Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 4: Song hài thiên tài!?


2 năm

trướctiếp

Tóc màu đen như máu rồng, trên người mặc xiêm y màu lục bích, tiểu nha đầu xinh đẹp lúc nãy không thấy đâu nữa.

Đây là một tiểu nam hài tử khoảng hai tuổi, nó mặc cái áo nhỏ của tiểu nha đầu, thông minh, thân cao, thậm chí chân còn mang  nhung tú hoa hài cũng giống của tiểu nha đầu như đúc. Lại nhìn dung mạo, nó giống tiểu nha đầu như song bào thai huynh đệ bình thường, đều là tiểu tử phấn điều ngọc trác đáng yêu.

Bất quá thân của tiểu nam hài cùng tiểu nha đầu lại có sự khác nhau, tiểu nha đầu là cái loại làm người ta yêu thích trong lòng, mặt khác còn có điểm thông minh tinh nghịch. Còn tiểu nam hài này lại nghiêm mặt, sắc mặt không chút thay đổi, nhìn qua có cảm giác nhăn nhó – hay là chính là ý nói, nhìn khắp thiên hạ ai ai cũng là kẻ thiếu tiền của nó.

Liễu Bích dụi dụi mắt, lại nhìn một lần nữa. Đúng vậy! Mặc dù hai hài tử dung mạo có thể nói không hề khác biệt, nhưng hài tử đang mặc khố kia dù nam hay nữ vừa nhìn là biết, chính mình tuyệt không có khả năng nhận lầm.

“Không đúng a, tiểu bảo bối của ta chính là nữ nhi!” Liễu Bích giật mình nói.

“Muội nhi, ngươi cho rằng tiểu bảo bảo này là nữ nhi sao?” Toya vô tâm chỉ vào tiểu nam hài đang mặc khố nói.

Thấy Toya chỉ vào mình, hai chân nó khép lại, đây là cử động của tiểu hài tử sao?

“Ba ba, ngươi đã trở lại!” Tiểu nam hài há mồm đã kêu ‘Ba ba’ khiến Liễu Bích cực kì kinh hãi, hơn nữa tiểu nam hài lên tiếng so với tiểu nha đầu có phần lưu loát hơn, căn bản không giống tiểu nam hài hai tuổi.

Trong khi hắn nói chuyện cũng vẫn nghiêm mặt, cặp mắt màu đen hết sức sắc bén nhưng lại có vài phần ôn tình liếc mắt nhìn Liễu Bích một cái, sau đó dừng lại trên người Toya.

“Ngươi định làm gì?”

“Tiểu tử kia thật đúng là có ý tứ!”

Toya cười ha ha ôm lấy tiểu nam hài, hắn còn đang nhìn vào tiểu đông đông của tiểu nam hài và cười nham hiểm: “Ta là ca ca của mụ mụ ngươi, nào, nói bá bá biết, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu tử kia ‘hừ’ một tiếng: “Vô sỉ! Tại sao dám cư nhiên nhìn thẳng vào mắt của ta”

Bộ dáng của nó so với Liễu Bích khi là tuyệt thế cao thủ còn muốn khủng hơn, tựa như nó chính là đấu thần cấp chín, còn Toya chỉ như con kiến.

“Mau buông ta ra, ngươi là ca ca của Mụ mụ, ta cho ngươi một cơ hội!”

“Haha, không được, Mercury, ngươi từ đâu nhặt được tiểu tử này? Thật quá thú vị! Tương lai nó nhất đinh sẽ là một cao thủ, ít nhất nhìn qua cũng nhất định là như vậy!” Nói xong Toya bị bộ dáng đáng yêu của tiểu tử kia hấp dẫn, hôn vào nó một cái.

Đột nhiên, tên nhóc nọ bừng đứng dậy, hết sức bá đạo chỉ vào hai mắt của Toya, nhưng ngón tay của nó lại quá nhỏ, tựa hồ quá ngắn để đắc thủ nên không thể vươn ra hai mắt.

Trong lúc này Toya đã hôn tới, tiểu tử kia cũng không do dự: “Này! Ngươi thật sự muốn chết sao?”

‘Phụt!’ Hắn dùng hai ngón tay cắm vào lỗ mũi Toya.

“Ây da, tiểu tử ngươi thật là!” Toya đặt tiểu tử kia xuống, khóc cười không được, hỏi: “Ngươi tại sao lại chọc vào lỗ mũi ta?”

Tiểu tử kia chuyển đầu khinh thường nhìn Toya, một mặt chỉnh lại tóc rối, một mặt hừ lạnh nói: “Cao nhân, cần lý do sao?!”

“Không hổ là con của muội.” Toya vỗ vỗ vai Liễu Bích, nhìn muội muội luôn cơ trí giờ đã trở nên ngây ngốc, hắn đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mercury, muội nhi à, ngươi xác định muốn nuôi tiểu tử kia chứ, làm ‘nhi tử’ của ngươi?”

Từ ‘nhi tử’ bị hắn đặc biệt nhấn mạnh.

Liễu Bích còn đang nhìn tiểu nam hài, ngu ngốc gật đầu.

Toya do dự một chút, quan tâm nói: “Vậy ngươi sau này cần phải dạy dỗ nó thật tốt, ngươi bây giờ cũng là một nữ tước của một đế quốc, có một phần sản nghiệp Liễu Bích từ thiện cơ quan, tương lai, ngàn vạn lần đừng cho hắn cùng con ruột của ngươi vì gia sản phát sinh xung đột.”

Toya đích xác là phát ra từ quan hệ thật tình với Liễu Bích, hắn xuất thân từ trang viên quý tộc do đó với những chuyện cùng loại này chứng kiến nhiều lắm, càng không muốn nhìn thấy thân muội muội tương lai lại gặp phải thảm cảnh dưỡng tử cùng thân tử vì tranh gia tài mà đổ máu, cho nên mới nói vậy.

Nhưng Liễu Bích lại cười. Đại ca nghĩ cái gì? Không nói cũng biết phỏng chừng ta suốt đời này cũng không thể gần gũi soái ca, cơ bản là không có khả năng mang thai, nhưng mà nếu nhìn về tiểu tử nhỏ này cũng khiến ta hao tâm rồi.

“Mệt, ngủ, muốn, rời đi, nhanh lên!” Tiểu tử kia liếc mắt nhìn Toya rồi gục đầu xuống ngủ luôn.

“Ồ, cháu nhỏ của ta đã ban lệnh đuổi ta rồi!” Toya suy nghĩ một chút, hắn kéo tay Liễu Bích ra ngoài: “Ta vừa hẹn vài mỹ nhân tiền bối, ta đi trước!”

Một mặt đi ra ngoài, một mặt Toya còn thân thiết dặn dò: “Tiểu tử này tính tình thật không quá tốt, muội nhi, ngươi nhất định phải cố gắng dạy dỗ nó nếu không tương lai thân nhi tử của ngươi với nó sẽ xảy ra xung đột, không khác ngươi cùng Carlos bây giờ….”

Mặc dù hắn rất linh tinh nhưng Liễu Bích nghe được những lời này đáy lòng cũng thấy ấm áp. Đại ca mặc dù nói nhảm cả ngày nhưng đích thực quan tâm tới mình, đời này có thể có một đại ca như vậy thật sự là quá may mắn.

Đi tới cửa, nét mặt Toya càng thêm ngưng trọng: “Muội nhi, ca ca ngươi cuối cùng khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên thu dưỡng nó.”

Dừng một chút, Toya cười quái dị: “Mang theo đứa con, làm sao có nam nhân nào đeo đuổi được ngươi?”

Nói xong, hắn cười hắc hắc rời đi.

Đại ca này! Sợ rằng có chặt đứt đầu của hắn ra làm đôi, có thể trong đấy còn có ảnh sách đồi truỵ.

Liễu Bích thầm lắc đầu, quay người vừa định trở vào thì sau lưng đột nhiên có người kêu: “Mercury!”

Shin thần sắc vội vã chạy tới.

Đi tới trước mặt Liễu Bích, hắn ta thấy hai bên đều yên tĩnh không người liền thấp giọng nói: “Chuyện Địa Cung Sơn ta đã biết hết, Blossom có hạ lệnh cho ta hỏi ngươi về việc của thực nghiệm thất.”

Ngươi biết sao? Toàn bộ sao? Blossom không có khả năng thật tình nói cho ngươi biết về ‘bằng hữu’ của ta.

Liễu Bích cười nói: “Xin chuyển tới Blossom các hạ, hết thảy đều thuận lợi, thánh giáo rốt cục không cần lo lắng gì cả đâu.”

“Vậy tốt rồi!” Shin vui vẻ nở nụ cười: “Công lao của ngươi lần này rất lớn, hẳn là sẽ lập tức thăng chức!”

Hắn ta đi vào trang viện của Liễu Bích.

“Vừa rồi ta trên đường thấy James, hắn đang mua dụng phẩm của trẻ con, còn nói ngươi có thu dưỡng một đứa con gái, nghe nói là tương đối đáng yêu. Mau, để cho ca ca xem tiểu bối bối của ngươi. Có đúng là tiểu bối bối đáng yêu hông?”

Nhìn hình dáng khó dằn nổi của Shin, Liễu Bích cũng không tiện từ chối, hơn nữa hắn dù sao cũng là nam nhân, nàng có thể nhờ hắn kiếm tìm sách dạy nuôi trẻ.

“Nó ngay trên lầu hai, bất quá Băng tuyết tộc đáng chết, hắn thật hỗn đản!” Liễu Bích tức giận nói: “Ta rõ ràng là thu dưỡng một nam hài, hắn nói thế nào lại là nữ nhi? Hừ, Băng tuyết tộc! Sồi chín thiếu gia, ‘nhi tử’ của ta ngay bên trong.”

“Nhi tử? Vậy cũng được, chỉ cần đáng yêu ngoan ngoãn là được!”

Shin mở cửa, hắn ta nhìn thoáng qua trong phòng liền quay đầu lại hờn giận nói: “Mercury, ta xem ngươi mới là hỗn đản, một tiểu nha đầu thật đáng yêu như thế sao ngươi lại nói là nhi tử?”

Nói xong, Shin bước lên ôm lấy đứa nhỏ hôn cho một cái: “Này, thật đáng yêu, để ca ca chi bì cho vài cái!”

Tiểu nha đầu đã lại trở lại!

Liễu Bích hỏng mất, nhi tử hay là nữ nhi?

“Soái ca này.” Tiểu nha đầu cũng hôn lại Shin một cái, bộ dáng trông thật đáng yêu. Shin lập tức vui vẻ lấy một chuỗi phỉ thúy trên cổ tay xuống rồi đeo lên tay tiểu nha đầu.

“Uy, Mercury, nha đầu này gọi là gì?”

Liễu Bích chết lặng lắc đầu: “Còn chưa có đặt tên.”

“Ngươi thoạt nhìn như thế sao lại hồ đồ vậy? Để ta cấp cho nó một cái tên, gọi là Penelope thế nào?”

“Penelope, dễ nghe lắm! ca ca, cám ơn!” Tiểu nha đầu lại hôn Shin một cái rồi nằm trong lòng Shin.

Liễu Bích mờ mịt gật đầu: “Tốt, vậy kêu là Penelope. Được rồi, nếu tương lai Penelope có một thân đệ đệ thì nên gọi là gì?”

“Gì? Ngươi chỉ mười sáu tuổi, tiểu mỹ nhân ngươi đang hấp dẫn ta à?”

Shin một mặt chơi đùa cùng Penelope, một mặt trầm ngâm nói: “Nam hài nên kêu là… Eros, ngươi xem sao?”

“Uhm, kêu là Eros.” Đại não của Liễu Bích loạn lên cũng đã khôi phục lại bình thường, tiếp đó, trong lòng nàng thấy rùng mình.

Hài tử này đến từ thực nghiệm thất của Dyland quả không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ. Chẳng lẽ hài tử này biết ảo thuật?

“Sồi Chín ‘đại nhân’, sau này ngươi sẽ có cơ hội chơi cùng Penelope. Bây giờ có thể lập tức đi gặp Blossom các hạ bẩm báo tin tức?”

“Blossom các hạ mới uống thuốc còn đang chữa thương, ta đêm nay có thể đi gặp ả.”

Shin chơi cùng Penelope một lúc sau đó nói cho Liễu Bích một số điều cần thiết cho hài tử, một lúc sau mới rời túc xá số mười sáu.

Nàng vừa đi Liễu Bích lập tức đóng cửa, đặt Penelope trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào cặp mắt to của nó, hỏi: “Penelope, tiểu nam hài vừa rồi đâu? Chính là Eros đó!”

Penelope cũng không có bộ dáng cười vui như vừa rồi nữa mà nghiêm mặt, ủy khuất nói: “Ăn, đau, Eros xấu xa!”

Nói xong, nước mắt ngắn nước mắt dài theo hai má chảy xuống.

Liễu Bích thấy không đành lòng liền thay nó lau nước mắt, nhu hòa nói: “Bảo bối, nữ nhi của ta ngươi quả….”

‘Xoạt phụt!’ Penelope toát ra một đám sương khói, vừa tan hết nó đã biến thành Eros.

“Nhi tử?” Liễu Bích cả kinh kêu lên.

Lại phụt một tiếng, Eros biến thành Penelope.

“Nữ nhi…” Liễu Bích nhìn hoa cả mắt.

“Câm miệng!” Eros vừa xuất hiện đã cuống quýt khoát tay: “Không cho gọi ra hai chữ ‘nữ nhi’! Nếu không, cho dù ngươi là Mụ mụ của ta, ta cũng chọc vào lỗ mũi ngươi!”

Liễu Bích chết lặng, Eros nói: “Ngươi chỉ cần biết một chuyện thôi! Ta cùng Penelope hai người cùng chung một thân thể!”

Nó hừ hừ nhìn thoáng qua thân thể mình: “Vừa rồi cùng Penelope thỏa hiệp điều kiện, sau này ‘địa bàn’ thông dụng. Ngươi kêu nữ nhi, chính là gọi Penelope trở về, nếu gọi ta về, Penelope đến. Hiểu chưa?”

Liễu Bích thầm gọi mấy lần, gọi nhi tử, Penelope đến, gọi nữ nhi, Eros đến…

“Thật hỗn loạn, có thể thế hay không…”

“Câm miệng, ngươi mặc dù là Mụ mụ của ta nhưng lời ngươi nói hết thảy ta đều nghe không được!” Hắn tức giận gầm gừ nhìn Liễu Bích, sau đó vươn ngón tay phe phẩy nói: “Không nên hỏi tại sao, cao nhân, làm gì cũng không cần nói lý do!”

“Tên Eros kia, ta muốn hỏi một chuyện.”

Liễu Bích nhìn tiểu tử tinh minh, ngay cả lời nói đều bất lợi cho Penelope, hắn do dự hỏi: “Ngươi xác thực ta là Mụ mụ của ngươi?”

Eros há to miệng kỳ quái nhìn Liễu Bích, không giải thích nổi, nói: “Ta xuất sinh trong thân thể của Penelope, nó nói ngươi là Mụ mụ của ta thì phải rồi!”

Nói đến đây hắn giơ ngón tay tính toán: “Vậy Penelope có phải là mụ mụ của ta không? Ngươi là Mụ mụ của ta… còn Penelope tại sao gọi ngươi là Mụ mụ? má má, mụ mụ… thật hỗn loạn, đáng chết a!”

Rắm thối, nguyên lai là một tiểu đầu tử ngốc nghếch!

Eros cùng Penelope là song nhục, chính là hai linh hồn cùng dụng một thân thể? Đều không phải, bởi vì hai hài tử này còn có thể nam nữ hô biến.

Sao lại có chuyện cổ quái như vậy? Chẳng lẽ đây cũng là thực nghiệm của Dyland? Hay là….

Linh quang chợt lóe trong đầu Liễu Bích, Eros trong bụng Penelope xuất sinh…, nàng nhớ tới khỏa hắc long thạch, nhanh chóng quát: “Nhi tử!”

Eros trở lại thân thể, tiểu tử lại biến thành Penelope.

Liễu Bích ôm Penelope ra khỏi phòng, thuận tay cầm một vò rượu đi tới cửa trướng bồng.

“Hoen tiên sinh? Ngươi có thể nói cho ta biết hắc long thạch kia quả thật nó là gì??”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp