Tối hôm đó, Trần Uyển Đình đã tỉnh và ngồi hai bên cô chính là đám bạn của cô. Bọn nó vốn dĩ không biết tin nhanh đến thế mà là do Hi Văn đã báo cáo cho tụi nó biết, và Hi Văn biết tin là do Bác Thành. Cô có chút ngộp mỗi khi tụi nó liếc xéo cô một cái, mặc dù cô không biết rằng mình đã làm gì sai.

- Đừng liếc tớ nữa, cho tớ một miếng táo đi.

Uyển Đình rụt rè nói trong khi Tư Niên đang gọt táo, nó không liếc cô nữa mà cho cô một miếng táo nó mới gọt. Lan Chu thì đang ngồi chỉnh lại bộ niềng răng của nó, chả là từ trước nó thấy răng nó hơi hô nên sẵn tiện phẫu thuật chuyển giới thì nó đi niềng luôn một thể. Còn Gia Kỳ thì đang ngồi lướt điện thoại chẳng nói chẳng rằng gì.

- Tớ ổn rồi vậy cho nên cái cậu có thể về nhà.

Uyển Đình vừa dứt lời thì ngay lập tức ba đứa nó lớn tiếng.

- Còn lâu!

Uyển Đình im bặt không dám cãi lại. Cô có thể mắng từng đứa tụi nó, nhưng mỗi khi ba đứa nó mà đoàn kết lại thì cô luôn là người thua. Đang nằm trong một căn phòng rộng rãi, có chứa mười cái giường vẫn còn rộng thênh thang vậy nên Uyển Đình rất thoải mái. Nhưng lúc này một y tá chạy vào trong, dáng vẻ hấp tấp và có chút gì đó sợ sệt, mặt lăm lăm không dám nhìn thẳng Uyển Đình. Gia Kỳ lên tiếng trước.

- Có chuyện gì thế, vẫn chưa tới giờ truyền thuốc mà.

- Thật ra…

Cô y tá đó lắp bắp, trán đổ đầy mồ hôi, cô nhìn ra ngoài như đang chờ đợi điều gì đó nhưng nó không đến khiến cho cô khá thất vọng. Rồi cô lấy hết can đảm của mình mà nói với Uyển Đình.

- Thưa tiểu thư, tôi thực sự xin lỗi, hôm nay có hai bệnh nhân gặp tai nạn giao thông, và hiện tại thì các phòng bệnh đều kín bệnh nhân, vẫn còn phòng của cô là…

- Cái gì, các người muốn Uyển Đình nằm chung với người khác sao? Đây là phòng VIP đấy.

Tư Niên có chút khó chịu. Cô y tá đó hấp tấp nói.

- Thật ra hai bệnh nhân này cũng là khách VIP nhưng phòng VIP đã có bệnh nhân hết rồi… tôi xin lỗi nhiều lắm.

Cô y tá run đến nỗi cúi gập người trước mặt Uyển Đình. Cô chống tay ngồi dậy, cho dù không thích nhưng cô cũng không thể làm ngơ được. Uyển Đình gật đầu đồng ý cho hai bệnh nhân đó ở cùng phòng mình. Cô y tá đó mừng rỡ, mắt sáng long lanh cảm ơn rối rít rồi chạy ra ngoài. Lan Chu dẹp cái gương trên tay mình rồi nói với Uyển Đình.

- Cậu dễ dãi thật, tớ còn tưởng cậu sẽ không chịu mà đòi đuổi việc cô y tá đó đấy.



- Đành vậy thôi, có lẽ cô y tá đó đã rất hoảng khi phải đến đây xin phép. Tớ không thể làm khó cô ta được.

Uyển Đình nhún vai, xem như cô giúp đỡ người ta vậy.

Một lúc sau, có hai chiếc giường bệnh được đưa vào đối diện Uyển Đình. Hai người họ ở bên kia, cô ở bên này. Hai bên nhìn như âm dương cách biệt, và bây giờ cô cũng mới biết rằng bệnh nhân đó là con trai.

Các bác sĩ làm rất nhanh chóng khi lắp các dây truyền nước biển và máy móc cho hai người bệnh nhân đó. Uyển Đình ngồi bên này nhìn sang thì cô thấy có lẽ tai nạn rất thảm khốc. Nhìn họ bị trầy xước, băng quấn vẫn còn thấm chút máu. Và còn…

- Hở?

Uyển Đình nhíu mày, hình như cô vừa mới nhìn thấy ai đó quen quen. Cô xuống giường, đám bạn không biết cô muốn đi đâu. Tụi nó nhìn theo cô đang kéo cây nước biển sang bên kia. Uyển Đình tròn mắt không tin nổi cô vừa nhìn thấy gì. Vũ Phong và Tuấn Lãng, mỗi người đang nằm một giường, và cả hai đều đang bị thương khá nghiêm trọng. Tuấn Lãng còn phải đeo băng nịt cổ, còn Vũ Phong thì bị bó bột hai cánh tay. Uyển Đình biết rằng cười vào lúc này là bất lịch sự nhưng không hiểu sao cô buồn cười quá.

- Ôi trời, xem ra hai người họ ẩu đả với nhau rồi gây tai nạn.

Gia Kỳ tròn mắt đi lại, miệng cười khẩy. Tư Niên thì không nói gì, nhưng mặt nó nhìn Tuấn Lãng và Vũ Phong mà xót xa. Có lẽ là đau lắm, nhưng chơi dại thì chịu thôi. Lan Chu thì mau chóng lấy điện thoại ra tính chụp lại nhưng Uyển Đình ngăn.

- Không ngờ luôn.

Bỗng nhiên một giọng nói kinh ngạc xen lẫn bất ngờ vang lên. Minh Hoàng tròn mắt không ngậm được mồm đi vào bên trong với mấy túi đồ bên tay. Lưu Dương cũng xách phụ cậu. Minh Hoàng đi tới trước mặt Gia Kỳ, cậu nói.

- Anh không ngờ hai đứa mình lại gặp nhau ở đây đấy, em luôn tránh mặt làm cho anh phải tìm em trối chết.

Gia Kỳ bĩu môi đi ra chỗ khác không thèm nói chuyện với Minh Hoàng làm cho cậu ta hụt hẫng. Nhưng lúc này cậu lại quay sang nói chuyện với Uyển Đình.

- Khi nãy tôi có nghe nói rằng hai người này sẽ phải ở chung phòng với người khác, tôi không ngờ đó làm em đấy.

- Em cũng không ngờ đó là Tuấn Lãng và… Mặc Vũ Phong.

Cô nói, mắt thì liếc nhìn hai người họ vẫn đang chưa tỉnh trên giường. Cô hỏi nhỏ.



- Tại sao mà hai người họ lại thành ra thế này vậy?

- Đua xe đó.

Minh Hoàng thản nhiên trả lời như cậu đã biết rõ chuyện này sẽ xảy ra. Uyển Đình tròn mắt, cô không ngờ hai người đàn ông quyền lực thế này lại đi đua xe để rồi xảy ra tai nạn và nằm một đống thế này.

- Trước đó họ còn đánh nhau nữa.

Lưu Dương mách lẻo, Minh Hoàng mau chóng bịt miệng anh lại trước khi Lưu Dương nói ra chuyện gì khác. Uyển Đình tò mò muốn hỏi nhưng lúc này một trong hai người đàn ông kia động đậy, là Vũ Phong tỉnh lại trước. Anh khó khăn mở mắt, rồi khó khăn liếc nhìn xung quanh một cách yếu ớt. Minh Hoàng lập tức chạy lại.

- Cậu ổn không, có bị đau chỗ nào không? Có nhìn thấy tôi không? Đây là số mấy?

Minh Hoàng hỏi lia lịa rồi giơ năm ngón tay đưa qua đưa lại trước mặt Vũ Phong. Anh cáu lên liếc cậu một cái, Minh Hoàng thở phào.

- Ừ, vậy là ổn rồi đó.

Trần Uyển Đình đứng cuối giường, cô nhìn anh, tò mò muốn đi lại xem anh thế nào nhưng không dám. Cô không quen tiếp xúc thân mật với những người cô chỉ mới gặp có vài lần. Như Vũ Phong là một ví dụ. Vậy nên cô đi sang chỗ Tuấn Lãng, cô cũng chỉ vừa mới tỉnh lại sau khi bị ngất nên đi đứng suýt thì ngã. May là có Lưu Dương đỡ lại.

- Em có ổn không vậy?

- Không sao, em ổn.

Uyển Đình nói. Uyển Đình không nhớ gì cả, một chút cũng không, vậy mà có những người luôn lại gần cô và chơi cùng cô. Cô gặp Lưu Dương từ hồi còn ở nước ngoài, anh cũng giống như Tuấn Lãng hay đám bạn, muốn gần gũi và làm thân với cô. Vậy cho nên có lẽ tới bây giờ còn mỗi Vũ Phong là chưa hề gặp cô hay tạo cho cô một chút thân thuộc nào cả. Nhưng không hiểu sao chính bản thân cô lại có cảm giác đó ngay cả khi chưa hề gặp anh.

Vũ Phong có không thấy rõ nhưng anh cũng thấy mờ mờ. Rằng Lưu Dương đang đỡ Uyển Đình đứng thẳng. Không nhanh cũng không chậm anh ngồi chồm dậy, tiếng xương răng rắc khiến cho anh đau điếng.

- Cậu bị điên hả? Vừa mới bị tai nạn mà ngồi dậy như thế thì có nước đi chầu diêm vương, nằm xuống mau lên!

Minh Hoàng quát tháo rồi đi lại đè cho Vũ Phong nằm xuống, cả người anh lúc này đau đớn như bị ngàn lưỡi dao tì vào cơ thể. Đau nhức đến nỗi khó thở. Uyển Đình cũng không đi sang chỗ Tuấn Lãng nữa mà đi lại chỗ Vũ Phong, nhìn anh rất đáng thương, khác hẳn dáng vẻ chỉnh chu như ban sáng.

- Anh… đau lắm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play