Bảy giờ tối, Lệ Thủy đúng giờ về đến nhà, đèn đóm trong phòng khách đã tắt ngóm, anh bật chiếc đèn lớn lên, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào trong đôi mắt của anh.
Hình Chu chưa bao giờ tắt đèn cả, dù là ra ngoài hay đang ở nhà cũng sẽ không tắt đèn, lúc ngủ luôn phải bật một chiếc đèn tường sau đó trốn vào trong lồng ngực của Lệ Thủy mới dám nhắm mắt đi ngủ, cậu là một người rất sợ bóng tối, theo lời của cậu nói thì là: “Nếu như không cho em dù chỉ là một tia sáng, thì ngay giây tiếp theo em sẽ chết mất thôi.”
Lệ Thủy bước đến trước cửa phòng ngủ của bọn họ, trong phòng rất gọn gàng, chẳng có gì khác biệt so với lúc sáng sớm sau khi họ rời giường cả, anh bước tới phòng học của Hình Chu, cũng vẫn rất gọn gàng, Hình Chu đã giữ đúng lời hứa là dọn sạch sẽ toàn bộ trang phục nữ đi, chỉ để lại ngăn tủ rỗng tuếch cùng với đóa hoa sứ vỡ tan thành tám cánh đang nằm gọn trong thùng rác.
Lệ Thủy đột nhiên nhận ra điều gì đó, anh vội vã lôi ngăn kéo dưới bàn học ra, không có… chẳng còn gì nữa rồi…
Máy tính xách tay, cặp đựng giấy tờ, sách chuyên ngành, tài liệu nghiên cứu, ngay cả cây xương rồng bé nhỏ quý giá mà cậu thường đặt ở trên bệ cửa sổ nữa, tất cả đều đã biến mất rồi.
Hình Chu không chỉ dọn trang phục đi, mà còn là “dọn” cả chính bản thân mình.
Vào đêm đông rét lạnh, tất cả mọi người đều trở nên vội vã hơn, bọn họ cố gắng bước đi thật nhanh giúp bản thân chống lại từng cơn gió lạnh, gắng gượng để sớm được quay trở về nhà, cho nên dưới ánh đèn đường, cảnh tượng Hình Chu kéo theo hai chiếc vali thật lớn, trên lưng đeo một chiếc ba lô leo núi trông có vẻ gây chú ý hơn cả.
“Này nhóc, bắt xe à?” Một tài xế xe ôm dừng xe máy trước mặt Hình Chu.
Hình Chu lắc đầu theo bản năng, tài xế xem chừng chuyến này chẳng kiếm ăn được gì, lập tức quay xe định chạy đi.
“Ơ, chờ đã.”
Tài xế nghe thấy tiếng Hình Chu gọi mình, lập tức quay đầu xe rồi tắt máy.
“Hai chiếc vali, thêm cả chiếc ba lô cháu đeo trên lưng nữa, chú chở nổi không ạ?” Hình Chu đưa tay chỉ vào đống đồ của mình.
“Được chứ được chứ!” Tài xế xe ôm này rất nhiệt tình, leo xuống giúp cậu xếp gọn hai chiếc vali lên trên xe, mặc dù thoạt nhìn trông có vẻ như sắp rơi đến nơi, nhưng Hình Chu vẫn leo lên xe ngồi.
“Chú ơi, đến quán trọ gần đây nhất đi ạ.”
Tiếng xe máy nổ vang trời lái vào trong một con hẻm nhỏ tối đen như mực.
“Chú gì ơi, có thể bật đèn lên cho sáng được không?”
“Ôi dào, nhóc đừng lo lắng, con đường này chú mày chạy xe chưa được ngàn lần thì cũng cả trăm lần rồi, nhắm mắt lại cũng đi được nữa là, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Người tài xế rõ ràng là đang muốn tiết kiệm điện.
“Con xin chú đó, mở đèn lên chút đi mà.” Hình Chu không chịu nghe theo mà cố gắng cầu xin.
Người tài xế chẳng thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng bật đèn lên, Hình Chu ngồi ở đằng sau rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi bắt đầu hòa mình vào bóng tối, trong nháy mắt sau lưng của Hình Chu cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi, gió rét thấu xương vừa thổi ngang qua đã khiến cậu lạnh như kim châm muối xát.
Tài xế xe ôm chạy quanh co hồi lâu rồi đưa cậu đến một căn nhà trông có vẻ là quán trọ tầm trung, cậu xuống xe trả tiền, tổng cộng hết ba tám đồng năm mươi hào, người tài xế còn rất hào phóng mà không lấy năm mươi hào lẻ của cậu, nhưng cậu biết rõ mình đã bị lừa rồi, chỉ là cậu lười đôi co mà thôi, hiện tại cậu đang mệt đến chết đi được, giờ cậu chỉ cần vội một ánh đèn sáng ngời và nước ấm mà thôi.
Sau khi chọn một căn phòng tiêu chuẩn, Hình Chu mở cửa ra, đằng sau cánh cửa là một màn đêm tối tăm đang chực chờ vồ lấy cậu, cậu tự trấn an lòng mình rồi cố hít sâu một hơi, vọt vào bên trong cắm thẻ vào rãnh kích hoạt điện, đường dây điện của căn phòng này có lẽ đã cũ rồi, chức năng cảm ứng điện có hơi chậm chạp, Hình Chu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm dậy của bản thân, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, sau đó thì đèn sáng lên.
