Chương đầu tiên đến đây~
____________
Không khí ở trên núi luôn mát mẻ, mang một cảm giác dịu dàng và nhẹ nhàng khó tả.
Danh Yển ngồi bên cửa sổ sát đất, trên chân đắp một tấm chăn mỏng trông vô cùng ấm áp. Vốn là một thiếu niên hoạt bát tràn đầy sức sống nhưng bây giờ trông cơ thể cậu lại vô cùng gầy yếu, ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Trước năm 20 tuổi, Danh Yển vốn là một thiếu niên hạnh phúc được người người hâm mộ. Gia đình giàu có, cha mẹ cậu là tình đầu của nhau sống bên nhau đã hơn 20 năm đến bây giờ vẫn mặn mà thắm thiết không thua lúc trẻ một chút nào, cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc.
Nhưng năm cậu 20 tuổi, cậu được chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư dạ dày quái ác.
Năm năm trôi qua, cơ thể khoẻ mạnh bây giờ đã gầy đến chỉ còn da và xương. Những lần hoá trị và xạ trị diễn ra không ngừng làm cho tinh thần Danh Yển dần trở nên mệt mỏi. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể của mình không thể cầm cự được lâu.
Tháng trước, Danh Yển thuyết phục ba mẹ đưa cậu đến căn nhà trên núi để tịnh dưỡng. Cậu muốn hít thở không khí thiên nhiên, không muốn trước khi mình chết lại phải ở trong bệnh viện ngột ngạt đầy mùi nước sát trùng.
Hôm nay là một ngày nắng ấm, Danh Yển buông quyển tiểu thuyết trên tay xuống, cậu nhìn chằm chằm bụi hoa hướng dương đã nở rực rỡ đang đung đưa trước gió, cánh hoa bị làn gió phất qua làm rơi lả tả xung quanh.
Rất đẹp, rất đẹp, cậu muốn ngắm nhìn nhiều hơn nữa nhưng cơn buồn ngủ đã dần bao trùm, đôi mắt thiếu niên chậm chậm nhắm lại nhưng trên đôi môi tái nhợt vẫn còn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
_____________
Danh Yển bị tiếng va đập ở cửa ồn ào đánh thức. Cơ thể cảm thấy rất đói nên chẳng có sức lực gì.
Danh Yển mở mắt nhìn xung quanh, rõ ràng trước khi ngủ cậu vẫn đang ở ngôi nhà trên núi mà ba mẹ chuẩn bị, bài trí trong nhà của cậu vốn rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng không biết tại sao, sau khi tỉnh dậy đập vào mắt cậu là một căn phòng vô cùng xa hoa, vô cùng rộng rãi giống như cách bài trí của các phòng Vip trong khách sạn 5 sao.
Danh Yển hoài nghi trong lòng, tiếng đập cửa vẫn không ngừng lại.
Cậu lồm cồm đỡ vách tường đứng dậy đi lại phía cửa. Danh Yển lê tấm thân mệt mỏi, hé mắt nhìn vào mắt mèo trên cửa. (Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là nơi đăng lậu, chưa được sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc ở trang chính chủ)
Bên ngoài là một bóng lưng rất kỳ lạ, dáng đi kỳ dị, quần áo dính máu lại còn bị rách vài nơi.
Trái tim của Danh Yển đập liên hồi vì sợ, bất chợt người bên ngoài quay mặt lại phía cánh cửa của phòng cậu mà nhào tới. Lúc này, Danh Yển mới nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Người trước mắt có lẽ cũng không còn là con người nữa rồi, hai tròng mắt chỉ còn thấy tròng trắng của nó trợn to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, làn da xanh tím nổi đầy gân máu, miệng còn chảy ra thứ dịch vàng làm vương vãi khắp nơi trên hành lang khách sạn.
Danh Yển sợ hãi và giật mình, cậu lui về phía sau vài bước, vươn tay đỡ tường mới có thể đứng vững. Bộ dạng của thứ ở ngoài cửa giống hệt như mấy con zombie cậu từng xem trong phim tận thế viễn tưởng.
Con zombie ngoài cửa vẫn không ngừng đập vào cửa, cánh cửa bằng sắt rắn chắc của khách sạn vang lên tiếng bịch bịch không ngừng. Nếu không phải tại vì cánh cửa vô cùng chắc chắn, thì con zombie ngoài cửa đã đập nát cửa xông vào xé xác cậu từ lâu.
Danh Yển nín thở im lặng, sau một lúc lâu, cậu nghe tiếng đập cửa ngày một nhỏ dần cùng với tiếng bước chân nặng nề cách càng xa phòng của cậu.
