Cảm giác ngứa ngáy đó đến từ chóp mũi của Hình Chu, hòa cùng với hơi thở ấm áp và ẩm ướt.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn chưa sáng hẳn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn tường đang chiếu vào mặt của Lệ Thủy, vừa đẹp vừa cuốn hút, Hình Chu chỉ muốn lặng lẽ đưa chóp mũi khẽ chạm vào anh nhân lúc Lệ Thủy vẫn chưa tỉnh dậy là đủ rồi, nào ngờ vừa chạm đã như phát nghiện, cậu khẽ nhắm mặt lại, vì thế cho nên không nhìn thấy đôi mắt đang dần mở ra của Lệ Thủy, cậu si mê mà đưa môi mình đặt lên trên môi Lệ Thủy, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ. ngôn tình hay

“Bốp!”

Cái tát như trời giáng vang lên bên tai phá tan sự yên bình và tươi đẹp của buổi sớm mai, sức mạnh quá lớn khiến cho Hình Chu trượt chân, cả người ngã lăn ra trên mặt đất, vẻ mặt cậu bàng hoàng, dấu vết đỏ hồng vẫn còn hiện rõ trên má trái.

Lệ Thủy ngồi dậy từ trên giường, nhìn Hình Chu đang ngồi dưới đất với ánh mắt đầy phức tạp, vừa rồi cảm xúc đầu tiên hiện lên trong đầu anh thế nhưng lại không phải là phẫn nộ, mà là một cảm giác khó nói thành lời.

Nhưng mà anh thật sự đã đánh người ta rồi, là một người thầy giáo, anh lại đang lúc thiếu tỉnh táo mà đánh sinh viên mình rất xem trọng, đánh người đang thích anh là Hình Chu, đầu óc của Lệ Thủy xưa nay lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo giờ đây lại rối loạn vô cùng.

“Hình Chu…” Lệ Thủy vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi khàn khàn, cực kỳ gợi cảm.

Hình Chu đưa tay xoa xoa gò má đang nóng rát của mình, thấy trên mu bàn tay có một hai vết máu, cậu ngay lập tức chống đất đứng bật dậy.

“Hình Chu…”

Lệ Thủy xuống giường bước đến, anh muốn đi qua xem thử mặt của Hình Chu sao rồi, nhưng chỉ nhìn thấy Hình Chu chạy thẳng một mạch về phía cửa, Lệ Thủy từ xưa đến nay vốn luôn bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề đột nhiên thấy hơi bối rối, anh vừa chạy theo hai bước thì chợt ở đằng xa vang giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được của Hình Chu.

Hình Chu nói rằng: “Thầy Lệ, em sai rồi.”

Tiếp theo sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Hình Chu nói rằng cậu sai rồi, trông có đôi chút không cam lòng nhưng cũng thật sự nhẹ nhõm. Theo quan điểm của Lệ Thủy, cậu quả thực đã sai rồi, hơn nữa còn là hoàn toàn sai, Lệ Thủy từng rất hy vọng Hình Chu có thể nhận thức được sai lầm của mình, thế mà cuối cùng đến khi cậu chịu thừa nhận rằng mình sai thì Lệ Thủy lại không vui mừng như anh đã tưởng, Lệ Thủy có cảm giác đến tám phần mười là anh bị bệnh rồi, và bệnh của anh cũng chẳng nhẹ đâu.

Lệ Thủy đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc cũng quay lại bên giường, nửa chiếc giường nơi Hình Chu ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lệ Thủy thở dài, lúc chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì nhìn thấy cạnh bên gối có một chiếc hộp nhỏ đang đè lên, Lệ Thủy mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ báo thức xinh xắn có đính kèm một tấm thiệp.

Trên thiệp viết: “Merry Christmas to Mr. L! Em tặng cho thầy chiếc đồng hồ báo thức, hy vọng rằng mỗi sớm mai thầy Lệ đều sẽ được em đánh thức nhé!”

Chỗ ký tên có bốn ký tự trái tim.

Nhìn vào nét chữ vừa trẻ con vừa nghiêm túc, trái tim của Lệ Thủy khẽ rung động, anh nhấn nút thử đặt báo thức sau một phút, kim giây “tích tắc” quay một vòng, cánh cửa trên chóp của đồng hồ báo thức đột nhiên bật mở, bắn ra một chú ong mật hoạt hình.

Chú ong mật vừa vỗ cánh vừa kêu lên: “Thầy – Lệ – ơi, mau – dậy – thôi, học trò Hình Chu yêu dấu của thầy đang gọi thầy dậy rất là tình cảm đây nè, nếu như thầy vẫn chưa chịu dậy, thì người ta sẽ hôn trộm thầy đó nhen!”

Là giọng của Hình Chu.

Nghe thấy tiếng chuông báo thức vừa kỳ quái vừa ngây thơ như thế này, Lệ Thủy không thể nhịn cười được, trước mắt anh dường như đang thật sự hiện ra bóng dáng của Hình Chu nhảy nhót hệt chú ong mật này, cậu hét lên với anh rằng: “Thầy Lệ ơi mau dậy thôi.”

Thế nhưng còn chưa kịp thấy vui, trong nháy mắt bóng dáng đó đã biến thành cảnh tượng Hình Chu ôm gò má đỏ bừng đang rời đi, nụ cười của Lệ Thủy cũng theo đó mà dần vụt tắt.

Khi Lệ Thủy ra đến sảnh khách sạn, Hình Chu đã đợi sẵn ở đó cùng với ba người đàn anh và đàn chị, Lệ Thủy nhìn Hình Chu, nhưng Hình Chu lại tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà trò chuyện với một trong số các đàn chị, có thể thấy được người đàn chị đó rất thích cậu đàn em mặt mũi sáng láng này, vết đỏ trên mặt cậu đã gần như mờ đi, chỉ còn vệt máu hơi sưng đỏ nơi khóe miệng, nhìn qua thì có vẻ là đã kết vảy rồi.

“Thầy Lệ đến rồi kìa!” Đàn anh bước đến, “Thầy Lệ, bọn em đều đã chuẩn bị xong cả rồi, giờ đi ngay sao ạ?”

“Tất cả đã ăn sáng chưa?” Lệ Thủy chỉnh lại cà vạt của mình cho ngay ngắn.

“Rồi ạ.”

“Vậy thì đi thôi.”

Lệ Thủy đi ở chính giữa, các sinh viên đi theo sau ở hai bên, cả bọn nhìn theo bóng lưng của anh không hẹn mà có cùng chung một suy nghĩ: Dáng người của thầy Lệ thật sự rất phong độ, tràn đầy khí chất, chân dài sải bước, mặc quần áo trang trọng vào là có cảm giác hệt như sắp lên sân khấu biểu diễn vậy.

Chỉ có Hình Chu là đi một mình ở ngoài rìa, chẳng nhìn ai, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Buổi hội thảo diễn ra rất thành công, Lệ Thủy tuy là người trẻ tuổi nhất đến tham gia nhưng phong thái của anh không hề thua kém bất kỳ một người nào có sự từng trải dày dặn hơn mình, đồng thời anh cũng rất khiêm tốn.

Ngoại trừ Hình Chu, những người đến đây dự thính ai nấy đều thu hoạch được lợi ích không nhỏ, biểu cảm rất thỏa mãn, còn riêng với Hình Chu, đây là lần đầu tiên cậu bị phân tâm khi nghe Lệ Thủy giảng bài, hơn nữa lại còn là cực kỳ phân tâm.

Sau buổi hội thảo, Lệ Thủy lần lượt hỏi các sinh viên về cảm tưởng của họ, ba người đàn anh và đàn chị đều có thể nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, duy chỉ khi đến lượt Hình Chu là bỗng xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi, sau đó Hình Chu đáp rằng: “Xin lỗi thầy Lệ, em đã không tập trung.”

Trên đường trở về, Hình Chu vẫn có biểu hiện e dè không nói gì tựa như lúc đến đây, nhưng lần này Lệ Thủy lại cảm thấy có lẽ cậu sẽ thật sự yên lặng.

Linh cảm của Lệ Thủy quả là rất chính xác, từ khi trở về sau buổi hội thảo đó, Hình Chu không còn nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng của ngày xưa, thậm chí còn có lúc cậu cố ý né tránh ánh mắt của anh, ngay cả tin nhắn tẻ nhạt hàng đêm cũng đã không còn gửi nữa.

Đến chín giờ rưỡi tối của ngày thứ ba không nhận được tin nhắn của Hình Chu, Lệ Thủy mở mục tin nhắn, lần đầu tiên nhắn tin cho cậu: Hình Chu, sáng hôm đó lẽ ra thầy không nên quá xúc động mà đánh trò, thầy sai rồi, xin lỗi trò, trò có thể tha thứ cho thầy hay không?

Hình Chu trả lời rất nhanh, cậu đáp: Em không trách thầy, là lỗi của em.

Sau đó thì không nói thêm gì nữa.

Nói cho cùng thì nguồn căn gốc rễ của mọi chuyện đều là từ Hình Chu mà ra cả, nhưng Lệ Thủy vẫn nghĩ rằng anh mới là người nên xin lỗi, anh rất muốn nói gì đó với Hình Chu, nhưng cuối cùng lại thôi.

Bởi vì sắp đến đợt thi cuối kỳ rồi, phòng thí nghiệm tạm thời đóng cửa không cho sinh viên chưa tốt nghiệp vào, Lệ Thủy cũng không còn gặp được Hình Chu nữa. Diện tích ngôi trường tổng cộng hơn 4000 mẫu (*), thế mà đến một lần tình cờ gặp mặt nhau cũng chẳng có, anh nghĩ có lẽ Hình Chu đang ở trong ký túc xá hoặc thư viện mà múa bút thành văn, thế nhưng thật ra cậu lại đang tranh thủ khoảng thời gian không có tiết học này để làm thêm hai việc bán thời gian nữa.

Kỳ thi cuối cùng tại Viện Vật Liệu kết thúc vào cuối tháng Một, thi cuối kỳ ở đại học cũng chẳng khác việc đi độ kiếp là bao, rất đông các nhóm sinh viên sau khi vừa trải qua quá trình “ôn luyện” với cường độ cao, cuối cùng cũng vội vã xách vali ra khỏi khu ký túc xá, lên kế hoạch về quê nghỉ tết vui vẻ.

Lệ Thủy đứng trên bậc thềm trước ký túc xá nam, sinh viên nào nhận ra anh đều chạy lại chào hỏi đôi câu, còn những ai không biết mặt thì sẽ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, sau đó vội vàng che mắt bạn gái của mình lại để cô nhóc không bị anh chàng đẹp trai này bắt mất hồn vía.

Lệ Thủy chờ mãi cho tới khi các sinh viên đều đã ra hết mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hình Chu đâu cả, có lẽ là đến ngày mai cậu mới về quê, Lệ Thủy liếc nhìn tòa nhà ký túc xá thêm lần cuối, sau đó xoay người rời đi.

Hình Chu đang ngồi cạnh cửa sổ trên tầng ba, thật ra cậu đã ngồi ở đó ngắm nhìn Lệ Thủy suốt, quan sát dòng người từ cuộn cuồn dần thành lác đác, cậu cứ nghĩ mãi, nếu thầy Lệ muốn tìm cậu, tại sao lại không chạy lên đây luôn? Nhưng cậu vội gạt đi ngay, làm sao mà thầy Lệ có thể đến tìm cậu được cơ chứ, chắc là đang đợi người khác mà thôi.

Hình Chu nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống đất, sau đó bắt đầu kéo hành lý của mình ra khỏi ký túc xá.

Sinh viên được nghỉ, còn Lệ Thủy thì không, anh lại vừa nhận thêm một dự án mới, trong giai đoạn đầu vẫn rất cần anh theo dõi cẩn thận, mà mẹ anh thì đã bắt đầu gọi điện thoại nhắc nhở từ ngày mười lăm tháng Chạp rồi: “Cái thằng út này, tại sao con vẫn chưa chịu về nhà vậy hả? Hai thằng anh của con đều đã về cả rồi đây này, trong nhà giờ chỉ thiếu mỗi mình con thôi đó.” (**)

Lệ Thủy đi từ phòng thí nghiệm về tới nhà, mở máy tính lên, tiếp tục tra cứu thêm về những gì anh đang đọc dở trước đó.

Trên máy tính có một thư mục được đặt tên là “Tình yêu đồng tính”, bên trong đó chứa các bài báo nghiên cứu và khảo sát xã hội, anh đã trích dẫn một số câu trọng điểm, mà phần lớn các cuộc khảo sát và nghiên cứu đều chỉ ra rằng đây là chuyện mà không ai có thể kiểm soát được, cũng chẳng thể tự mình lựa chọn, ý thức của mỗi người đã được xác định ngay từ khi sinh ra, chỉ là cần một vài cơ hội để khơi gợi nên mà thôi.

Vậy anh có phải là cơ hội của Hình Chu hay không?

Lệ Thủy day day vùng giữa lông mày, bên cạnh máy tính là chiếc đồng hồ báo thức nhỏ mà Hình Chu đã tặng cho anh, anh vẫn chưa sử dụng lần nào cả, hay là hôm nay thử dùng một lần xem sao, nghĩ xong anh cài báo thức lúc bảy giờ sáng lên chiếc đồng hồ.

Thời gian dần trôi đến giao thừa, không khí mừng năm mới đã tràn ngập ở khắp nơi, Lệ Thủy lái xe lướt ngang qua phố xá giăng đèn kết hoa, khi trở lại tòa nhà, đèn lồng đỏ đã được treo ở trước các cánh cửa rồi, trong đêm tối lóe lên ánh sáng màu đỏ, Lệ Thủy hà hơi vào lòng bàn tay, khi vừa định quẹt thẻ vào nhà thì chợt nhìn thấy có một người đang ngồi co ro bên dưới ngọn đèn lồng ở trong góc, người đó mặc một chiếc áo khoác lông ngỗng màu vàng, ngồi chồm hổm ở trên bậc thang, vùi mặt vào trong khuỷu tay, bên cạnh đặt một chiếc ba lô leo núi, trông giống hệt như một kẻ lữ hành trẻ tuổi chán nản chìm vào trong cơn gió Bắc lạnh giá.

“Hình Chu?” Lệ Thủy kinh ngạc kêu lên.

Người nọ ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, nhìn chằm chằm vào Lệ Thủy, tựa như là đã kiềm nén lời muốn nói từ rất lâu rồi: “Thầy Lệ, thầy có thể chứa chấp em một lát được không?”

Lời năn nỉ dè dặt vừa mới dứt thì ngay lập tức đã bị cơn gió Bắc thổi ngang qua xé tan thành từng mảnh.



• Chú thích:

– (*) 1 mẫu = 1/15 hecta.

– (**)Ngày mười lăm tháng Chạp: Ngày mười lăm tháng Mười Hai âm lịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play