Chưởng này là của một đấu thần cấp tám, Liễu Bích tuy có bách sắc thần công nhưng khả năng của nàng chỉ tương đương với đấu sĩ cấp một a, ngay cả tránh né nàng cũng không có cơ hội. Hông Liễu Bích dính một chưởng, eo lập tức sưng đỏ lên.

"Ông dựa vào cái gì để đánh tôi?" Liễu Bích điên lên. Trước kia Mercury là một người hòa nhã đáng yêu nhưng giờ phút này sự phẫn nộ bùng phát đến mức nàng không thể kiềm chế được: "Ông như vậy mà cũng xứng đáng làm cha sao. Trước kia ta là một kẻ ngu ngốc làm ông mất mặt, không ngẩng đầu được trước giới quý tộc. Hiện tại trí óc tôi đã bình thường, ông hoàn toàn có thể ngẩng cao mặt trước các quý tộc khác nhưng ông vẫn chưa hài lòng. Công tước đại nhân, rốt cục ngài muốn như thế nào đây."

Browny tức giận, lại vung bàn tay lên.

"Phụ thân." Toya giữ chặt tay cha lại khuyên nhủ: "Tam muội năm nay mới có mười sáu tuổi, có rất nhiều sự việc nó không hiểu."

"Ngươi nói nó không hiểu." Browny tức giận quát: "Ngươi thân là trưởng tử của gia tộc hậu duệ Michael" Jeans, từ năm mười chín tuổi trong hai cuộc khảo thí ở đấu thần học viện ngươi đều trượt cả, ngươi còn nói đến thể diện sao. Ngươi nhìn đi, Carlos nó còn nhỏ hơn ngươi hai tuổi mà đã là đấu sỹ cấp bốn, còn Rena chỉ mới tám tuổi lại là thuần hoả diễm thân tương lai là một pháp sĩ đại tài. Còn ngươi, cả ngày chỉ chìm đắm trong tửu sắc, không có chí tiến thủ!"

Toya cuống quýt nhận lỗi: "Cha à, trong quá khứ là con không đúng, năm nay khảo thí con nhất định sẽ đứng đầu đấu thần học viện. Còn tam muội nó thật sự không làm sai cái gì, thân là hậu duệ của phong hào đấu thần, cứu người là việc nên làm mà."

Carlos nói tiếp: "Hừ, trong mắt ả có thể đúng như vậy, nhưng tài chính bộ khống chế toàn bộ quân phí của đế quốc, phụ thân của Ryo lại là lương thuế quan đại thần của đế quốc. Đại ca à, ngươi cũng nên vì gia tộc mà suy nghĩ chứ. Mấy năm nay cha công cao lấn chủ, trong tay lại cầm mười mấy vạn trọng binh..."

"Được rồi, đừng giải thích nữa." Liễu Bích nhếch mép cười, nói: "Người khôn ngoan khi không biết gì thì thường ngậm mồm."

"Ngươi nói gì!" Browny thịnh nộ chỉ vào Liễu Bích, tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng.

Carlos cũng cả giận nói: "Mercury, ngươi nghĩ cha không dám trục xuất ngươi khỏi nhà, hủy bỏ thân phận quý tộc hậu duệ phong hào đấu thần của ngươi sao!"

Không có thân phận hậu duệ của đấu thần này, sợ rằng một quý tộc bất kỳ trên đường cũng có thể chửi mắng, đánh đập nàng, thậm chí bọn Kat còn có thể hóa kiếp cho nàng sang thân xác khác nữa.

Liễu Bích không thể nuốt trôi cục tức này được, kiếp trước nàng là một cô nhi không có gia đình, kiếp này nàng định thử nghiệm cảm giác có gia đình nhưng không tưởng nàng lại có một người cha như vậy. Có thù tất báo, tuyệt không thỏa hiệp, cái này là vì kiếp trước Liễu Bích từ bốn tuổi đã tranh thức ăn với thú hoang mà hình thành tính nết.

"Chẳng qua chỉ là một cái xưng hiệu thôi. Ta không cần cha, cũng không cần gia đình này. Ở cái gia đình này, mọi người chỉ nghĩ ta là ả ngốc vô dụng mà thôi." Liễu Bích trút bỏ lễ phục quý tộc trên người, chỉ còn lại bạch y trắng, ném thẳng xuống đất.

"Tốt lắm." Browny cười trong cơn giận dữ, chỉ thẳng vào mặt Liễu Bích nói: "Ta lấy thân phận là tộc trưởng của gia tộc Michael" Jeans tuyên bố đuổi Mercury ra khỏi gia tộc..."

"Phụ thân." Toya quỳ gối trước mặt cha, nói: "Con vẫn nhớ nét mặt của mẫu thân khi bà qua đời..."

Nhắc tới chuyện hơn mười lăm năm trước, Browny trông như một quả bóng xì hơi, tựa hồ như nhớ tới cái gì, ông hạ tay xuống, xoay người đi vào trang viên: "Lần này ta tha cho ngươi nhưng đừng mong có lần sau. Carlos, chuẩn bị xe cho ta cùng Rena, ta muốn nhập cung tham dự tửu yến."

Phụ tử ba người tiến vào trang viên.

Lúc này, Toya nhìn Liễu Bích một cách hối hận, đột ngột nói: "Xin lỗi, tối qua huynh không nên muội muội đi một mình."

Liễu Bích cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, nắm lấy tay Toya: "Đại ca, muội không trách huynh, đó là lỗi của nhị ca."

"Hà, ta muốn đến giáo đường tạ tội với tổ tiên." Toya buồn bã nói: "Trên con đường trở thành đấu thần của mình, ta đã lập lời thề - tuyên thệ rằng mãi mãi bảo vệ cho muội."

Nói xong, nàng cảm thấy trong lòng nổi sóng.

Liễu Bích xúc động trước bí mật của Toya: "Huynh nên nhận thức về cuộc sống sai lầm của mình rồi lấy vợ và sớm từ bỏ tửu sắc đi."

"Ngươi đổi yêu cầu khác đi!" Toya cười rộ lên: "Hà, muội muội thân ái, ta làm sao có thể để các tiểu thư khuê các thương tâm được đây, ngươi thấy đúng vậy không? Ta nếu lấy vợ sẽ có rất nhiều tiểu thư vì thất vọng mà đuổi gϊếŧ ta, hoạ có khi là thắt cổ tự vẫn mà chết."

Đây là đại ca ta a! Liễu Bích bất lực thở dài: "Được rồi, nếu có một ngày ta bị trục xuất khỏi gia môn, huynh còn có thể nhận ta là muội muội là được."

"Có ta ở đây ngươi sẽ không bị trục xuất đâu. Nếu quả có một ngày như vậy, ta sẽ đi cùng ngươi." Toya khiến Liễu Bích phì cười, chỉnh sắc nói: "Ta thề trên danh dự của một đấu sĩ hoả diễm."

Đối với lời thề của hoa hoa công tử, Liễu Bích không để trong lòng, nàng đã tính kiếm một khoản vàng chuộc tội lớn của Ryo, nàng sẽ mang lão Tiaa, Miya và Tio rời khỏi Michael" Jeans trang viện. Đấu thần thế giới lớn như vậy chẳng lẽ không có chỗ để ta dung thân, việc gì phải ở lại đây.

Trở lại tòa tháp, lão nương Miya và Tio đã đứng ở ngoài cửa, lão bộc Tiaa lo lắng hỏi: "Tiểu thư, có người đã nói cho ta biết chuyện, lão gia không làm khó cô chứ?"

"Không có việc gì." Liễu Bích nhún vai, từ trong ngực lấy ra đồ điểm tâm, bất quá trải qua một đêm với một trận chiến, món ăn đã sớm tan tành.

Liễu Bích xấu hổ cười: "Cái này là ta mang từ tửu yến về, không ngờ bây giờ đã... Ai."

"Không sao, tiểu thư." Lão bà nương Miya cho một miếng điểm tâm vào miệng thưởng thức, khóe mắt rưng rưng nói: "Tiểu thư có tấm lòng như vậy, ta và Tiaa chết cũng cam lòng."

Tio chìa tay ra nói: "Tiểu thư, ta cũng muốn ăn."

Tio nhìn lão Tiaa chia cho Tio một khối điểm tâm lớn, vui vẻ cười rộ lên.

Những con người thực thà thường dễ thỏa mãn.

Vẫn thần năm 1217, ngày Thần An đối với Liễu Bích không khác gì một ngày bình thường, tuy vậy hôm nay trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp. Lão nương Miya đã mua rất nhiều thức ăn ngon, Tiaa lão thì đang chuẩn bị mâm thức ăn, nhìn Tio nước miếng chảy ròng ròng, Liễu Bích khẽ cười trong lòng.

Buổi chiều, Browny quay về từ tửu yến, sắc mặt rất khó coi. Trong tửu yến không có việc gì nghiêm trọng xảy ra, nguyên nhân ông bực mình là vì Toya để thuộc hạ truyền ra tin ngày mai hắn sẽ đi cùng Liễu Bích để bàn bạc về số lượng vàng chuộc tội cho Ryo. Toya đi theo vì Liễu Bích không có kinh nghiệm trong các cuộc đàm phán của quý tộc.

Ngày hôm sau, Liễu Bích dậy khá sớm để đến giáo đường nhưng vừa ra đến cửa nàng đã thấy Toya đợi sẵn.

Khi huynh muội hai người lên xe ngựa, Toya nghiêm túc nói với Liễu Bích: "Yên tâm, hôm nay muội đòi ba trăm hồng xu thì hắn sẽ không thể giảm xuống hai trăm chín mươi chín được đâu, giáo phụ Poder và gia đình chúng ta có chung mục đích mà."

Liễu Bích không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ giáo phụ Poder cũng có phe cánh riêng à."

"Một người muốn có quyền lực thì phải có phe cánh." Toya nói một câu rất có triết lí. Không ngờ câu tiếp theo hắn nói ra lại trở về bộ dạng thường ngày: "Cái này giống như ở đâu có con người thì ở đó sẽ có hiếp gian, không kể quyến rũ người khác phái hay quan hệ cùng giới. Có một lúc nào đó chuyện đó sẽ bị phát tán ra..."

Liễu Bích không ngừng lắc đầu. Muốn đại ca này của nàng nói chuyện đàng hoàng còn khó khăn hơn muốn nàng đưa tay cho một soái ca.

Hôm qua sự tình xảy ra dồn dập, lại vào lúc nửa đêm nên Liễu Bích cũng không xem xét cẩn thận được giáo đường St.Lubin hoành tráng nhất Rusiten đại lục. Hiện tại nàng lưu tâm quan sát giáo đường thấy hoàng thất của P"Linding đế quốc đối diện với giáo đường, quả nhiên khí thế bất phàm.

Kỳ thật nàng không cần phải nói, đại giáo đường St.Lubin so với hoàng thất còn cao hơn.

Hơn nữa trong phạm vi một trăm bước quanh giáo đường đều là mã não thạch màu nâu đỏ, không có công trình kiến trúc nào tồn tại trong khu vực này cả. Khu vực này thuộc về sở hữu của giáo đường, không khác gì hoàng cung.

Tại cổng chính của giáo đường lại tồn tại một khối đá chuyên dùng để tạc tượng, trông có vẻ như ở chỗ đó trước kia có một pho tượng nhưng đã bị phá.

Liễu Bích cùng Toya đi đến trước cửa giáo đường không ngờ lại không thấy một người nào cả, Toya nghi hoặc nói: "Quái lạ, người đâu hết cả rồi?"

Liễu Bích cũng thấy không khí có chút khác lạ, bèn đi tới trước cửa giáo đường, nói: "Ta là con gái của gia tộc Michael" Jeans, Mercury. Poder giáo phụ lệnh cho ta hôm nay đến đây gặp người."

"Cạch", Cửa lớn mở ra, từ giáo đường môt vị giáo sỹ đi ra, nhìn thoáng qua Liễu Bích và Toya, nói: "Người chính là sự cao quý của thành Saint Lubin à? Mời người vào một mình vì sự tình hôm nay có chút khó nói."

Liễu Bích nhìn xuyên qua cổng đại môn thấy có rất nhiều giáo sỹ đang mặc giáo phục, Poder giáo cha đang đứng ở bức tường đối diện cổng chính.

Nàng nói với Toya vài câu rồi nhanh chóng tiến vào giáo đường, cười nói: "Giáo phụ, con đã tới."

Poder cũng gật đầu, dáng vẻ điềm tĩnh, nói: "Mercury, con tới chậm rồi, Ryo đã chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play