Sau khi Quý Hòa Hiện bị Hứa Vũ Trạch lôi kéo đi gặp một vài người xong, anh tìm cơ hội thoát thân, đeo mặt nạ lên, ẩn trong đám người tìm kiếm Diệp Vấn Vấn, anh không quá lo cho an toàn của cô, nhưng anh vẫn muốn mau chóng tìm được cô.
Chỉ là hội trường lớn như thế, tân khách lại quá đông, điện thoại di động của Diệp Vấn Vấn lại đang trên người anh. Chuyện tìm được cô không khoảng thời gian ngắn là không hề dễ dàng.
"Tìm người à?" Một giọng nói quyến rũ của phái nữ vang lên, người nói chuyện là một người phụ nữ cao gầy, đeo một chiếc mặt nạ màu xám bạc, để lộ đôi môi đỏ tươi ướt át.
Quý Hòa Hiện nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Bạn gái sao?"
Quý Hòa Hiện không nói gì, người phụ nữ kia cũng không ngại, bà ta đưa tay vuốt tóc, sau đó lấy hai ly rượu từ giá rượu bên cạnh xuống, đưa cho Quý Hòa Hiện một ly, nói: "La Tâm Vãn, may mắn khi được gặp."
"Cảm ơn." Quý Hòa Hiện nhận rượu, anh lịch sự gật đầu: "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
La Tâm Vãn: "..."
Thấy anh muốn đi thật, bà ta không nhịn được nói: "Cậu không biết tôi là ai à?"
Ánh mắt Quý Hòa Hiện phía sau mặt nạ nhìn thẳng vào bà ta, hệt như muốn nói: Tại sao tôi phải biết?
La Tâm Văn lấy mặt nạ xuống, ngũ quan của bà ta xinh đẹp, làn da trắng nõn, mắt sâu mày đen, là một người đẹp con lai.
"Đây không phải đạo diễn La à?" Có người đi tới, vạch trần thân phận La Tâm Vãn. Người tới là một người đàn ông trung niên không đeo mặt nạ, đầu hơi hói, ông ta cười híp mắt nhìn La Tâm Vãn.
"Tổng giám đốc Vương."
Tổng giám đốc Vương không nhận ra Quý Hòa Hiện, ông ta cười ha ha nói: "Đã lâu không gặp đạo diễn La, vẫn rực rỡ như xưa, tươi đẹp tựa hoa thơm cỏ lạ, chẳng biết tôi có vinh hạnh mời đạo diễn La nhảy một điệu không."
Quý Hòa Hiện xoay người rời đi, nhưng lời nói của La Tâm Vãn lại khiến anh dừng bước, bà ta nói: "Tổng giám đốc Vương, thật ngại quá, tôi đã có bạn nhảy rồi."
Ngón tay của bà ta chỉ sang Quý Hòa Hiện rồi nở một nụ cười xinh đẹp, trong vòng đều nói Quý Hòa Hiện không gần nữ sắc, nhưng thái độ làm người rất ga lăng lịch sự, trường hợp thế này anh nhất định sẽ không khiến người ta mất mặt.
Lúc này tổng giám đốc Vương đưa mắt nhìn Quý Hòa Hiện, thân hình của ông ta hơi mập mạp, đứng chung một chỗ với Quý Hòa Hiện thon gầy cao ngất.... Chính ông ta còn không nhìn nổi, ông ta vờ cười hai tiếng, nói mấy lời khách sáo rồi xoay người đi.
"Hòa Hiện." La Tâm Vãn gọi tên anh một cách tự nhiên: "Cảm ơn, tôi chỉ sợ cậu phủi tay rời đi, không cho tôi phần mặt mũi này."
Năm nay La Tâm Vãn đã bốn mươi hai tuổi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, vừa là con lai nên thoạt nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi. Bà ta đã từng kết hôn một lần, chồng bà ta là một doanh nhân giàu có ở nước ngoài, nhưng mấy năm trước đã ly hôn, lấy được không ít gia sản.