Thấy con zombie đã đi, Danh Yển lê bước chân chậm chạp về phía cái giường lớn trong phòng. Ngồi xuống giường không nhịn được thở dốc liên hồi vì mệt và sợ.
Danh Yển không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu chỉ mê mang thiếp đi một giấc mà mọi thứ xung quanh dường như đều thay đổi.
Danh Yển xoè bàn tay của mình ra trước mặt, càng thêm mơ hồ. Rõ ràng đây không phải tay của cậu.
Lúc trước do bị ung thư dạ dày, Danh Yển không thể ăn nhiều, thường xuyên bị nôn, nhiều khi còn bị nôn ra máu nên cơ thể của cậu rất ốm, phải nói là vô cùng gầy, làn da cũng tái sạm thiếu sức sống.
Nhưng đôi bàn tay hiện giờ lại trắng nõn, thon dài, vừa nhìn là biết quanh năm không dính nước xuân, điển hình của đôi tay được cưng chiều không phải làm bất cứ việc gì. Da tay vừa trắng, vừa hồng lại căng đầy sức sống.
Trước giường, trên vách tường có treo một chiếc tivi rất lớn. Danh Yển hoang mang nhìn vào màn hình tivi bóng loáng, cậu nhìn thấy một bóng hình. Tuy mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ ràng được, nhưng Danh Yển có thể từ bóng hình mơ hồ phản xạ trên màn hình tivi biết được, đây rõ ràng không phải cậu!!!
Lúc trước, cậu là một thiếu niên hoạt bát khoẻ mạnh, cho dù bị bệnh thì trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra được vẻ anh tuấn của một cậu chàng 20 tuổi.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt cậu mới nhìn thấy vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, làn da thì trắng nõn, chiếc mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi châu hơi tái, cho dù không cười thì bên má vẫn có thể thấy thấp thoáng hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Cơ thể này chỉ khoảng 18-19 tuổi, còn rất trẻ.
Danh Yển ngơ ngác, một ý nghĩ vụt qua trong đầu. Hình như cậu xuyên không rồi, kết hợp với con zombie trước cửa lúc nãy thì có thể không những cậu xuyên không, mà còn xuyên qua thời kỳ mạt thế zombie hoành hành.
Cơ thể cậu hiện giờ vừa đói vừa khát, trên tủ đầu giường có một bình nước và một bịch bánh quy. Danh Yển vội lấy bánh cho vào miệng, uống một ngụm nước, cơ thể mới cảm thấy ổn hơn một chút.
Trong phòng hơi tối vì không được mở đèn, Danh Yển bật công tắc của đèn ngủ đặt cạnh giường nhưng đèn vẫn không sáng. Cậu đứng dậy mở rèm cửa phía ban công để ánh sáng chiếu vào.
Do cơ thể này ở trong bóng tối quá lâu, khi thấy ánh sáng, Danh Yển phải đưa tay lên che mắt do quá chói.
Khi đôi mắt đã thích nghi với ánh sáng, cậu nhìn ra bên ngoài, khung cảnh hoang tàn đổ nát bên dưới càng làm cho cậu chắc chắn thêm suy đoán của mình. Phòng của cậu ở trên cao, khi phóng tầm mắt xuống dưới sẽ nhìn thấy được rõ ràng khung cảnh xung quanh.
Danh Yển nhìn thấy toà nhà cao tầng đối diện rất nhiều cửa kính đã bị vỡ, phía dưới mặt đất xe ô tô đâm loạn xạ vào nhau, có chiếc còn đang bốc cháy bừng bừng nhưng không có người đến để dập lửa. Trên đường rất nhiều zombie đang lê bước loạn xạ không mục đích. Có con chỉ còn nửa thân trên cũng ngọ nguậy bò về phía trước, nó để lại một vết máu đen xì thật dài phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Danh Yển muốn nôn luôn chiếc bánh mới vừa ăn lúc nãy, nhưng cậu cố nén nhịn xuống.
Khép rèm cửa lại chỉ chừa một khe hở nho nhỏ để ánh sáng lọt vào, bấy giờ Danh Yển có thể xác định cậu thật sự xuyên qua tận thế, một thế giới nguy hiểm vô cùng.
Danh Yển tự an ủi mình, tận thế cũng không sao, cậu chỉ muốn được sống, khát vọng sống của cậu vô cùng mãnh liệt. Dù thế giới này có nguy hiểm thế nào cậu cũng phải nỗ lực sống tiếp.