Diệp Vấn Vấn lùi về sau, không phải cô sợ, cô chỉ bị con sâu này làm buồn nôn mà thôi.

Nhưng con chim lớn thấy cô bất động, nó còn cực kỳ tốt dùng mỏ đầy đẩy con sâu: "Cố ý tìm cho mi đấy."

Diệp Vấn Vấn cảm thấy da đầu tê rần, cô mạnh mẽ nở nụ cười: "Cảm ơn ý tốt của ngài, cái đó.. Ta không cần."

Chim lớn tiếp tục nói với giọng nói với chất giọng trầm thấp: "Nhỏ thế này? Rõ ràng là do dinh dưỡng không đủ, còn nói không cần nữa?!"

Diệp Vấn Vấn há miệng, nhưng cô lại chẳng có lực phản bác, chỉ đành yên lặng lấy ra đồ ăn của mình rồi quơ quơ trước mặt chim lớn: "Ta có đồ ăn, thật đó, mi xem."

Cô cắn thanh socola trong tay từng miếng từng miếng một, nổ lực chứng tỏ rằng mình đang ăn.

Con chim lớn nhìn chằm chằm cô một hồi, dường như có đang xác nhận, một lát sau, cuối cùng nó cũng tốt bụng ăn hết con sâu kia.

Diệp Vấn Vấn thở ra một hơi thật dài, da gà nổi đầy người cũng mất hết.

Không phải ai cũng có thể giữ tỉnh táo khi đối diện với một con sâu dài bằng nửa người mình.

Không thể nào tìm được một đối tượng khác nói chuyện, cũng không thể để hai bên im lặng như thế. Diệp Vấn Vấn bình tĩnh lại xong, cô thân thiệt nói: "Ta tên Diệp Vấn Vấn, còn mi?"

"A Xám." Nó đi vào, A Xám vừa đi vào thì không gian của tổ chim cũng nhỏ đi nhiều, Diệp Vấn Vấn chỉ đành bò lên một cái trứng chim. A Xám liếc mắt nhìn, cũng không nói gì/

Với cái cơ thể nhỏ tí tẹo kia của cô, đè không hỏng được.

Diệp Vấn Vấn cẩn thận hỏi: "A Xám, sao ta lại ở đây?"

A Xám không hé răng.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Cô vẫn luôn cảm thấy mèo tam thể sẽ không ném cô đi, nếu mèo tam thể là mèo như thế, lúc đó nó sẽ không liều lĩnh tới nhắc nhở cô.

Diệp Vấn Vấn suy nghĩ một chút, cô đổi cách hỏi khác: "Cái con mèo ở cùng ta đâu rồi?"

A Xám nói một câu nhẹ như mây gió: "Ta đánh đuổi nó rồi."

Diệp Vấn Vấn: "???"

A Xám nói: "Mi và nó không phải đồng loại, khác loại ở chung, mi sẽ dễ bị nó ăn mất, mi không biết à?"

Nhất thời Diệp Vấn Vấn không tìm được từ để phản bác, hiển nhiên cô không thể giảng đạo lý với một con chim được, mất một hồi lâu sau cô mới nói lảng sang chuyện khác: "Đây là nơi nào vậy?"

Cô nhìn đồng hồ đeo tay Quý Hòa Hiện đã mua cho cô, bây giờ đã là bốn giờ chiều ngày hôm sau.

Cô chỉ biết hôm nay Quý Hòa Hiện sẽ trở về, nhưng cụ thể anh về lúc nào thì anh không nói. Nói cách khác, rất có thể bây giờ anh đã về.

Không liên lạc được với cô, liệu anh có lo lắng không?

Còn cả anh Tông Việt nữa.

Cô phải nhanh chóng tìm cách gặp mặt họ.

"Công viên Trường An." A Xám nói ra địa chỉ.

Diệp Vấn Vấn: "...!!!"

Cô biết công viên Trường An, là một công viên rất nổi tiếng bởi quang cảnh. Trước đó Quý Hòa Hiện còn muốn dẫn cô đến công viên Trường An chơi, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên chỉ đành gác lại.

Quan trọng nhất chính là, công viên Trường An ở một khu khác, lái xe mất hơn một giờ đồng hồ, cô lại bị A Xám mang đến nơi này!

Diệp Vấn Vấn cuống lên.

Cô đứng dậy, nói với A Xám: "A Xám, mi có thể đưa ta về không?"

Nếu ảnh đế đại nhân và anh Tông Việt không tìm được cô, rất có thể họ đang mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xung quanh. Chỉ cần cô trở lại là có thể gặp mặt họ.

"Không được." A Xám từ chối tàn nhẫn như chém đinh chặt sắt: "Đó không phải địa bàn của ta, ta không đi."

Diệp Vấn Vấn: "..."

Vậy lúc đó mi đoạt ta từ tay mèo tam thể kiểu gì hả!

A Xám nhìn cô một cái, bá đạo nói: "Yên tâm, ta nuôi nổi mi."

A Xám nói xong, nó không để ý đến tiếng gọi của Diệp Vấn Vấn nữa, nó lần lượt kiểm tra số trứng trong tổ, sau khi xác nhận trứng vẫn đủ rồi giương cánh bay đi.

Cơn gió từ đôi cánh đối phương thổi Diệp Vấn Vấn nghiêng vào trong tổ chim, đợi đến khi cô choáng váng bò dậy thì đã chẳng thấy bóng dáng A Xám nữa.

Diệp Vấn Vấn buốt mặt, cô tỉnh táo lại. Nếu là ở công viên, vậy thì sẽ có rất nhiều động vật ăn cỏ, cô chỉ cần tìm một người bạn thân thiện rồi lại nghĩ cách để đối phương giúp mình.

Cho nên Diệp Vấn Vấn bèn lấy hết dũng khí rời khỏi tổ chim, cành cây rất to, đủ để cô đứng vững bên trên. Thế nhưng khi cô vừa nhìn xuống thì bắp chân bỗng run lên không ngừng.

Ôi mẹ ơi cao quá!!!

Cô cẩn thận lắng nghe, cô nghe được tiếng người.

Diệp Vấn Vấn vịn vào một bên tổ chim rồi cẩn thận nhìn xuống dưới, có một đôi tình chân đi tới, dường như người nam đã khiến cô gái kia không vui, cô gái đang nổi nóng, còn người nam đang dịu dàng dỗ dành.

Không lâu sau, cô gái bị người nam kia dỗ dành xong, hai người lại hòa thuận như lúc đầu, tay trong tay rời đi.

Diệp Vấn Vấn nhìn mà ước ao, cô càng nhớ Quý Hòa Hiện hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, tâm tình cũng tụt dốc không phanh, chóp mũi cô cay cay, vành mắt vô thức đỏ lên.

"Ha, mi đang khóc à?"

Một âm thanh lanh lảnh vang lên từ sau lưng, Diệp Vấn Vấn quay đầu lại, đối diện với một con chim màu vàng nhạt. Hình thể của nó chỉ bằng một nửa A Xám, đầu và cơ thể đều tròn tròn, vừa ngây thơ lại đáng yêu, nhìn rất dễ chịu.

Diệp Vấn Vấn yên lặng lắc đầu.

Chim vàng nhỏ nói: "Nói dối, ta thấy mi đỏ mắt rồi."

Diệp Vấn Vấn: "...."

"Ta tên Nắm Sữa Vàng, đây là tên chủ nhân đặt cho ta đấy, còn mi."

Diệp Vấn Vấn trả lời rồi hỏi: "Mi có chủ nhân à?"

"Đúng thế, nhưng chủ nhân ta bị bệnh chết rồi, trước khi chết đã thả ta ra, để ta về rừng rậm. Ta không đi, khi ông ấy còn sống mỗi ngày đều đưa ta đến công viên chơi, vì thế ta cũng thích công viên Trường An này, nơi này rất quen thuộc với ta. Mi và A Xám có quan hệ gì thế?"

Diệp Vấn Vấn cảm thấy mệt tim, cô thở dài.

"A Xám là chim hung hăng nhất công viên Trường An, ngay cả chó cũng sợ nó đấy." Nắm Sữa Vàng rất tự tin nói: "Có rất nhiều chim yêu thích nó, muốn sinh trứng với nó, thế nhưng nó đều từ chối hết."

"Nhưng nó lại để mi vào trong ổ của nó, nói rõ mi đối với nó không giống." Nắm Sữa Vàng đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Nhưng mi quá nhỏ, chẳng đủ nuốt nữa."

Câu "A Xám coi trọng gì mi" bị nó nuốt ngược vào bụng.

Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm: Ta muốn đi tìm ảnh đế đại nhân, không muốn nghe bát quái của tộc chim.

Thế nhưng, lòng tò mò khiến cô chỉ vào trứng trong tổ chim: "Vậy những thứ này là gì?"

Nắm Sữa Vàng không dám đến quá gần, nó sợ sẽ để lại mùi, đến lúc đó A Xám biết nó đến đây, nói không chừng sẽ bay đến đánh nhau với nó, nó đánh không lại mà.

"Đây là của những con chim mái yêu thích nó đưa cho nó, hy vọng nó có thể chăm nom giúp."

Diệp Vấn Vấn trợn mắt ngoác mồm: Còn có thể như vậy nữa à?

Chẳng trách ban đầu cô cảm thấy có chút kỳ quái, những cái trứng chim có lấm tấm đen này kích cỡ không đều nhau, còn có trứng có chút màu sắc khác nữa.

Cái mỏ vàng nhạt của Nắm Sữa Vàng mở ra đóng lại liên tục, Diệp Vấn Vấn chờ đến khi nó nói xong, cũng biểu đạt thành ý cô vẫn luôn chăm chú lắng nghe xong mới nói: "Nắm Sữa Vàng, mi có thể giúp ta một chuyện không?"

Đã lâu rồi Nắm Sữa Vàng mới gặp được một "đồng loại" chịu chăm chú lắng nghe nó nói chuyện như thế, nó rất phóng khoáng vỗ vỗ cánh: "Nói đi, có thể giúp ta sẽ giúp."

Diệp Vấn Vấn hỏi: "Mi biết điện thoại di động mà con người hay dùng không?"

Nắm Sữa Vàng gật đầu.

Diệp Vấn Vấn nói: "Ta cần tìm một cái điện thoại di động để gọi điện."

Cũng không biết Nắm Sữa Vàng nghĩ đến gì đó, nó sáng mắt lên: "Liên lạc với chủ nhân của mi à?"

Diệp Vấn Vấn bỗng cảm thấy má mình nóng lên, cô muốn lắc đầu giải thích nhưng lại phát hiện giải thích rất phiền phức, cho nên cứ ngầm thừa nhận.

"Thì ra mi cũng thích chủ nhân của mi." Nắm Sữa Vàng chợt cảm thấy mình tìm được tri kỷ: "Được, ta giúp mi."

Diệp Vấn Vấn muốn để Nắm Sữa Vàng chở cô bay ra ngoài, sau đó cô sẽ xem xem có thể tìm được cơ hội, lén mượn dùng điện thoại của người khác một chút không.

Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu việc bay về lại nơi xảy ra vụ nổ, trong lúc đó sẽ có vô số nhân tố không xác định được xảy ra. Tìm một cái điện thoại di động, mượn gọi một cuộc ổn hơn nhiều.

Không ngờ Nắm Sữa Vàng lại đưa cô bay đến nhà chủ nhân của nó.

Chủ nhân của Nắm Sữa Vàng ở trong một khu chung cư ở lân cận, chủ nhân chết rồi, cả gia đình con trai ông ta đang nhà của ông ta.

Bình thường cô con dâu không đi làm mà chỉ ở nhà nội trợ, Nắm Sữa Vàng nói: "Con trai con dâu của chủ nhân đều rất hiếu thảo, cũng rất tốt với ta, thế nhưng... Ta rất ghét tên nhóc béo kia."

Nó rên lên một tiếng.

Giờ phút này, nó đứng ở một bên bệ cửa sổ, Diệp Vấn Vấn ngồi ở chỗ cổ của nó, tay cô nắm chặt lông nó.

Diệp Vấn Vấn nhìn theo ánh mắt của Nắm Sữa Vàng thì cô thấy một đứa nhỏ cỡ bảy, tám tuổi, mập tròn vo, thẳng bé đang tháo một món đồ chơi gì đó ở trong phòng khách.

"Lúc chủ nhân còn sống, nó luôn lén lút bứt lông của ta, còn cho ta ăn thứ ta ghét nữa." Nắm Sữa Vàng nhớ rất kỹ những chuyện này: "Ta mổ nó, nó còn đi cáo trạng cơ, cũng may chủ nhân tin ta chứ không tin nó."

Nhắc đến người chủ nhân đã qua đời, giọng của Nắm Sữa Vàng nó hơi nhỏ lại.

Diệp Vấn Vấn vỗ nhẹ đầu nó coi như an ủi.

Nhìn dáng vẻ thì người trong phòng sẽ không rời đi ngay.

"Bên này." Nắm Sữa Vàng đưa theo Diệp Vấn Vấn đến một bệ cửa sổ khác, cửa sổ ở nơi này mở rộng, bên trong có giá sách và một cái bàn học.

Nó giải thích rằng đây là thư phòng của con trai chủ nhân, nhà họ có điện thoại cố định, cũng có thể gọi được như điện thoại di động.

Diệp Vấn Vấn nhìn thấy chiếc điện thoại cố định nằm trên bàn sách, cô bắt đầu thầm kích động.

Nắm Sữa Vàng nói: "Mi có gấp không? Nếu không gấp thì đợi họ đi rồi hẵng vào."

Diệp Vấn Vấn cũng cảm thấy đợi người bên trong đi rồi hẵng vào an toàn hơn, cô nghe Nắm Sữa Vàng nói thì đứa bé kia chính là một con gấu con điển hình, lỡ đâu bị phát hiện... Không nên mạo hiểm thì hơn.

Nhưng mà vừa chờ đã chờ đến tận một giờ đồng hồ, dường như hai mẹ con trong phòng không muốn ra ngoài cho lắm. Nắm Sữa Vàng chờ lâu quá, nó ngồi xổm xuống bệ cửa sổ, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Diệp Vấn Vấn cũng muốn thử đến một cửa sổ khác nhìn thử, cứ nhìn chằm chằm ở một nơi thế này cũng không tốt. Nhưng Nắm Sữa Vàng lại trừng mắt nói: "Lén dùng đồ của người khác là không đúng, muốn dùng phải có chủ nhà ở đó, đây cũng là nhà của ta."

Diệp Vấn Vấn nhờ Nắm Sữa Vàng mới có thể đến nơi này bất đắc dĩ, cô chỉ đành đè sự nóng lòng xuống, yên lặng chờ thời cơ thích hợp.

"Con trai con dọn dẹp xong chưa, mẹ phải ra ngoài mua thức ăn."

Cũng may, cuối cùng cơ hội cũng đến, giọng nói của bà chủ nhà và thằng bé vang lên từ bên trong, chỉ chốc lát sau cánh cửa lớn mở ra rồi đóng lại.

Trái tim Diệp Vấn Vấn chấn động, cô đẩy đẩy chim vàng nhỏ đang ngủ say như chết bên cạnh mình: "Nắm Sữa Vàng, thức dậy đi, họ đi rồi."

Nắm Sữa Vàng ngủ đến mức nước dãi chảy ròng ròng, nó dùng cánh lau miệng và mặt, sau đó đưa Diệp Vấn Vấn bay đến bàn sách.

"Mi biết dùng không?" Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ xíu đến mức gió cũng có thể thổi bay của đồng bạn của mình, Nắm Sữa Vàng bắt đầu hoài nghi.

Diệp Vấn Vấn kích động nhảy lên nút rảnh tay của điện thoại cố định, sau một tiếng bíp, cô bắt đầu nhảy nhanh trên những phím bấm của điện thoại.

Sau khi nhảy đến số cuối cùng, cô lau mồ hôi trên trán mình, cô hồi hộp chờ đợi.

Cô đã bấm số điện thoại của Tông Việt, bởi cô không xác định được Quý Hòa Hiện đã về nước hay chưa, lỡ đâu anh còn trên máy bay thì sao.

Điện thoại bắt đầu vang lên tiếng bíp bíp, đúng lúc này ----

"Ai trong đó thế?!" Một tiếng hét vang lên, một thằng bé mập mạp xuất hiện ngay cửa phòng làm việc. Sau khi nó nhìn thấy Nắm Sữa Vàng trên bàn làm việc thì ánh mắt sáng ngời: "Nắm Sữa Vàng!"

Nắm Sữa Vàng gào lên một tiếng, nó hoảng hồn bay ra ngoài cửa sổ.

Diệp Vấn Vấn: ".........."

Mang theo ta nữa!!!!!

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô bèn núp mình sau một ống đựng bút theo bản năng.

Điện thoại được nhận, bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Tông Việt: "Alo?"

Thằng bé mập: "Gọi nhầm!"

Nói rồi nó cúp điện thoại, Diệp Vấn Vấn nghe được giọng nói buồn bực của thằng bé: "Kỳ quái, rõ ràng mình thấy có thứ gì đó chạy qua mà, chạy đâu rồi."

Một giây sau, ống đựng bút đang che người cô bị dời đi, một gương mặt béo tròn áp sát tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play