Con tim của Uyển Đình đập mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, cô nuốt nước bọt. Cảm giác từ sóng lưng của cô có thứ gì đó bò từ dưới lên trên. Cô rùng mình một cái quay ra sau, thấy Lưu Dương đứng đó, tay cầm dây cáp đã bị cắt đứt. Anh đi lại đặt tay lên vai cô, mỉm cười nhẹ nhàng rồi cất tiếng.
- Em không nghe lời anh nhỉ? Anh đã nói rằng em chỉ có nơi này là nhà, không còn nơi nào khác nữa đâu.
Trần Uyển Đình như bị đông cứng, cô sợ đến run bần bật, cô cũng không hiểu chính mình nữa, bình thường gặp tình huống như thế này có lẽ cô không sợ, nhưng bây giờ có lẽ lý do cô sợ chính là vì kẻ đang đứng bên cạnh cô chính là người mà cô tin tưởng và yêu quý. Lưu Dương cầm lấy cái điện thoại trên tay cô cất về chỗ cũ, anh đỡ cô đứng lên rồi nhẹ nhàng về giường nằm.
Tại Trần gia, khi mất liên lạc với Uyển Đình thì mọi người như đang nằm trên đống lửa. Gia Kỳ lớn tiếng nói vào trong cái điện thoại.
- Đình Đình, này, có nghe không?
Nó gào mãi nhưng không ai trả lời. Chỉ có tiếng tút tút đáp lại nó, Tư Niên vẫn còn giữ được chút bình tĩnh mà giật lấy điện thoại. Nó bấm bấm cái gì đó, rồi hàng loạt trang wed xuất hiện, nó dùng máy tính để tìm kiếm địa chỉ số điện thoại mà Uyển Đình gọi đến, nó trông như một cảnh sát mạng, biết hết tất cả mặc dù nó chỉ là luật sư.
Ai đứng gần cũng lóa mắt ngoại trừ Tuấn Lãng, bởi vì anh cũng biết chút ít về nghề này. Cuối cùng Tư Niên dừng tay sau hơn 15 phút đánh máy không ngừng nghỉ. Nó tìm được địa chỉ rồi.
- Uyển Đình đang ở đó sao?
Vũ Phong nhíu mày nhìn cái địa chỉ lạ trong máy tính. Tư Niên gật đầu, và không chần chừ mọi người liền bắt tay vào công việc, 5 phút sau căn nhà vốn dĩ đã yên tĩnh bây giờ còn yên tĩnh hơn vì có Lan Chu cùng Gia Kỳ ở lại trông hai đứa con nít, lần này còn phải trông cả Kha Nguyệt. Mấy cô cháu nhìn nhau mà lo lắng, lần này nhất định phải tìm cho bằng được Uyển Đình, như thế mới yên tâm được phần nào.
Uyển Đình ngồi ở trên giường, cô chỉ có thể thấy bầu trời thông qua cửa sổ. Nhưng khi nhìn xuống dưới cô có thể thấy vườn hoa đẹp lay động lòng người. Nhưng không chỉ có mỗi vườn hoa mà còn có hàng đống kẻ ăn mặc đen từ đầu tới chân canh giữ, có lẽ họ không muốn cho bất kỳ ai vào đây hoặc là bất kỳ ai trốn ra khỏi đây, như cô chẳng hạn.
Uyển Đình đi lại nhìn xung quanh, cô muốn nhìn thấy thứ gì đó hữu ích để trốn ra khỏi đây. Bây giờ cô không thể vùng vẫy kịch liệt được mà chỉ có thể hành xử nhẹ nhàng với Lưu Dương. Nếu không thì anh ấy làm gì cô không biết được đâu, có gan bắt cóc cô, thì đương nhiên cũng có gan làm những chuyện kinh thiên động địa khác.
- Khốn khiếp thật.
Cô vò đầu vì không thể làm được gì ngay lúc này. Căn phòng này giống như bao căn phòng khác, vừa rộng rãi vừa tiện nghi, nhưng chính sự đầy đủ ấy lại khiến cho cô bị áp bức đến ngộp thở. Có ai đó gõ cửa phòng, cô gồng mình cảnh giác mà nhìn sang, một bà cô bước vào trong nói một cách cung kính.
- Thưa tiểu thư, cậu chủ mời cô xuống dưới ăn chung với cậu.
Uyển Đình tròn mắt, bà cô trước mặt cô thấy rất quen. Nhưng cô phải mau chóng đi theo vì trông bà ta có vẻ không hề dễ chịu chút nào. Đứng sau lưng bà ta, vừa đi cô vừa nhìn sang hai bên, căn nhà này có thiết kế rất thông thoáng với nhiều cửa sổ lớn xuyên suốt từ đầu đến cuối cầu thang, nhưng sự thông thoáng đã trở nên bí bách khi cửa sổ bị đóng lại và rèm cửa màu đen che khuất.
Cô cảm thấy như mình đang đi trong một nơi khác hẳn với hiện tại, giống như đang đi trong miền ký ức trở về quá khứ. Con tim cô như muốn nhảy hẳn ra ngoài khi cô đi ngang qua một cái hành lang, trên tường có rất nhiều bức ảnh lẫn tranh vẽ, và cô nhận ra rằng rất cả đều là cô, gương mặt của cô từ bé đến lớn, hình ảnh của cô từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, thậm chí có một tấm hình cô mặc váy cưới, còn có một người đàn ông bên cạnh nhưng gương mặt của anh ta bị bôi đen.
Uyển Đình sốc đến nỗi ngồi sụp xuống đất, đột nhiên nước mắt cô trào ra khiến cho cô sững sờ, gương mặt thất thần như kẻ đã chết. Cô nhìn chằm vào tấm hình đó, nhíu mày cố nhớ ra gương mặt của người đàn ông đang đứng bên cạnh, nhưng hình như càng nhớ cô càng thấy đau đầu.
Cô lấy tay ôm đầu, mặt mày nhăn nhó vì đau, cô sắp nhớ rồi, nhưng cơn đau càng lớn hơn, lần này cô không bỏ cuộc như trước nữa, cô cố gắng nhớ ra mặc cho cơn đau xé da xé thịt, não cô muốn nổ tung vì đau đớn khủng khiếp. Rồi, máu mũi của cô trào ra, tuôn như suối, tiếp đó cô ho ra một ngụm máu. Bà kia thấy vậy thì vội vàng chạy lại, hóa ra đó là bà Tô.
Bà Tô sợ hãi nhìn cô, tay bà run run khi thấy máu của cô chảy xuống tay bà, máu ấm, nhưng nó lại khiến cho bà ta sợ hãi đến nỗi muốn lên cơn đau tim mà chết. Bà ta gào lên rồi nhìn xung quanh, muốn tìm ai đó để cứu lấy Uyển Đình.
- Thật là, tôi đã nói là không được cho cô ấy đi ngang qua dãy hành lang này còn gì?
Lưu Dương bước lại gần, anh cực kỳ bình tĩnh khiến cho bà Tô càng hoảng hốt. Bà ta van xin.
- Tôi xin cậu, hãy cứu đứa nhỏ, nó đau sắp không chịu nổi rồi.
- Không cần bà nói, tôi vẫn sẽ cứu cô ấy.
Anh lạnh lùng nói rồi đi lại, cúi người xuống bế Uyển Đình lên tay, cô đã ngất từ lúc nào, máu chảy trên mặt khiến cho cô trở nên đẹp một cách kinh dị và buồn bã. Như bông hoa nhuốm màu máu đỏ thẫm. Máu của cô thấm vào áo của anh, nhưng Lưu Dương không khó chịu vì điều đó, anh càng ôm cô thật chặt vì khi nhìn cô đau đớn như vậy, anh cũng chịu không nổi.
Sau khi đưa cô vào phòng, cởϊ áσ thay cho cô một cái áo khác sạch hơn. Xong xuôi thì anh khựng lại, vô thức nhìn ra cửa sổ. Từ xa có một chiếc xe đang lại gần biệt thự, điện thoại của anh reo lên, anh bắt máy, tiếng nói của thuộc hạ làm cho anh nhếch mép.
- Thưa cậu chủ, Mặc Vũ Phong tìm đến rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT