Xem phim xong, Hình Chu ngoan ngoãn gọi điện thoại cho Lệ Thủy, sau đó đứng chờ anh đến đón cùng với hai vợ chồng Hồng Phấn.
Trùng hợp thay, cậu lại nhìn thấy Đàm Kiêu Dương ở bậc thềm trước cửa rạp chiếu phim, hắn đang ngồi xổm một mình trong bóng tối, cằm tựa trên đầu gối, tay cầm một lon bia, dưới chân hắn còn có thêm một đống vỏ lon móp méo nữa.
“Hồng Phấn, chị Nhân Nhân, bạn của em đang ngồi ở đằng kia, em muốn sang hỏi thăm xem sao, anh chị đứng đây đợi em một lát có được không?”
“Đi đi.” Hồng Phấn và Nhân Nhân đưa tay làm dấu ok, “Bọn chị cũng đang muốn sang cửa hàng bên cạnh để mua ít đồ ăn khuya.”
Ban đêm gió Bắc thổi khá mạnh, Hình Chu chỉnh lại mái tóc dài rồi đi về phía Đàm Kiêu Dương, “Tiểu Đàm?”
Đàm Kiêu Dương nghe thấy có người gọi mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn, một lúc lâu sau mới đáp: “Anh Hình Chu đấy à.”
Mắt Đàm Kiêu Dương đỏ hoe, không rõ là vì uống rượu hay vì lý do gì khác.
“Anh có thể ngồi ở đây không?” Hình Chu chỉ vào chỗ bên cạnh hắn trên bậc thềm.
“Được ạ, anh cứ ngồi đi.” Đàm Kiêu Dương xoa mặt, “Nhưng mà có hơi bẩn, sẽ dính bụi vào chiếc váy đen của anh mất.”
Đến tận lúc này Hình Chu mới nhớ ra là mình đang mặc trang phục nữ, cậu bỗng chốc thấy rất ngại, lót lên bậc thềm mấy tờ giấy vệ sinh rồi nói tiếp, “Nhắc mới nhớ, vậy lúc nãy trong rạp chiếu phim làm sao mà em nhận ra anh được thế? Anh như thế này… Em không thấy ngạc nhiên sao?”
Đàm Kiêu Dương mỉm cười, giọng nói ngắt quãng trong làn gió, “Thật ra năm ngoái em từng nhìn thấy anh ở Free Space rồi, lúc đó hình như anh còn bị thương nữa… Mà hôm ấy em đang có việc bận nên không đến chào anh được…”
Nói đến đây, nụ cười của Đàm Kiêu Dương bỗng dưng nhạt dần đi, trực giác mách bảo cho Hình Chu biết rằng “việc bận” đó hẳn là có liên quan đến Diệp Tử Tinh.
Đàm Kiêu Dương lặng lẽ uống cạn lon bia trong tay, bóp nát chiếc lon rồi ném sang một bên, sau đó đờ đẫn ngồi nhìn mặt đất.
Hình Chu nhìn theo ánh mắt của Đàm Kiêu Dương và thấy không có gì trên mặt đất ngoại trừ bóng cây cả.
“Tại sao chỉ có mỗi mình em ngồi đây vậy, anh của em đâu rồi?”
“Anh trai em sao?”
Đàm Kiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau khi tìm kiếm trong vô vọng thì quay sang phía Hình Chu một cách uể oải khiến cậu sởn cả tóc gáy, thằng nhóc này say rồi đấy à… Mới vừa nãy thấy vẫn tỉnh táo lắm kia mà.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hình Chu, Đàm Kiêu Dương đột nhiên ngả người ra sau, hắn dựa vào tường tựa như đã cạn kiệt sức lực rồi lẩm bẩm: “Anh trai em không cần em nữa rồi…”
Thế rồi hắn bỗng dưng òa khóc.
“Này, em đừng khóc, Tiểu Đàm à.”
Hình Chu thực sự rất hoảng hốt, những người vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim cũng dừng chân lại mà hóng hớt.
“Anh bạn của tôi uống nhiều quá thôi mà, không sao, không sao đâu.” Hình Chu nhanh chóng đứng dậy giải thích với những người đang vây quanh đó, nói khản cả cổ người ta mới dần dần tản đi bớt.