Hình Chu cuối cùng cũng dám cử động, hiện tại không có gương soi cho nên cậu chẳng hề biết rằng gương mặt của mình đang nhợt nhạt đến nhường nào.
Hình Chu vừa đặt hành lý xuống, chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là chạy vào trong nhà vệ sinh để tắm nước ấm, thật ra thì cậu thích được thả mình trong bồn tắm hơn, cảm giác làn nước bao bọc lấy cơ thể so với để nước chảy thẳng từ trên vòi sen xuống thì thích hơn nhiều.
Trong căn hộ của Lệ Thủy có một chiếc bồn tắm lớn, được đặt hàng theo yêu cầu riêng và ở dưới đáy bồn tắm còn khắc thêm dòng chữ “Nghịch thủy hành chu”. (*)
Hình Chu quên bật trước điều hòa không khí, cho nên khi vừa tắm xong bước ra, cơ thể vốn đang nóng hầm hập trong nháy máy bỗng run lên cầm cập, cậu vọt thẳng lên trên giường, lấy chăn trùm qua đầu run lẩy bẩy tựa như người bị bệnh parkinson, thật lâu sau mới ngừng lại được.
Sau đó cậu bọc kín người giữa lớp chăn, với tay lấy đồ ngủ trong chiếc vali dày nhất mặc vào, tiếp đấy lại mở chiếc vali còn lại ra, bên trong chứa những chiếc váy nhỏ lung linh đẹp mắt cùng với áo lót, đương nhiên là bao gồm cả hai món đã bị Lệ Thủy cắt nát bươm nữa.
Hình Chu đau lòng không tả nổi, cậu cầm chiếc áo lót đó lên, có một đoạn ren bị cắt đứt mất, cậu đã cố gắng lục tìm trong phòng học rồi mà mãi vẫn không ra, nếu như Lệ Thủy quay về nhà nhìn thấy được, nhất định sẽ trách cậu không chịu dọn dẹp rác cho sạch sẽ.
Nhưng mà giờ đây ngay cả nguồn gốc của mớ rác ấy cũng đã chủ động “dọn” đi rồi, chắc là Lệ Thủy cũng không tới nỗi trách móc nặng nề lắm đâu nhỉ?
Hình Chu xếp gọn chiếc áo lót rách nát đó xong thì đặt về chỗ cũ, đóng vali lại, ngày mai cậu phải đi tìm chỗ cho thuê nhà mới được, nhất định nơi đó sẽ là nơi có tủ đựng quần áo, cậu muốn tìm cho các bé cưng của mình một chỗ ở danh chính ngôn thuận chứ không phải chỉ là trong chiếc ngăn nhỏ âm u chật hẹp ở trên nóc tủ nữa.
Cậu lấy máy tính xách tay trong ba lô ra, bắt wifi, sau đó bắt đầu tiếp tục viết luận văn tốt nghiệp.
Hình Chu là sinh viên năm cuối tốt nghiệp chuyên ngành Vật Liệu Polyme và đang có dự định sẽ học tiếp để thi lên đào tạo nghiên cứu chuyên sâu.
Trước ngày hôm nay, cậu vốn còn cho rằng chuyện cậu đăng ký làm nghiên cứu sinh của giáo sư Lệ Thủy trong trường là một chuyện đương nhiên, sau đó cậu sẽ cứ thế mà bám đuôi Lệ Thủy, từ nay về sau bắt đầu bước đi trên con đường dựa hơi, thế mà giờ đây, cậu dường như đang đẩy bản thân mình vào một hoàn cảnh đầy khó xử mất rồi, hiện tại đã là đầu tháng Mười Hai, quá muộn để sửa lại thời gian đăng ký thông tin, cậu không có lựa chọn nào khác hơn là vẫn phải chọn Đại học Bách Khoa thành phố A, đương nhiên là cậu cũng có thể lựa chọn bỏ thi, nhưng cậu sẽ không ngu ngốc tới mức từ bỏ tương lai của bản thân mình chỉ vì một tình yêu đột ngột tan vỡ.
Viết luận văn tới mười một giờ đêm, Hình Chu tựa vào đầu giường nghiền ngẫm mấy câu hỏi chính trị nước rút một hồi, sau đó quyết định đi ngủ.
Hôm nay cậu mệt mỏi vô cùng, gần như vừa chạm vào gối đã tiến vào mộng đẹp, trong giấc mơ cậu đột nhiên quay trở về thời gian tựu trường, lúc cậu vẫn còn là tân sinh viên năm thứ nhất.
Lần đầu tiên cậu gặp gỡ Lệ Thủy là trong giờ Vật Lý Polyme.
Hôm ấy Lệ Thủy mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu cùng với chiếc quần dài màu đậm, vào mùa hè nhiệt độ ngoài trời lên đến 35℃, thế mà anh vẫn cố chấp cài cho đến tận chiếc cúc áo sơ mi ở trên cùng.
—
• Chú thích:
– (*) Nghịch thủy hành chu – 逆水行舟 – Chèo thuyền ngược dòng: Ý chỉ về việc dũng cảm vượt qua nghịch cảnh. Đồng thời tác giả cũng đang chơi chữ, trong câu có chứa cả tên của công (水 – Thủy) và thụ (舟 – Chu).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT