Trần Phương Phương không rõ vì sao Đường Quả lại gọi cả tên mình, còn lạnh mặt như thế, nhưng trong lòng có hơi sợ.

Đường Quả cong môi, "Chị hi vọng cô có thể dẹp cái ý đồ trong lòng cô đi, còn ý đồ gì, cô tự biết. Nếu cô muốn động đến chị, chị sẽ để cô không sống nổi trong huyện Đường này."

Trần Phương Phương không cười được, há mồm ra muốn nói gì đó. Nhưng rồi thấy được nụ cười ẩn hiện của Đường Quả, phía sau không hiểu sao mồ hôi lạnh chảy ra, lạnh đến tận đáy lòng, khiến cô ả có một nỗi xúc động muốn chạy trốn ngay lập tức.

Ả không sợ Trần Anh, còn dám đánh nhau với Trần Anh. Nhưng đúng là ả sợ hãi hoa khôi nho nhỏ trắng trắng này.

"Chị hoa khôi, chị nói gì thế."

"Em làm sao có ý đồ gì."

Đường Quả nhẹ nhướn mày, "Không có thì tốt."

Trần Phương Phương không ở lại được nữa, cứ thấy hoa khôi này không dễ chọc được, còn đáng sợ hơn nhiều so với con chị đanh đá của ả.

Mặc dù không biết cái kết của mình sẽ thế nào, nhưng cô ả vô thức cảm giác được đây không phải là chuyện tốt. Ả vội vàng chào Đường Quả, im lặng không nhắc đến Tống Dã mà xoay người chạy trối chết giống như là có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo sau.

Tống Dã từ trang trại nuôi gà về thấy có chén trà vẫn còn chưa cất, hỏi, "Nhà có khách?"

"Trần Phương Phương."

Đường Quả ngồi trên sô pha xem ti vi đen trắng. Đối với con người đã chứng kiến đủ loại hoa lá cành* như cô mà nói, cô chẳng thèm loại ti vi đen trắng này. Nhưng ở thời đại bây giờ, tạm thời không có cái gì để giải trí, thôi dùng để thêm một chút âm thanh.

(*convert:phồn hoa như gấm: chắc là kiểu đủ thể loại?)

"Trần Phương Phương đến làm gì?"

Tống Dã đi tới ôm cô vợ nhỏ, Quả Quả nhà anh lúc nào cũng thơm cũng mềm, ôm rồi thật không nỡ buông ra. Chỉ mới đi một lúc thôi mà anh cảm giác như đã tách ra rất lâu, thật sự là không thể rời cô một khắc được.

Đường Quả cười tít mắt, ngẩng đầu đáp lại, "Cô ta đến tìm A Dã đó."

Tống Dã vô ý thức cảm thấy Quả Quả nhà mình không đúng lắm, lại nữa, anh cũng không quen biết gì Trần Phương Phương, cũng không hợp tác làm ăn, cô ta tìm anh chắc chắc không phải là chuyện gì tốt.

"Tìm anh làm gì?" Anh vẫn hỏi.

Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Còn gì nữa, vừa ý A Dã nha."

"Bậy nào." Tống Dã sợ cô vợ nhỏ hiểu lầm, vội kéo cô lại, "Quả Quả đừng nghe mấy người kia nói loạn, trong lòng anh chỉ có em, trong mắt cũng chỉ thấy em."

"Em biết mà." Đường Quả thấy anh căng thẳng như thế, có hơi buồn cười, vội ôm anh lại an ủi, "Ai bảo A Dã giỏi như thế, khiến tất cả con gái trong huyện Đường đều đổ đứ đừ* chứ?"

(*convert: xuân tâm manh động: này chắc là đổ đứ đừ à...)

Tống Dã có hơi đắng miệng, mấy người kia nghĩ gì anh nào thèm để ý. Anh chỉ sợ là, mấy người đó sẽ tạo ảnh hưởng xấu đến Quả Quả nhà anh.

"A Dã không cần lo, ai dám tơ tưởng đến anh, đến bao nhiêu em đánh bấy nhiêu." Đường Quả mỉm cười nói, "Chỉ cần dám đến là em dám đánh, cam đoan về sau nhớ tới em là bóng ma tâm lý cả đời."

Tống Dã bị chọc cười, Quả Quả dường như không bị mấy người đó làm ảnh hưởng, vậy anh yên tâm.

"A Dã, nhiều năm rồi, anh có định về thăm nhà chút không?"

Đường Quả đột nhiên nhớ ra, mấy năm nay Tống Dã cũng chỉ liên lạc với chị ruột, còn những người khác trong nhà cứ như là đã mất tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play