Khi Hình Chu quay lại bên cạnh Đàm Kiêu Dương thì cậu phát hiện ra hắn đã ngủ mất rồi, thân hình cao lớn thu mình trong góc, trông hệt như một con cún bự bị chủ bỏ rơi giữa đêm đông giá rét vậy.
Sau nhiều lần cân nhắc, Hình Chu bấm số của Diệp Tử Tinh, điện thoại đổ chuông rất lâu, và ngay một giây trước khi hệ thống tự động ngắt máy thì bỗng dưng lại kết nối được.
“Anh Diệp ơi, anh đang ở đâu thế?”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói ấm áp của Diệp Tử Tinh vang lên trong điện thoại.
“Là thế này, em trai của anh uống nhiều quá, đang ngồi ở trước cổng rạp chiếu phim Phi Điểu đây này, anh có thể đến đón hắn về được không?”
“Để cho hắn tự về đi.”
Hình Chu không ngờ rằng Diệp Tử Tinh thế mà lại nói ra câu này, trong giọng nói của anh hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào, cậu thấy như thể nhiệt độ đang đột ngột hạ xuống vậy, lạnh lẽo như băng. Trong trí nhớ của Hình Chu, Diệp Tử Tinh hình như rất yêu thương em trai mình kia mà.
“Nhưng hắn đã ngủ say mất rồi, mà ngoài trời lúc này lại đang khá lạnh…” Hình Chu nhìn Đàm Kiêu Dương ngồi trong góc, hắn nhíu mày, khóe mắt vẫn còn đang ửng hồng.
“Nhưng nếu thật sự bất tiện cho anh thì em có thể đưa hắn về nhà em ở lại một đêm cũng được.”
Sau khi nghe Hình Chu nói xong, Diệp Tử Tinh im lặng hồi lâu, “Thôi không cần đâu, tôi đến ngay đây.” Anh nói xong thì cúp điện thoại.
Diệp Tử Tinh nói rằng anh không muốn đến đây, thế mà lại chạy tới rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi phút, Diệp Tử Tinh đã xuống khỏi xe taxi rồi.
Đàm Kiêu Dương vốn rất cao to, giờ lại còn say xỉn thế này, Hình Chu và Diệp Tử Tinh phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa hắn ngồi vào ghế sau.
“Cảm ơn Tiểu Hình nhé.” Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Đàm Kiêu Dương, Diệp Tử Tinh đóng cửa ghế sau lại rồi đi vòng qua ghế phụ.
“Việc nên làm thôi mà anh Diệp.”
Khi Diệp Tử Tinh mở cửa ra và định ngồi vào, Hình Chu chợt kéo tay anh lại.
Diệp Tử Tinh quay đầu: “Sao thế?”
Hình Chu cứ do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn nói lên suy nghĩ của mình: “Anh Diệp à, em có thể hỏi anh lý do tại sao mà Tiểu Đàm lại ngồi đó uống rượu một mình được hay không?”
Nghe thấy câu hỏi của Hình Chu, các ngón tay đang đặt trên cửa xe của Diệp Tử Tinh khẽ siết chặt, anh cười nói: “Là cậu tìm thấy hắn trước kia mà, cậu còn không biết thì làm sao mà tôi biết được chứ?”
Diệp Tử Tinh vẫn đang mang chiếc khăn quàng cổ ấy, Hình Chu không thể nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này.
Cậu nhìn theo chiếc taxi đang dần đi xa, trong lòng cảm thấy có hơi hối hận, lần trước anh Diệp đã nói với cậu rằng “Đừng nhắc đến chuyện này nữa”, thế mà cậu vẫn không kiềm chế được hỏi linh ta linh tinh, cậu cảm thấy chắc hẳn mình đã khiến cho anh Diệp giận mất rồi.
“Tiểu Chu đang nghĩ gì đó, hôm nay đi chơi không vui sao?”
Sau khi đưa hai vợ chồng nhà Hồng Phấn trở về khách sạn, Lệ Thủy lái xe chở Hình Chu về nhà, suốt đường đi Hình Chu không hề nói một lời nào cả, đã thế lại còn trông rất lo lắng.
“Không phải, em đang nghĩ về Đàm Kiêu Dương và Diệp Tử Tinh.” Hình Chu thôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cậu quay sang phía Lệ Thủy.
“Hai người kia vẫn chưa làm lành sao?”
Hình Chu kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
“Hồi trước em đã kể cho anh nghe về bọn họ rồi mà.”
“À nhỉ, em quên mất, chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra với hai người đó nữa, em cứ luôn cảm thấy chuyện giữa bọn họ không hề đơn giản chút nào, anh nói xem em có nên giúp đỡ họ hay không?”
Lệ Thủy mỉm cười, “Có một số chuyện, đôi khi chỉ chính bọn họ mới giải quyết được mà thôi, người ngoài không thể nào đưa ra quyết định thay cho hai người họ được đâu, kể cả là bạn bè.”
Hình Chu trầm ngâm gật đầu, “Cũng đúng nhỉ…”
Anh Diệp đã không muốn nói ra, nếu cậu còn cố ý can thiệp thì sẽ khiến anh ấy thấy phản cảm mất thôi, nhưng cậu vẫn chân thành hy vọng rằng hai người đó có thể cùng nhau vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Lệ Thủy liếc nhìn, thấy Hình Chu vẫn còn đang suy tư thì trong lòng đột nhiên thấy ấm áp dễ chịu vô cùng, cảm giác cậu luôn ở trong tầm mắt anh thế này thật sự rất tốt.
“Tiểu Chu nhà chúng ta lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác như vậy, thế thì khi nào mới chịu nghĩ cho bản thân mình đây.”
“Nghĩ cho bản thân ư?”
Lệ Thủy bất lực nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của em đấy, thế mà cũng quên cho được.”
Đến tận lúc này Hình Chu mới nhớ ra rằng hôm nay là sinh nhật của cậu, kể từ sau khi cha cậu qua đời, đối với cậu ngày sinh nhật có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trong những năm ở bên cạnh Lệ Thủy, năm nào anh cũng tổ chức sinh nhật cho cậu cả, thế nhưng vì năm ngoái xảy ra quá nhiều chuyện rắc rối cho nên đã lỡ mất một dịp sinh nhật.
Cậu nhìn xuống chú bướm trên ngực áo mình và chợt nhận ra đó là quà sinh nhật của Lệ Thủy.
“Trí nhớ của em kém cũng chẳng sao, sau này có anh nhớ giúp em là được rồi mà.” Hình Chu vừa nói vừa phất tay ra vẻ hệt như mấy ông chủ vậy.
“Được thôi, cứ để anh nhớ.”
Giọng nói của Lệ Thủy trở nên dịu dàng đến lạ kỳ giữa màn đêm loang lổ, Hình Chu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lặng lẽ giấu mặt vào một góc khuất, hương vị ngọt ngào của tình yêu hạ cánh bất ngờ thế này khiến cậu không thể kiềm nén được mà cười trộm, cậu chỉ muốn vùi mình thật sâu vào trong cảm giác mềm mại này và chẳng bao giờ thoát ra nữa.
“À đúng rồi, đêm nay anh cho em chơi game nhé, chơi đến nửa đêm luôn có được không anh? Đến tận hôm nay em mới biết là Hồng Phấn và vợ của anh ấy cũng đang chơi cùng một game với em đó…” Hình Chu vừa nói vừa chờ mong nhìn về phía Lệ Thủy, thế nhưng lại vô tình trông thấy quầng thâm nơi hốc mắt anh.
Lệ Thủy còn chưa kịp trả lời thì Hình Chu đã thở dài rồi nói tiếp: “Thôi đừng nữa, em sẽ đi ngủ sớm với anh vậy.”
“Ừ, về nhà ăn bánh kem trước đã.”
“Nếu không phải vì công việc của anh bận rộn thì em rất muốn ăn bánh kem xong rồi sẽ ăn thịt anh luôn đó.” Hình Chu giả vờ gặm vai của Lệ Thủy.
“Tiểu Chu, đừng có quậy, anh vẫn còn đang lái xe đấy.” Tuy rằng Lệ Thủy quở trách, nhưng trong giọng nói của anh lại tràn đầy sự dung túng và cưng chiều.
Hình Chu vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, đúng lúc này cậu nhận được tin nhắn WeChat đến từ Hình Nguyệt.
“Anh ơi, sinh nhật vui vẻ nhé, mẹ cũng gửi lời chúc mừng tới anh nữa đó.”
– Hết chương 56 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT