Hắn nhận định An Ngưng Hương là người đã cứu mình. Nhưng thế lực của nhà họ An quá nhỏ, An Ngưng Hương cũng chỉ là một mỹ nhân, nếu như sủng ái nàng quá nhiều, nhất định nàng sẽ bị tất cả mọi người nhắm vào.

Cho nên, trước khi An Ngưng Hương và nhà họ An trưởng thành, hắn cần cái bia nguyên chủ này, hơn nữa cái bia này không thể ngã cho đến khi đạt được mục đích.

Hiện giờ hắn dùng mưu kế độc sủng Quý phi, Quý phi sẽ chắn tiễn thay An Ngưng Hương, tương lai Quý phi rơi đài sẽ có vô số người đẩy theo, sẽ không ai đồng tình với nàng, chỉ cảm thấy nàng đáng đời.

Nguyên chủ đáng thương không biết, hoàng đế si tình lại đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy.

Đường Quả mặc tấm áo mỏng manh, khoác lên một tấm áo choàng hơi dày, tạm dựa vào giường cẩn thận xem xét cốt truyện thú vị này.

"Nương nương, đã mang nước thuốc ngâm chân đến rồi ạ."

Cung nữ Mai Lan bưng một chậu gỗ đặt trước mặt Đường Quả, lo lắng, "Đến mùa mưa rồi, sợ là đầu gối nương nương lại đau dữ dội."

Nàng vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.

Từ nhỏ nàng đã hầu bên cạnh nương nương. Ngày trước thân thể nương nương tốt biết bao, còn đi theo tướng quân tập võ luyện kiếm. Hồi nương nương chín tuổi, ngay cả nam tử trưởng thành cũng không chắc đã đánh thắng được người.

Nhưng sau chuyện bất ngờ ấy, thân thể nương nương lúc nào cũng yếu. Đại phu nói, đấy là vì nương nương rơi xuống nước vào mùa đông khiến hàn khí nhập thể, tổn thương căn cơ, phải chăm sóc. Nếu chăm sóc không tốt, sau này không chỉ đầu gối đau mà các khớp toàn thân cũng đau, ngay cả đầu cũng thế.

Nương nương mới mười sáu mà thân thể đã như thế này, làm sao không lo được chứ.

"Chưa gì đã khóc lóc rồi."

"Nương nương, nô tì chỉ là đang lo lắng cho người thôi mà." Mai Lan nhanh chóng lau nước mắt, "Chốc nữa Hoàng thượng đến rồi, cũng may là Hoàng thượng yêu nương nương, để ý đến thân thể của nương nương."

Đường Quả cười nhạo một tiếng, Mai Lan cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi tâm tư của chủ nhân.

Nàng đợi Đường Quả ngâm chân xong rồi bưng chậu ra ngoài.

Đường Quả xoa xoa đầu gối, nhướn mày, "Có hơi không thoải mái, đến ngày mưa dầm dề sợ là sẽ rất đau."

[Ký chủ đại đại, có thuốc che giấu cảm giác đau, cô có thể thử.]

"Thuốc che giấu cảm giác đau?"

[Đúng rồi, lần trước tôi có nuốt một cái hệ thống pha ke còn gì. Trong cửa hàng của nó có thuốc che giấu cảm giác đau.] Người ký chủ đau, lòng nó cũng đau lắm đó.

Đường Quả mỉm cười, "Không cần."

[Ai... Ký chủ đại đại, vì sao cô cần phải diễn chuyên nghiệp như thế chứ.]

"Cuộc đời là một vở kịch, vở kịch cũng là cuộc đời. Chỉ có thể nhập tâm vào vở kịch mới có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc trong đó. Cơ thể đau đớn không tính là gì, hôm nay ta đau đầu gối, ngày mai có người chỗ nào cũng đau."

[Rồi... Tôi quên mất ký chủ đại đại là người muốn làm việc lớn.] Cho phép nó thắp một ngọn nến rồi cầu nguyện cho Hiên Viên Mặc, chỗ nào cũng đau luôn đó.

Dưới ánh nến yếu ớt, mỹ nhân dựa vào bên giường, nhàn nhã đọc sách. Hiên Viên Diệt vừa đến là thấy ngay cảnh này.

Đối với cách xử lý của Hiên Viên Mặc, chỉ cảm thấy buồn cười. Cũng may bản thân không hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nếu không thằng em ngu xuẩn này đã sớm bị hắn chơi chết không chừng.

Tới đây là đáp ứng Hiên Viên Mặc, nhưng hắn cũng không có ý định phát sinh chuyện gì với Quý phi này.

Trong tay có nhiều người tài, dùng chút thủ đoạn thôi cũng có thể mê hoặc được Quý phi.

Nhưng lúc đến nhìn mỹ nhân nghiêm túc đọc sách, trong lòng lại nổi lên lửa nóng hừng hực. Hắn cất ngay viên thuốc trong tay đi.

_____

Editor: Liêm sỉ đâu????????? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play