chứ? Max và Ann bất quá mới là cửu cấp dị thú.

À, đương nhiên, trước mặt vị cao nhân này thì cửu cấp thật sự không tính cái gì là cao thủ.

“Đại ân của miện hạ, Steven và Hera không khi nào quên!” Hắn một lần nữa quỳ xuống, trịnh trọng thi lễ cảm tạ.

“Đừng vội cảm tạ, ta muốn cái gì chứ?” Liễu Bích lạnh lùng hỏi.

“Cái này…” Steven do dự một chút, cắn răng nói: “Miện hạ yên tâm, ngày ba tháng hai ta không tiếc gì hết, hết thảy cấp cho ngài tất cả tư liệu về Dyland.”

“Ngươi còn nhớ vậy là tốt rồi. Nhớ kỹ, điều kiện tiên quyết là ta không muốn kinh động đến Dyland, hiểu chưa?”

Liễu Bích tự rót trà, uống một chén, sau đó đứng lên: “Nắm chắc thời gian tìm hiểu tin tức cho ta, không nên quấy rầy ta!”

Nàng đi tới cửa sổ, chỉ vào hai tòa trướng bồng bên ngoài cũng chính là nơi ở của hai tên quái thai Robin và Hoen.

“Đã thấy hai tên kia chưa, Robin ngươi biết rồi, còn một người nữa là Hoen. Ta bây giờ đối với họ cũng rất có hứng thú.”

Steven nghiêm nghị gật đầu: “Ta hiểu, hết thảy tình báo về bọn họ cùng Dyland sẽ giao cho ngài.”

Nói xong hắn cúi đầu với Liễu Bích: “Miện hạ, bọn họ cũng là cao nhân giống ngài sao?’

Liễu Bích hừ một tiếng: “Dùng con mắt của ngươi mà nhìn.”

Steven cùng Hera không nhịn được cùng nhìn ra trướng bồng bên ngoài, đúng lúc này Liễu Bích lạnh lùng nói.

“Trước ngày ba tháng hai không nên quấy rầy cuộc sống của ta, đến lúc đó ta sẽ trở lại tìm ngươi.”

Nàng nói những lời này phi thường nhanh, lúc hai người quay đầu lại nhìn đã thấy Liễu Bích biến mất vô bạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play