Bà ta dựa vào số tiền này về nước, bước vào giới điện ảnh và truyền hình rồi trở thành một đạo diễn. Bộ phim đầu tay của bà ta đã lấy được một vài giải thưởng lớn, và cũng giành được giải thưởng đạo diễn mới xuất sắc nhất.
Ngoại trừ làm đạo diễn, bà ta còn sáng lập một công ty đại diện, ánh mắt của bà ta rất tốt, dù là đi con đường điện ảnh hay đầu tư cái khác thì gần như đều lời chứ không lỗ. Trong thời gian ngắn, danh tiếng của bà ta đã lên như diều gặp gió.
Quý Hòa Hiện vốn là người khiêm tốn, xưa nay chỉ quan tâm đến phim của mình, sẽ không tìm hiểu nhiều về tin tức khác trong vòng, cũng không có hứng thú để tìm hiểu.
Đối với đạo diễn có tiếng tăm và xinh đẹp chẳng khác nào một nghệ sĩ này, tất nhiên anh không hề quen biết, bây giờ mới biết bà ta là đạo diễn.
Giờ phút này bị La Tâm Vãn gọi tên, đã đủ cho thấy La Tâm Vãn sớm nhận ra anh, anh bình thản nói: "Đạo diễn La có chuyện gì không?"
"Có thể gặp được cậu ở đây, là trùng hợp, cũng là duyên phận." La Tâm Vãn cười duyên: "Tôi đã xem qua hai bộ phim cậu diễn, không bằng chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện đi?"
Ý của một đạo diễn khi nói câu này là gì, làm diễn viên đều hiểu.
Bây giờ trong giới có quá thừa diễn viên, diễn viên giỏi đã hiếm thấy, kịch bản tốt còn hiếm thấy hơn, gần hai năm qua không có bao nhiêu bộ phim hay được ra mắt.
Mà nghề diễn viên này quá tàn khốc, cũng không phải có tài nguyên là có thể nổi tiếng ngay, trong vòng có không ít nghệ sĩ từng nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, nhưng chỉ qua một quãng thời gian đã im hơi lặng tiếng, đến mức chẳng còn ai nhớ đến nữa.
Đã làm diễn viên thì nhất định phải đảm bảo mình luôn xuất hiện trên màn ảnh, phải cho ra được tác phẩm, bằng không chỉ có thể bị những diễn viên trẻ tuổi thay thế đần.
Cho dù là diễn viên đang hot cũng thế.
Đã từng có một diễn viên mở ra một trường phái mới, đoạt được không ít những giải thưởng lớn nhỏ, nhưng cách đây không lâu có tin tức lộ ra rằng anh ta đã tự hạ thấp giá trị của bản thân mình, nhận những buổi biểu diễn thương mại.
Sau đó mới hiểu, không phải anh ta không muốn đóng phim, mà là không có phim tìm đến anh ta. Những đạo diễn anh ta quen kia, cho dù đồng ý cho anh ta tài nguyên, nhưng cũng đều là vai phụ.
Tuổi tác của anh ta cũng không lớn, nhưng con đường đóng phim càng lúc càng hẹp, thậm chí một người có tên tuổi lại phải tôn trọng người mới, với giá trị bản thân của anh ta, thà không đóng còn hơn.
Vì cuộc sống, lại không muốn kết thúc sự nghiệp, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn biểu diễn thương mại.
La Tâm Vãn nhìn Quý Hòa Hiện đầy chờ mong, bà ta tin, làm diễn viên, chắc chắn Quý Hòa Hiện sẽ không từ chối lời mời của bà ta.
Bà ta là một nữ cường điển hình, có công ty có tài sản có nhan sắc, không thiếu gì cả. Trong vòng này trai xinh gái đẹp nhiều như bò dê, không đến mức vừa thấy Quý Hòa Hiện đã không dời mắt nổi.
Trước đây từng nghe được một ít tin tức về Quý Hòa Hiện, không nhiều, cũng không tìm hiếu sâu, nhưng sau khi nhìn thấy người thật tại vũ hội, trong mắt bà ta chợt có chút kích động.
Quý Hòa Hiện nhấp chút rượu trong ly, dư quang khóe mắt anh chợt thấy có một bóng dáng màu vàng nhạt lướt qua, anh nâng ly với La Tâm Vãn: "Cảm ơn ý tốt của đạo diễn La, xin lỗi vì không thể bồi tiếp được."
Anh xoay người, rời đi một cách dứt khoát.
La Tâm Vãn sững sờ tại chỗ, bà ta không thể tin nổi sau khi bà ta mời mọc thẳng thắn như thế, Quý Hòa Hiện lại từ chối bà ta như vậy.
Chẳng lẽ anh không biết chỉ cần nói chuyện với bà ta một chút, là có nghĩa anh sẽ vào được vai chính của một bộ phim khác sao ---- Bà ta chỉ mới làm đạo diễn vài năm ngắn ngủi, nhưng đã nâng đỡ không ít nghệ sĩ trở nên nổi tiếng, cũng đoạt được không ít giải thưởng.
Hoặc là nói, anh vốn không nhìn vừa mắt phim của bà ta?
Một hơi bị kẹt lại trong cổ họng La Tâm Vãn, bà ta thở không ra hít không vào. Bà ta bực bội nâng ly rượu, quyết định đi theo bóng người kia.
Cuối cùng rắn trắng cũng không cắn được Hà Thanh Nhuệ, bởi vì trong nháy mắt khi nó há miệng ra thì ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là cầm rắn trắng đi nhanh vào phòng rửa tay bên cạnh.
Ở nơi này, toilet và nơi rửa tay được tách riêng ra, cũng may phòng rửa tay không có ai. Sau đó Hà Thành Nhuệ nằm lăn dưới đất bị người ta phát hiện, thông báo với nhân viên phục vụ, đưa gã ta ra ngoài.
Diệp Vấn Vấn đợi đến khi bên ngoài không còn âm thanh nữa cô mới bước ra, rắn trắng rất tiếc, còn đang suy nghĩ linh tinh: "Nếu mi không kéo ta thì ta đã cắn được rồi, đồ nhát gan."
Diệp Vấn Vấn không để ý tới nó, đầu tiên cô cảm ơn con nhện đã cắn Hà Thanh Nhuệ giúp cô, sau đó đưa Tiểu Bạch về lỗ thông gió.
"Không được." Rắn trắng bèn quấn lên tay cô, nó thè lưỡi liên tục, nước miếng thiếu điều chảy ra đến nói: "Ta muốn được ăn."
Diệp Vấn Vấn chọt nó: " Xin hỏi, ta phải dẫn mi đi thế nào? Mi muốn bị bắt làm canh rắn à?"
"Bổn thiếu gia tự có cách." Rắn trắng cho cô một ánh mắt khinh thường, sau đó nó bò xuống đất, bò vèo vèo mấy cái đã quấn lên phía trên đầu gối của Diệp Vấn Vấn, có làn váy che đi, hoàn toàn không nhìn thấy được nó.
Diệp Vấn Vấn: "............"
Rắn lưu manh!!!
Diệp Vấn Vấn muốn kéo nó xuống, nhưng nó cứ quấn chặt lấy, còn lớn tiếng lên án cô: "Ta vừa mới giúp mi, mi lại qua cầu rút ván, biến thành người thì ghê gớm rồi! Này nếu là hai con Hoàng kia, mi có đối xử với chúng như thế không hả?"
Diệp Vấn Vấn cắn răn: Với tính tình của Đại Hoàng Nhị Hoàng, chúng vốn không thể tới nơi này.
Thế nhưng Bạch Tuyển lại liên mồm nhắc đến Đại Hoàng Nhị Hoàng, cô thở dài, chỉ có thể đồng ý.
Diệp Vấn Vấn bèn quay lại phòng khách, cô cầm đĩa lấy đồ ăn, chuẩn bị tìm một góc, cho rắn trắng ăn no trước rồi lại đi tìm Quý Hòa Hiện.
Cô nhìn thấy phần bánh dâu tây bên trên đĩa, chỉ nhìn bên ngoài đã biết ăn ngon rồi, chỉ còn dư lại một phần. Diệp Vấn Vấn đưa tay lấy, cùng lúc đó cũng có một cái gắp đồ ăn từ bên khác đưa qua, đồng thời kẹp lấy phần bánh dâu tây với Diệp Vấn Vấn.
Với suy nghĩ lịch sự và khách khí, Diệp Vấn Vấn buông cái gắp ra, nhìn thấy người cùng lấy dâu tây với cô chính là một người đàn ông đeo mặt nạ ếch.
"Ưu tiên quý cô." Đối phương thu tay lại, làm một động tác xin mời.
Diệp Vấn Vấn liếc nhìn đĩa trong tay cậu ta, không khách sáo nữa: "Cảm ơn." Cô chỉ sang đĩa bánh mâm xôi ở một bên khác, đề cử: "Cái kia cũng ngon lắm, cậu có thể nếm thử."
Cố Dĩ Trinh lập tức nhận ra được âm thanh này thuộc về ai, cậu ta đánh giá Diệp Vấn Vấn từ trên xuống dưới, không ngờ cô cũng đến tham gia vũ hội này.
Trong nháy mắt, trong đầu Cố Dĩ Trinh xẹt qua rất nhiều thành ngữ liên quan đến tình cờ gặp gỡ, duyên phận này nọ.
Chắc chắn cô không nhận ra mình.
Cố Dĩ Trinh nhớ khi ở lớp học phụ đạo, Diệp Vấn Vấn không quá thích nói chuyện với cậu ta, cậu ta đảo mắt, nảy ra một ý hay, bèn cố tình nói: "Tôi học bù cả một ngày, bây giờ rất đói bụng, chỗ nào cũng là rượu, không thể lấp đầy dạ dày của tôi được.. Mà bánh mâm xôi kia có chua không?"
"Không chua." Diệp Vấn Vấn hơi bất ngờ: "Cậu là học sinh à?"
"Đúng vậy, tôi lớp mười hai, cậu cũng là học sinh?"
Diệp Vấn Vấn còn tưởng người đến tham gia vũ hội đều là người đã đi làm, không ngờ lại gặp được một học sinh lớp mười hai như mình, cô nổi lên chút tính nói chuyện, cô gật đầu ừ một tiếng.
Cố Dĩ Trinh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáp lời của cô, so sánh với thái độ khi ở lớp học phụ đạo, cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy vô cùng.
Diệp Vấn Vấn nào biết người trước mặt mình chính là Cố Dĩ Trinh, cô vốn không quan tâm đến cậu ta, bây giờ mặc âu phục mang mặt nạ, cô càng không nhận ra cậu ta hơn.
Thấy cậu ta như đang ôm bụng. Diệp Vấn Vấn nói: "Cho cậu đấy." Cô đưa phần bánh dâu tây sang.
"Mỗi người một nửa?" Cố Dĩ Trinh đề nghị.
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, cô không cần phần bánh dâu tây này đến mức đó.
"Đã nói cho cậu rồi." Cố Dĩ Trinh nhích lại gần hơn chút: "Cậu học trường nào thế?"
Diệp Vấn Vấn: "..."
Cô hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
"Một trường công thôi." Cậu ta cười hì hì: "Có phải cậu nghĩ tôi sẽ học trường tư nhân không?"
Cậu ta vừa nở nụ cười đã khiến Diệp Vấn Vấn cảm giác có chỗ không đúng, Cố Dĩ Trinh lập tức nghiêm túc, nói: "Hiếm khi thấy được bạn học cùng lớp mười hai ở trường hợp thế này, chúng ta đi đâu đó ngồi xuống nói chuyện đi. Cậu không biết đâu, tôi cảm thấy khá phiền với những vũ hội kiểu này, nếu không phải cha tôi thì tôi đã không tới rồi."
"Cậu tới cùng ai thế? Sao chỉ có một mình cậu vậy?" Cậu ta không chút biến sắc nói, nhớ tới người đàn ông đã đưa Diệp Vấn Vấn đến lớp học phụ đạo vào ban sáng.
Rắn trắng chờ cả nửa ngày mà không được ăn, nó không nhịn được dùng răng cạ cạ Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn: "..."
"Để tôi cầm giúp cậu." Thấy Diệp Vấn Vấn hơi lắc lư, Cỗ Dĩ Trinh thấy gót chân cô hơi nhón lên, bèn đưa tay cầm lấy đĩa ăn trong tay cô.
Nhưng động tác của cậu ta lại rơi vào khoảng không, đã có một cái tay khác cầm lấy đĩa của Diệp Vấn Vấn, một tay khác ôm vai cô. Quý Hòa Hiện khẽ gật đầu với Cố Dĩ Trinh, đưa Diệp Vấn Vấn đi sang hướng khác.
Cố Dĩ Trinh: "..."
Cố Dĩ Trinh khó chịu, rất khó chịu, trực giác của đàn ông nói cho cậu ta biết, người đột nhiên xuất hiện này chính là người đã đưa Diệp Vấn Vấn đến lớp vào sáng hôm nay.
Cậu ta ỷ mình đang mang mặt nạ, xoay bước đi theo hai người, nói: "Này, bình thường cậu ngoài học bổ túc ra, lúc rảnh rỗi còn làm gì không? Lớp mười hai áp lực khá lớp, tôi có thời gian đều ra ngoài đua xe, còn cậu?"
Nói một hồi rồi làm như chợt chú ý tới Quý Hòa Hiện, cậu ta tò mò nói: "Hai người...?"
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, anh cúi đầu nói với Diệp Vấn Vấn: "Duyệt Nhĩ, dường như vị này là bạn học ở lớp học phụ đạo của em thì phải?"
Diệp Vấn Vấn bật thốt lên: "Cố Dĩ Trinh?!"
Cố Dĩ Trinh xoay người nhanh chóng bước vào đoàn người, biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Quý Hòa Hiện khẽ cong môi, một lát sau anh nhạt giọng nói: "Vừa rồi hai người đứng khá gần, đang nói gì thế?"
Diệp Vấn Vấn không nghe được mấy chữ "hai người đứng khá gần" vì Quý Hòa Hiện hơi nhỏ giọng, cô lắc đầu nói: "Không nói gì cả.. Thầy Quý, anh giỏi quá đi, anh lại có thể nhìn ra cậu ta là Cố Dĩ Trinh!"
Không đúng----
"Thầy Quý, vừa nãy anh ở phía sau tôi à? Anh đến khi nào thế?" Cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng phản ứng lại.
Quý Hòa Hiện chỉ vào bánh dâu tây: "Ngay lúc em định đưa nó cho bạn học."
Diệp Vấn Vấn thè lưỡi một cái, cô tự ngẫm lại, thế mà lại không phát hiện ảnh đế đại nhân ở ngay sau lưng!
"Hòa Hiện, cô ấy là người cậu muốn tìm à?" La Tâm Vãn đi tới với phong thái yểu điệu, bà ta thoáng cúi đầu, nói với Diệp Vấn Vấn: "Cô bé, có thể mượn người bên cạnh cô dùng một lát được không?"
Diệp Vấn Vấn nhìn lại bà ta, cô chớp mắt một cái, phun ra hai chữ như chém đinh chặt sắt: "Không được."
La Tâm Vãn: "...."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT