Liễu Bích suy nghĩ, đại thiện sự hiển nhiên là đại thiện sự, nhưng vấn đề là mình có bản sự để làm thiện sự này không?

“Ngươi nói tường tận chuyện trải qua cho ta biết! Nhớ kỹ, toàn bộ mọi việc!” Âm thanh Liễu Bích lạnh lùng vang lên.

Nàng có hứng thú! Steven mừng rỡ, chính mình quả nhiên đoán không sai, Mercury mặc dù khinh thường quản chuyện riêng của một hai người, nhưng việc liên quan đến nhiều sinh mạng đặt trước mặt nàng nhất định sẽ ra tay.

“Miện hạ, một vị bằng hữu của Ann nghe được Unicorn cùng người hầu gọi là Juan nói chuyện, bọn họ lúc ấy nói…”

Steven vì tin Liễu Bích nên nói toàn bộ quá trình nghe lén hết sức tường tận, thậm chí ngay cả thần thái cùng ngữ khí của Unicorn đều kể lại hết sức rõ ràng, nhưng tổng kết chỉ có một câu. Unicorn lần này lấy cớ mời người phá giải thánh khí cứu người, kì thực là lợi dụng kiện thánh khí nọ của hắn, muốn nhờ thánh khí nọ gϊếŧ tất cả đấu thần tham gia hội nghị, một người cũng không bỏ sót.

Liễu Bích nhíu mày, tả trưởng lão thân ái suy nghĩ cái gì vậy? Hắn ăn no sinh bệnh sao? Đầu tiên là mất tích nhiều năm, rồi đột nhiên xuất hiện, sau đó lại lập kế hoạch gϊếŧ chết một nhóm cao cấp đấu thần.

Hắn sao lại muốn gϊếŧ nhiều cao cấp đấu thần như vậy? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?

Liễu Bích lạnh giọng hỏi: “Kể lại kế hoạch của hắn cùng mục đích gϊếŧ chết cao cấp đấu thần xem, ngươi chưa từng tra ra sao?”

“Vô dụng, bất quá ta đã gia tăng tra xét, nếu có tin tức sẽ lập tức báo cho miện hạ!”

Trên vách tường lóe lên ánh sáng. Liễu Bích phất tay: “Ngươi có thể rời đi, tiếp tục làm việc ngươi muốn làm.”

Steven do dự một chút rồi hắn phi thân từ cửa sổ rời đi. Liễu Bích nhìn điểm sáng trên vách tường, đột nhiên nói: “Ngươi đều đã nghe rồi đó, nêu ý kiến nào?”

Bóng đen đột nhiên dần dần tụ lại thành một hình người, đúng là Hóan Cốt. Thương thế của hắn đã hơn quá nửa đã bình thường, đủ để bên cạnh bảo vệ Liễu Bích. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Liễu Bích cảm thấy hứng thú với đại việc thiện này.

“Nếu những lời Steven nói đều là thật, vậy mấy năm tả trưởng lão mất tích nhất định đã xảy ra nhiều việc, nếu không, hắn không có khả năng điên cuồng nghĩ ra kế hoạch gϊếŧ chết nhiều cao cấp đấu thần như vậy.”

“Mặc kệ trong lúc hắn mất tích đã xảy ra cái gì, lúc này thần quang tụ hội lập tức sẽ bắt đầu, ta phải ngăn cản chuyện này!” Liễu Bích kiên định nói.

Cái bóng của Hóan Cốt có chút hoảng, không giải thích được hỏi: “Tại sao? Hiện tả trưởng lão cùng chúng ta là địch hay bạn còn không phân định rõ ràng, chúng ta không cần phải xung đột trước mặt hắn. Cao cấp đấu thần tham gia hội nghị lần này cùng chúng ta không quan hệ, chết sạch cũng chả sao.”

“Hoán Cốt, ngươi nói nhiều quá!”

