Minh Hoàng lóc cóc chạy vào, cậu đứng trước mặt Uyển Đình mà nói.

-Lúc nào anh trốn cũng bị em phát hiện nhỉ?

-Anh có trốn hả?

Uyển Đình che miệng cười khiến cho Minh Hoàng càng ngại hơn. Cậu gãi đầu không biết nói thế nào, Gia Kỳ lên tiếng.

-Đâu có, anh trốn đỉnh lắm luôn làm em không biết anh đang trốn ở đó á!

-Thật hả, chỉ có mỗi em là biết được anh đỉnh thế nào thôi.

Minh Hoàng được vớt vát lại chút danh dự mà cười xòa. Gia Kỳ tủm tỉm ngại ngùng, hai gò má của nó đỏ như gấc. Minh Hoàng thì không có gì gọi là ngại hết. Vì dường như anh không hề nhận ra Gia Kỳ có tình ý với mình.

Uyển Đình mau chóng kéo hai đứa kia rời đi để lại Gia Kỳ cùng Minh Hoàng vui vẻ nói chuyện với nhau. Lan Chu hừ một cái, nó nói.

-Đúng là mấy người có người yêu nên yêu đời hẳn ra. Bây giờ còn mỗi Tư Niên là còn độc thân vui tính thôi nhỉ?

-Tớ độc thân, nhưng không vui tính nhé, nhớ kỹ điều đó đi.

Tư Niên liếc nhìn Lan Chu mà nghiêm túc nói. Uyển Đình cười không ngớt vì hai đứa bạn của mình. Lúc này Lan Chu hỏi cô.

-Cái cô gái tên Nhã Tịnh đó dạo này tớ không thấy xuất hiện nhỉ?

-Tớ không biết, nhưng không nên xuất hiện thì tốt hơn.

Uyển Đình nhún vai. Nhờ cô ta không tới phá đám nên Uyển Đình mới yên ổn được một thời gian.

Đi chưa được bao lâu thì đột nhiên Tuấn Lãng xuất hiện trước mặt, trông anh cực kỳ sợ sệt mà chạy lại chỗ cô, miệng nói gì đó nhưng không nghe rõ. Uyển Đình vô thức nhìn lên trên, một bức tượng thạch cao đang rơi xuống ngay chỗ cô đang đứng. Tay cô ôm chặt bụng mình, quá trễ rồi!

Nhưng không, một bàn tay kéo cô ra khỏi đó khiến cho bức tượng rơi xuống đất vỡ tanh bành. Uyển Đình ngã xuống đất, cô lại nhìn lên trên, cửa sổ của phòng dụng cụ đang mở, và có ai đang ở trên đó. Cô ta đang nhìn cô rồi biến mất. Nhưng chưa kịp lạm gì thì bụng cô đã trở nên khó chịu.

-Uyển Đình!

Tuấn Lãng là người đã kéo cô ra. Anh run rẩy nhìn Uyển Đình đang đau đớn. Sâu trong đáy mắt của anh là hình ảnh Uyển Đình đang quằn quại. Tay cô ôm chặt bụng mình, trán đổ mồ hôi lạnh, thứ cô mong muốn bây giờ là đứa con này được an toàn.

Cô bắt đầu mơ màng không nhìn rõ được nữa, cô chỉ nghe tiếng của Gia Kỳ và Minh Hoàng từ xa chạy lại, tiếng của Tư Niên đang sợ sệt gọi xe cứu thương và Lan Chu đang gọi cô, hơn nữa, cô nghe giọng của Tuấn Lãng nức nở, vậy thôi, sau đó cô đã rơi vào một cõi tối tăm. Như một nơi không có lối thoát.

Đã qua một thời gian kể từ khi cô ngất đi ở trường học. Còi cấp cứu khiến cho cả trường phải nháo nhào lên. Hiệu trưởng phải đi điều tra xem là có người cố ý hay vô tình làm rớt bước tượng thạch cao đó xuống.



Cả trường được nghỉ một buổi vì vụ lùm xùm này. Tất cả giảng viên đều bắt đầu truy tìm kẻ đã làm chuyện đó. Camera của trường lần đầu được phát huy công dụng của nó. Nhưng tìm tới tìm lui chẳng thể nào tìm thấy được, căn phòng dụng cụ đó lại trúng ngay góc khuất. Chỉ có thể thấy được những người đi ngang qua chứ không thể thấy ai đã đi vào. Nhưng xui một cái là con đường đó dẫn đến những thính phòng để sinh viên nghe giảng nên một ngày có hàng trăm hàng nghìn người đi quang qua. Việc tìm kiếm bằng camera là không thể.

Ở trường học đã rối như vậy thì bệnh viện còn rối hơn. May mắn là Uyển Đình chỉ bị động thai, cô vẫn ổn, nhưng vẫn còn yếu. Đám bạn của cô thay nhau ngồi trên ghế rung đùi lo lắng.Vậy mà Vũ Phong lại tưởng rằng cô đang sắp chết đến nơi. Suýt thì anh cho ông viện trưởng đi chầu diêm vương.

Còn Tuấn Lãng cũng không khác gì Vũ Phong, ngồi trên ghế, mắt đáng sợ liếc nhìn mấy cô y tá khiến cho họ không dám đâm kim vào người Uyển Đình. Nhưng không đâm kim vào mạch thì làm sao truyền nước biển? Vậy nên họ phải liều mình mà đâm vào mạch của Uyển Đình, thế là Tuấn Lãng lại dựng đứng lên.

Tất cả những gì xảy ra Uyển Đình không hề biết gì cả vì cô vẫn còn mê man chưa tỉnh.

Cô không hề biết có người vì cô mà lo lắng, cũng không hề biết có người vì cô mà trừng phạt những kẻ đã làm cho cô đau. Nhưng may mắn là cô không biết, nếu cô mà biết thì cả hai người đàn ông đã đã bị đuổi về nhà từ lâu.

-Các cậu đang làm gì vậy hả?

Giọng nói như sóng gầm của Trần Bác Thần vang lên khiến cho Vũ Phong lẫn Tuấn Lãng dừng công việc của mình lại. Vũ Phong thì buông ông viện trưởng ra, Tuấn Lãng thì không càu nhàu mấy cô y tá nữa.

Bác Thần đi lại, sau lưng anh là Bác Thành. Ông nội lẫn ba mẹ của Uyển Đình đều ở nhà vì anh bắt họ làm như vậy. Bác Thần bước tới chỗ hai người, khí thế lão đại của anh không thể lẫn vào đâu được, có khi nó còn uy nghiêm hơn cả Tuấn Lãng.

-Cậu, đi theo tôi.

Bác Thần chỉ tay về phía Tuấn Lãng rồi quay người đi. Tuấn Lãng sững người, anh mau chóng đi theo sau Bác Thần. Bên này Bác Thành đi lại vỗ vào đầu Vũ Phong một cái khiến anh giật mình.

-Cậu phải bình tĩnh trong những trường hợp thế này chứ?

Vũ Phong im lặng không nói gì. Anh tội nghiệp giương mắt nhìn Uyển Đình đang nằm trong kia. Vào lúc này anh cảm thấy mình thật bất lực vì không thể làm được gì cho cô.

Bên ngoài hành lang. Bác Thần rút điếu thuốc ra nhưng lại quên mất đây là bệnh viện, không được hút thuốc. Thế là anh lại cất vào túi, anh thở dài nhìn Tuấn Lãng đang đứng bên cạnh. Trông Tuấn Lãng có vẻ ngang bằng với Bác Thần.

-Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Bác Thần cất giọng ồm ồm của mình lên. Tuấn Lãng trả lời lại.

-Có ai đó muốn hãm hại Uyển Đình, tôi đã phát hiện ra nó nên mới chạy lại kéo cô ấy ra, nhưng cuối cùng cô ấy lại vấp ngã ra sân. Tất cả là tại tôi.

-Hửm? Lão đại của cả một thế giới ngầm bây giờ lại nói chuyện khiêm nhường với tôi như vậy à?

Bác Thần nhếch mép, mắt đăm đăm nhìn về phía bầu trời thoáng đãng. Tuấn Lãng nói.

-Tôi chỉ nói những gì mà tôi biết mà thôi, thưa anh.

Bác Thần không nói gì mà vẫn cứ nhìn về phía bầu trời. Cuối cùng anh liếc nhìn Tuấn Lãng với con mắt đầy sắc bén…

-Cậu thương em gái tôi, điều này tôi biết rõ. Nhưng cậu cũng nên biết rằng em gái tôi không còn như xưa nữa.



-Tôi biết chứ.

Tuấn Lãng bình tĩnh trả lời, ánh mắt của anh kiên định và không hề có chút dao động khiến cho Bác Thần có chút bất ngờ.

-Vậy cậu vẫn còn tình cảm với nó chứ?

Bác Thần hỏi Tuấn Lãng, anh không hề ngập ngừng mà trả lời ngay.

-Đó là điều đương nhiên.

-Vậy thì chắc cậu cũng biết có kẻ đang mang ý đồ xấu với con bé.

Bác Thần cuối cùng cũng nói vào chủ đề chính làm cho Tuấn Lãng trở nên căng thẳng. Nhưng chỉ trong phút chốc anh nghiêm túc đến đáng sợ.

-Tôi biết, nhưng lại không thể nào tìm ra được danh tính của người đó. Vậy nên chỉ có thể âm thầm cho người theo sau cô ấy để bảo vệ. Nhưng dù là thế thì cô ấy vẫn thành ra thế này.

Anh siết chặt tay lại, Tuấn Lãng cho rằng đó là do lỗi của anh vì đã không bảo vệ cô được chu toàn. Nhưng Bác Thần thì ngược lại, anh thản nhiên nói.

-Tôi cũng biết, nhưng cũng không thể nào tìm kiếm được danh tính của tên khốn đó. Bọn chúng muốn em gái tôi, nhưng lý do là gì thì tôi không thể biết được.

-A… Anh biết chuyện này rồi sao?

-Lý do tôi quay về cũng là vì chuyện này.

Tuấn Lãng càng ngạc nhiên hơn khi nghe Bác Thần nói câu đó. Vậy có nghĩa là, ngoài anh ra thì Bác Thần cũng đã biết mọi chuyện.

-Không chỉ hai người thôi đâu.

Lúc này Vũ Phong đi lại. Khuôn mặt anh thẫn thờ và không còn chút sức sống nào. Ba người nói chuyện với nhau. Nhưng dù có là những người thông minh đang giấu Uyển Đình về chuyện có người muốn hãm hại cô thì trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau cô đã nghe thấy tất cả.

-Đàn ông là thứ ngu ngốc nhất trên đời, giấu người khác mà nói chuyện ngay chỗ người đang nằm thì giấu kiểu gì.

Cô khó chịu mà lẩm bẩm. Bọn đàn ông ấy đang nói chuyện ngay hành lang gần cửa sổ của phòng cô. Chỉ là do tấm rèm che nên họ mới không nhận ra. Đúng là ngu ngốc hết cỡ. Cô cũng chỉ mới tỉnh dậy chưa được 15 phút nên chưa ai biết cả. Khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm đó chính là sờ vào bụng của mình. Thật may mắn là con của cô vẫn còn đó.

-Phải ngủ một giấc mới được.

Cô nói rồi ưỡn người nằm xuống. Nhưng còn chưa kịp nằm thì đã bị Hi Văn phát hiện.

-Ôi trời, Uyển Đình tỉnh rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play