Robin nhìn Liễu Bích đầy hy vọng.

“Ta là nữ nhi…” Liễu Bích nói: “Ta sẽ giúp ngài lấy lại những thứ đã mất, được chưa?”

Nếu đổi lại là người khác, Liễu Bích tuyệt sẽ không để ý đến. Nhưng Robin này quả thật cổ quái, Liễu Bích nhớ đến lần trước giúp hắn tại đổ trường, sau đó ngực có chút cảm giác tê tê.

Sự thật, Liễu Bích hoàn toàn hy vọng Robin thua bạc thêm vài lần nữa và nàng sẽ giúp, kẻ này đúng là người cung cấp việc thiện mà.

Robin cuống quýt lắc đầu: “Vài ngày trước Marvel đại lão đầu chẳng biết có chuyện gì đã đóng cửa sòng bạc, ta muốn lấy lại tiền cũng không được nữa”

Hắn nắm chặt lấy tay Liễu Bích, rung cánh tay cầu khẩn: “Ta bây giờ không thể tìm được Marvel và Gary nữa, Mercury, hãy cho ta ở đây vài ngày đi.”

“Ngài không còn chỗ nào nữa sao? Ta quả thật là không thể cho ngài ở lại đây.”

Robin bối rối nhìn Liễu Bích, cười nói: “Không ai nguyện ý lưu ta cả… không ai hiểu tình yêu nghệ thuật của ta cả.”

Nói xong, hắn cả người chỉ độc chiếc khố đứng tại cửa, ngửa mặt lên nói lớn: “Chuyện là như thế, Mercury học trò, ngươi trả lời đi!”

“Ây da, giáo sư, ta giúp ngươi thuê một gian túc xá là được chứ gì.”

Đối với vị giáo sư thần kinh này Liễu Bích thực sự dở khóc dở cười, nhưng Robin quả thật không thể giữ bên người, dù sao gần đây vấn đề của nàng đã quá nhiều.

Nàng từ trên người xuất ra một hồng xu đưa cho Robin, nói: “Để ta bảo James đưa cho ngài vài món quần áo, sau đó ngài tìm chỗ nào thích hợp để ở nhé.”

Robin cảm kích rơi nước mắt, hết sức cuống quýt cảm tạ, lại vừa nhìn chằm chằm vào lễ vật mà Liễu Bích mang theo, hỏi: “Thân ái Mercury đồng học, ngươi muốn bái phỏng ai vậy?”

Liễu Bích tâm niệm khẽ động, vội nói: “Đúng vậy, ta muốn đi gặp sư phụ bằng hữu của ta là Sophie. Giáo sư, ngài có biết người đó không?”

“Sophie? Ta không quen con điên đó, có điều lão thầy bói bạn ta có gieo cho gã vài quẻ, bọn họ có quan hệ không tồi.” Robin thuận tay mở nắp quà hé nhìn lễ vật, hắn nở nụ cười: “Hắc, người nào chuẩn bị lễ vật này đấy? Đoán đúng thứ Sophie thích rồi đấy.”

Sophie và Hoen rất thân nhau, Robin cùng Hoen càng là đôi bạn tốt, Liễu Bích trong ngực đánh thùm một tiếng, vừa rồi nàng khinh thường Robin quá, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nói không chừng Robin cũng là một cao nhân!

Nghĩ đến đây, Liễu Bích hiểu được kim tệ kia quả là một món đầu tư lớn.

“Thật Không? Sophie tiên sinh thích lễ vật này à? Thật tốt quá giáo sư, mời ngài đi trước James sẽ chuẩn bị quần áo cho người, ta có việc phải đi bây giờ.”

Liễu Bích trở lại trong phòng để tẩy những vệt sáng bị dính trên trường bào, thay đổi y phục thành pháp bào của pháp sĩ tiêu chuẩn, lúc nàng đi ra thì thấy Robin đang đứng ở trong sân dùng nước tẩy rửa các vệt màu trên người.

Nhìn Liễu Bích thay trường bào, Robin lắc đầu nói: “Nữ nhân như ngươi thật không có điểm hấp dẫn nào, ngươi còn cần đặc điểm nữa thì mới giống với bằng hữu của ta.”

Nói xong, hắn đi đến rồi dùng đôi tay bẩn tại cặp đùi Liễu Bích vẽ quệt vài đường: “Đấy, như vậy nhìn thuận mắt hơn.”

Liễu Bích cúi đầu nhìn, đồ án Robin vừa vẽ ở cặp đùi nàng trông hết sức cổ quái, giống như là cái lưỡi lam dùng để rọc túi ở kiếp trước, bất quá cái vật này có hai mũi nên với Liễu Bích trông vừa lạ, vừa quen.

Bất quá nhìn lại Robin quả nhiên là một nghệ thuật gia, hắn khắc đồ án ở dưới chân trường bào khiến pháp bào màu tử tím càng bí ẩn huyền diệu, nhưng cũng không thấy có gì gượng ép ở đó.