Liễu Bích âm thầm lắc đầu. Thực lực của Hoán Cốt rất mạnh nhưng suy nghĩ kém chút, cái gì gọi là chết sạch không sao? Unicorn bây giờ cố gắng gϊếŧ chết một nhóm lớn cao cấp đấu thần không phải là hắn muốn tác động đến cả xã hội loài người sao, dám chắc sẽ có nhiều cao nhân truy tra. Đến lúc đó, chỉ cần thân phận tả trưởng lão của hắn bộc lộ, tiếp đó mọi người của Dã Tổ thần tộc sẽ bị làm sao, bị coi là một dị đoan tà giáo, việc này có thể không quan hệ sao?

Liễu Bích nhìn cảnh sắc Hắc Bạch Pha ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý niệm.

Thương thế của Bác Bì cũng hẳn là đã khỏi hẳn. Hắn bây giờ đang làm gì?

Tại thư viện…

Trong một gian phòng nhỏ ở nơi cao nhất trong thư viện.

Một đuốc lửa pháp thuật đang được thiêu đốt, hồng quang nhàn nhạt chiếu khắp phòng, mà khuôn mặt Ny Tạp lại trắng bệch có chút âm sâm đáng sợ.

Nàng ngồi trước bàn một tay ôm ngực, tay kia đặt lên một bức họa trên bàn: “Bác Bì, chuyện ngươi ủy thác cho ta, ta đã làm xong! Hãy đi đi!”

Không một tiếng động, Bác Bì xuất hiện trước mặt Ny Tạp, hắn cầm lấy bức họa trong tay, nhìn thoáng qua. Bối cảnh vẽ là một đồng cỏ xanh biếc, xung quanh được vây quanh bởi tường màu nhũ bạch với hơn mười tòa tháp, mà tháp trung ương lại là một phần mộ.

“Mộ phần của Maya? Ta đoán chỗ hạ lạc của Maya không phải mộ địa của nàng, mộ phần của nàng ta đã kiểm tra. Trống không!” Thanh âm Bác Bì hết sức phẫn nộ.

Ny Tạp thở dài, sắc mặt càng tái nhợt: “Không thể đoán chính xác được tương lai, khả năng của ta chỉ có thể tìm ra một vài tin tức mơ hồ của Maya. Nhưng tin tức này nhất định chuẩn xác! Ta có thể xác định, cũng có thể cam đoan.”

Bác Bì ẩn trong một đám khói đen, chẳng biết dung mạo thế nào, hắn hừ một tiếng: “Vậy bức họa này tới cùng có ý gì?”

“Tin tức để tìm Maya, chính là ngôi mộ của nàng!”

“Đây là thật?”

Bác Bì cầm lấy bức họa trong khói đen, lại hỏi: “Trên người Mercury có Thánh vật cấp A phải giải quyết thế nào? Ngươi nghĩ ra biện pháp không?”

Ny Tạp bắt đầu ho khan dữ dội, điều này khiến nàng tạm thời không thể nói nên lời, không thể làm gì hơn là lắc đầu.

Hơi thở đã bình hòa trở lại, nàng nói: “Giả thuật kim của Dyland đã đạt tới cảnh giới của thần, phá giải Thánh linh cấp A của hắn đã siêu quá năng lực của ta. Theo ta được biết, ngoại trừ bản thân Dyland thì đương thời hẳn là không ai có thể giải khai được Thánh Linh.”

Nàng nhìn thoáng qua Bác Bì trong khói đen, lại nói: “Rất xin lỗi, chuyện này ta không giúp được ngươi.”

“Ta tự mình nghĩ biện pháp!” Bác Bì xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút!” Ny Tạp lại gọi hắn: “Không muốn nghe ta đàn một khúc sao? Có thể giúp ngươi mau khôi phục thân thể.”

“Thân thể của ta không cần ngươi quản!” Ngữ khí của Bác Bì hòa hoãn một chút.

“Hơn nữa, sau khi ngươi vẽ bức họa thì còn có bao nhiêu tinh lực giúp ta?” Nói xong Bác Bì biến mất.

“Ngươi đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi!” Ny Tạp một mình trong căn phòng nhỏ lắc đầu, nàng lại từ dưới bàn lấy ra một bức họa, là bức họa đồ nàng đã vẽ trước đó, bên Hắc Pha, Liễu Bích, Robin cùng Hoen ba người dựa lưng vào nhau, đang cùng nhau cười nói chuyện gì đó. (bà Ny Tạp này mới gọi là thầy bói thực thụ nè =-= haizz bã nữa chết tiếc quá)

Liễu Bích muốn cứu các cao cấp đấu thần tham gia hội nghị, hơn nữa căn cứ tình báo của Steven thì cơ hội mấu chốt là thánh khí của Unicorn cùng người bên trong thánh khí.

Nhưng Unicorn bây giờ đang ở trên chiến thuyền ngoài biển được phòng vệ nghiêm mật, cho nên Liễu Bích chỉ có thể một mặt chờ cơ hội, một mặt chờ Bác Bì trị thương xong đến tìm nàng.

Thần quang tụ khí sắp đến gần, Liễu Bích cũng lập tức bắt đầu, một mặt nàng phải tham gia đại khảo trong năm, một mặt nàng với thân phận tổ trưởng học tập hội phải tham gia hiệp trợ các sư phụ tổ chức hội nghị.

Trên đường, Liễu Bích chỉ huy hai tiểu đệ tử bố trí hai băng rôn nghênh tân, nhìn động tác lanh lẹ của Ruby, còn có Mari nhút nhát, Liễu Bích nhíu mày: “Này, Mari, động tác của ngươi nhanh lên chút! Đêm nay nhất định phải hoàn thành!”

Nói xong Liễu Bích nói thầm: “Mari này thiệt là, rất đáng thương, tiền bạc thì thiếu thốn, nhưng lại đặc biệt lười biếng, người như thế quả thực không thể sử dụng.”

Nghe được Liễu Bích nói, Mari cúi đầu không trả lời, bất quá động tác tay có nhanh hơn một chút, nhưng cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu.

“Mercury đồng học, công tác tuyên truyền của chúng ta đã làm xong rồi, ta dẫn theo mấy vị đồng học tới giúp các ngươi!”

Loran dẫn mấy đồng học đi tới, trong tay còn cầm một cái gì đó: “Đây là thành ý của ta, ngươi ăn một chút đi! Ta đã cố hết sức, chắc chắn sẽ rất ngon.”

Người chung quanh đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn lại, Liễu Bích chỉ cảm thấy ngực mình toát mồ hôi. Trời ạ, Loran này tới cùng là xảy ra chuyện gì? Sao lại mỗi ngày đều dây dưa với mình.

Liễu Bích thật muốn lớn tiếng nói cho Loran, ngươi tới cùng có coi trọng lão nương ta hay không? Nói rõ ràng, ta không thích mà!

Ruby bên cạnh đi tới, cười hì hì: “Tổ trưởng, người hiện tại hàn huyên với Loran đồng học chốc lát, đây cũng là xúc tiến đệ tử trong các ngành trao đổi, công tác của ngài giao cho ta được rồi, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Nói xong, ả cầm lấy miếng gỗ trước mặt Liễu Bích, như ôm lấy soái ca bắt đầu làm tiếp.

Liễu Bích bất đắc dĩ nhìn thân ảnh mập mạp của Ruby, chỉ nghe bên tai Loran nói: “Ngươi không muốn ăn sao? Điểm tâm này…”

“Cái kia… à à, không được, công tác trọng yếu, Mari tay chân quá chậm, ta đi trước giúp nàng ta.”

Liễu Bích né tránh Loran, bước nhanh tới bên người Mari. Mari đồng học bây giờ đang đứng trước, hai tay giờ cao, chính đang muốn dán lên một tờ cổ động. Liễu Bích liếc mắt nhìn hình dáng thon thả của Mari không khỏi tò mò đứng bên người nàng ta, đột nhiên nàng nắm đầu vai Mari, nói bên tai: “Muội muội, mau một chút được không?”

Mari cả kinh, cũng sợ đến run người, vội hỏi: “Vâng, vâng, tổ trưởng, ta lập tức làm ngay!”

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn tay Liễu Bích chạm hình như là ở mông mình: “Tổ trưởng, ta…”

Xa xa, Loran thầm thở dài, chính mình tới cùng làm gì không tốt? Tại sao Mercury luôn tránh mình? Nếu nàng giống như … giống như đặt tay lên mông mình… Chính mình sao lại nghĩ như vậy, thật ra là sao đây?

Loran tự hỏi, tại sao mình lại cảm giác trên người Mercury có một loại cảm giác đặc biệt thích thú?

Nhưng Mari trước mặt thầm mắng: Trời ạ, để cho Mercury nhanh một chút bỏ tay ra! Tư thế của nàng quá mức quá phận rồi.

Không muốn Liễu Bích đi xa một thước, Loran nhìn hướng nàng đi tới. Liễu Bích lại tới gần Mari một chút: “Mari, ta giúp ngươi…”

“Được… được á!” Mari vội hét lên. (mụ này là les sao? vậy cũng đỏ mặt =)) )

Liễu Bích cùng Mari thân cận quá, đột nhiên mũi nàng ngửi thấy một mùi rất cổ quái, cụ thể là mùi gì thì Liễu Bích còn đoán không ra, nhưng là mùi của rất nhiều hoa cỏ, sau đó hỗn hợp bay tới chỗ này. Có chút thơm, có chút mùi của người.

Liễu Bích phồng má lên, vừa định nói chuyện thì ngay lúc này, trên đường vang lên tiếng pháo nổ "đùng đùng".

Đây là tiêu chí cho biết có thuyền từ ngoài tiến vào Huyền vũ đảo. Liễu Bích theo tiếng nhìn lại, một chiến hạm ba buồn màu đen nhập vào cảng nước sâu, từ ngoài nhìn vào cũng giống hệt con thuyền màu đen mà Liễu Bích thắng được Unicorn, bất quá nhìn tỉ mỉ có nhiều điểm bất đồng, ví dụ như: Con thuyền này có rất nhiều pháo chiến lắp đặt xung quanh hông tàu.

Steven giả mạo đệ tử hội, đồng dạng làm công tác trên đường nhanh chóng chạy tới: “Mercury đồng học, phiền ngươi theo ta một chút, giúp ta một việc nhỏ!”

Liễu Bích cùng hắn rời đi. Steven thấp giọng nói: “Unicorn tới rồi!”

Liễu Bích gật đầu, nàng lặng lẽ đánh giá con thuyền kia. Chỉ chốc lát, Unicorn cùng người hầu cường tráng từ trên thuyền mang xuống một cái rương thật lớn.

“Đó chính là thánh khí của Unicorn!”

Steven giải thích khiến Liễu Bích cả kinh, nàng biết thánh khí của Unicorn bên trong có thể giấu được một người vậy nên không cười. Nhưng kiện thánh khí này cũng quá không bình thường, nhìn hai mươi mấy người hầu bê rương, bọn họ mỗi bước đi, giáp khải đều rung lên leng keng.

“Bảo vệ của Unicorn với thánh khí này vô cùng nghiêm mật!”

Steven bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai mươi mấy cao thủ luân phiên ở bên chống đỡ đấu khí thủ hộ, bên cạnh thánh khí phát sinh dị dạng gì đều khiến cho bọn họ cảnh giác.”

Thật không? Không biết khí tức của bách sắc thần công có thể tới gần thánh khí không? Trong lúc nhất thời, Liễu Bích đối với thánh khí này cảm thấy hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play