“Ôi, cảm tạ Robin giáo sư chỉ điểm, trang phục trông đã thuận mắt hơn, vậy ngài cứ tiếp tục đi, ta xin đi trước.”

Sophie ở tại phía nam Huyền Vũ Đảo, gần đó hàn tháp, cũng là nơi cửa sông Hắc Bạch Pha.

Liễu Bích dọc theo bờ sông về phía nam, núi sông có nhiều chỗ cấm nhưng cũng phải tránh vài nơi bí mật của học viện, đến trưa nàng mới đến hàn đàm. Đi lại gian nan thế này làm nàng rất hâm mộ các vị đấu thần, pháp thần có thể bay, cũng như có thánh thú dùng chuyên chở.

Xào xào!

Cạnh bích đàm có một thác nước không ngừng chảy đem lại âm thanh quái dị, Liễu Bích đi đến gần. Đã nhiều ngày không nhìn thấy Tio, lúc này nàng ta đang mặc một chiếc áo mỏng không ngừng đánh quyền vào một tảng đá màu rêu lớn, nhìn mỗi động tác của nàng, cặp ngực đồ sộ cứ lúc lắc liên tiếp, tảng đá này cũng phát ra các tia sáng kỳ dị, hiển nhiên đã bị Sophie cống nạp thêm nhiều phép màu trong đó.

Cách Tio không xa, Sophie đang nhắm mắt, nằm phơi nắng trên cỏ.

“Hắc, tiểu thư đến xem ta à?” Tio bỏ tảng đá chạy đến.

Liễu Bích cảm thấy trong lòng ấm áp, vô luận là nàng thừa kế tình cảm của Mercury hay không đều cảm thấy Tio vô cùng thân thiết, như thể tỷ muội ruột thịt.

Vừa chạy nàng ta vừa khóc rống lên: “Tiểu thư, tưởng người quên mất Tio rồi!”

Tâm trạng Liễu Bích máy động, cũng có chút tiếc hận, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc có chút ngu ngốc, đã mười sáu tuổi mà chỉ như đứa bé ba bốn tuổi.

Trong lòng đang nghĩ như vậy, Sophie đã quát lên chào hỏi nàng ấy lạnh lùng: “Bài học hôm nay đã xong chưa? Quay lại đấm tảng đá mau!”

Tio hoảng sợ lùi bước, Liễu Bích vội đưa tay lên, cười nói: “Sophie tiên sinh, ta là Mercury…”

“Đi đi, ta không có hứng thú nhìn thấy ngươi.”

Liễu Bích gõ vào cái hộp trên tay, không tỏ ra hoảng sợ mà tiếp tục cười nói: “Đệ tử mang theo lễ vật nhỏ, là một bộ cờ đấu thú, không biết ngài có hứng thú không?”

“Đấu thú kỳ?”

Sophie đang nằm ở bờ cỏ đột nhiên mở mắt, phất tay nóng nảy nói: “Vậy ngươi với Tio nói chuyện với nhau đi, sau này đừng nói là ta không có nhân tình, không có việc gì thì đừng quấy rầy chúng ta! Chờ khi ngươi tốt nghiệp ta đưa ngươi một võ thần tuỳ tùng là được.”

Liễu Bích trong lòng thầm khen, Băng Tuyết Tộc so với con người làm việc tinh tế hơn nhiều, chẳng biết làm sao mà hắn lại nghĩ ra lễ vật cổ quái như vậy, dĩ nhiên đã làm Sophie hứng thú.

Hàn huyên với Tio một lúc, Liễu Bích mang thịt nướng ra cho nàng ta ăn, rồi đi đến trước mặt Sophie: “Miện hạ tôn quý, ta còn có một điều muốn thỉnh cầu với ngài.”

“Đi đi, có nghe không?” Sophie phát điên kêu to.

Sau đó mụ nhảy lên chụp lấy kỳ thú trong tay Liễu Bích rồi chỉ vào Liễu Bích lạnh lùng nói: “Tiểu nữu, ngươi tin không, lão nương ném ngươi xuống tắm bây giờ!”

“Xin ngài đừng nổi nóng.” Liễu Bích khẩn trương, nàng đến đây hôm nay là có mục đích, tuyệt không thể đi như vậy. Hoàn hảo là trên đường nàng đã nghĩ đến đối sách với kẻ điên này: “Tiên sinh, ta có thể rời đi, nhưng có điều ta đang mang đến luật chơi không giống với các bộ khác… ngài…”

“Luật mới à? Lão nương không hứng thú! Lão nương thích luật cũ hơn.”

Sophie đã muốn đuổi Liễu Bích đi, đúng lúc này mắt hắn liếc đến đùi trái của Liễu Bích (LB của chúng ta mặc jíp ấy mà, hắc hắc ), dừng lại tại cặp thiết câu kia rồi nhanh chóng xoay người lại nằm xuống bờ cỏ: “Hôm nay ta thật là đang rất hưng phấn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play