Một tuần sau, hợp đồng của Tông Việt và đoàn làm phim đến hạn, các diễn viên không cần huấn luyện nữa, anh ta và huấn luyện viên Lý cũng có thể về nhà, tìm công việc mới.

Quý Hòa Hiện xin nghỉ ba ngày.

Vừa hay những phân đoạn quan trọng của anh đã gần quay hết, lúc này xin nghỉ cũng không làm lỡ tiến trình.

Nhưng Diệp Vấn Vấn luôn cảm thấy ảnh đế đại nhân xin nghỉ vì mình, cô rất băn khoăn. Nhưng mặt khác, nghĩ đến Quý Hòa Hiện sẽ cùng cô đến nhà Tông Việt, trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ.

Cùng lúc đó, cô nghĩ đi đến nhà Tông Việt, ảnh đế đại nhân sẽ thấy dáng vẻ trước đây của cô, trong lòng cô cũng căng thẳng.

Cô nhớ lại dáng vẻ mình trước đây, tóc đã rụng gần hết, cơ thể cũng cực kém, không thể nói là "xinh đẹp" được, lỡ đâu dọa đến ảnh đế đại nhân thì phải làm sao.

Trong lòng cảm giác phức tạp, lại không thể chia sẻ cho người khác, điều này khiến Diệp Vấn Vấn hơi buồn rầu, ngay cả ăn cơm cũng không ngon miệng.

Quý Hòa Hiện nhạy cảm biết bao, anh lập tức phát hiện cô không đúng. Anh đang dọn dẹp hành lý để đến nhà Tông Việt, nhìn gương mặt của nhóc con đã ụ thành một nắm, anh buồn cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Diệp Vấn Vấn rất chột dạ, cô che giấu: "Tôi đang nghĩ sẽ mang sách mô phỏng đề thi đại học theo, trên đường đi có thể giải đề."

Quý Hòa Hiện bật cười: "Tôi cứ nghĩ em không muốn để tôi cùng đến nhà anh Việt em chứ."

"Không có không có." Diệp Vấn Vấn lắc đầu như trống bỏi.

Quý Hòa Hiện không chọc cô nữa: "Đi thôi, anh Việt cũng thu dọn xong rồi."

Vì để che giấu thân phận và để không bị nhận ra, cho nên Quý Hòa Hiện đã đeo khẩu trang, đội mũ. Sau khi tập hợp với Tông Việt, Kiều Hựu Song đưa hai người đến sân bay.

Nhà Tông Việt ở thành phố X, mấy năm trước cha mẹ anh ta bất ngờ tạ thế, khi đó anh ta đang chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, không kịp về tham gia lễ tang.

Khi anh ta vội vã chạy về, chỉ có thể nhìn thấy mộ bia và một căn nhà ở nội thành do cha mẹ để lại.

Cho dù sau đó quay về quân đội, nhà trống, anh ta cũng không nghĩ đến việc thuê người giúp mình, cho đến khi đến tuổi xuất ngũ, anh ta mới về thành phố X.

Sau khi đón cơ thể Diệp Vấn Vấn về, sắp xếp cho cô ở nhà, vẫn luôn truyền những dịch dinh dưỡng đắt giá cho cô, để duy trì chức năng của những bộ phận trong cơ thể.

Căn nhà nằm trong một khu cũ, nghĩ đến Quý Hòa Hiện không tiện cho nên Tông Việt thuê xe, càng đến gần thì Diệp Vấn Vấn càng im lặng hơn.

Trước đó cô còn líu ríu trên xe, liên tục kể cho hai người đàn ông nghe những chuyện thú vị mà cô đã nghe được từ động vật.

Ánh mắt của Tông Việt và Quý Hòa Hiện chạm nhau trong kính chiếu hậu, Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng lắc đầu, Tông Việt thuận miệng hỏi: "Vấn Vấn, em muốn học đại học ngành gì?"

Diệp Vấn Vấn hơi sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn chăm chú vào Quý Hòa Hiện: "Em.. Muốn học biểu diễn."

Dường như Tông Việt đã đoán trước được đáp án này, thế nhưng Quý Hòa Hiện lại hơi bất ngờ, bởi vì xưa nay nhóc con chưa từng nói với anh điều này.

Anh bỗng nhớ đến gì đó, khóe môi hơi cong lên.

"Nhưng không biết có được hay không." Gương mặt Diệp Vấn Vấn nóng lên, có một cảm giác xấu hổ như giấu đầu lòi đuôi.

"Không thử thì sao biết mình có được hay không." Quý Hòa Hiện nâng tay xoa nhẹ đầu cô: "Bình thường em hay đối diễn với tôi, tuy có hơi xốc nổi, nhưng rất tự nhiên, cũng rất thoải mái."

Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm, đó vì tôi biết là anh.

Nhưng câu nói này của Quý Hòa Hiện khiến niềm tin của cô dâng cao hơn một chút, mục tiêu trước đây của cô chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt, sau này có thể tìm được một công việc ổn định có tiền nuôi mình. Bây giờ cơ thể khỏe mạnh, nếu có thể cách ảnh đế đại nhân gần hơn một chút thì càng tốt.

Còn về cơ thể, sau này lại nói, bây giờ chỉ định vị mục tiêu mà thôi.

Diệp Vấn Vấn bắt đầu mơ tưởng và lập kế hoạch trong đầu, những suy nghĩ về cơ thể thật của mình đã nhạt đi không ít, cho đến khi Tông Việt lái xe đến khu chung cư thì, ngoại trừ trái tim nhảy lên nhanh hơn chút thì không có gì khác cả.

Ba người cùng vào thang máy, trong thang máy có một bà cụ, bà cụ kia cầm theo một túi rau dưa, nhìn thấy Tông Việt thì: "Tiểu Việt về rồi à? Về khi nào đó?"

"Bà nội Trần." Tông Việt nói: "Cháu vừa về."

Bà cụ rất hay nói: "Lần trước cháu đi nhanh quá, bà còn chưa kịp nói với cháu nữa. Một chị em của bà, cháu ngoại của bà ấy từ nước ngoài về, năm nay hai mươi lăm tuổi, có trình độ, dáng vẻ xinh đẹp, còn chưa từng yêu đương với ai."

"Tiểu Việt à, cháu xem cháu cũng lớn rồi, bà cũng coi như nhìn cháu lớn lên từ nhỏ. Cha mẹ cháu đã mất, chuyện đại sự cuộc đời cứ để bà nội nhìn giúp cháu, cô gái kia không tệ, cháu đi xem thử đi, xem có được không?"

Tông Việt: "...."

Quý Hòa Hiện: "..."

Diệp Vấn Vấn xì cười một tiếng, cô nở nụ cười, bà cụ lập tức chú ý tới cô --- Vừa nãy Diệp Vấn Vấn vẫn cúi đầu.

"Ôi, đây là con gái nhà ai thế, sao xinh đẹp vậy nè." Ánh mắt bà cụ sáng lên: "Cô gái bao tuổi rồi? Có đối tượng chưa?"

Nhìn cô một hồi, lại nhìn sang Tong Việt, bà cụ bỗng tỉnh ngộ: "Tiểu Việt, thì ra..."

Tông Việt nhanh chóng chặn lại lời nói của bà cụ: "Bà nội Trần, đây là em gái họ bà con xa của cháu."

Bà nội Trần càng nhìn càng thích, cũng may chỗ bà ở là ngay tầng trệt, lúc này mới ngừng câu chuyện. Nếu Tông Việt không uyển chuyển từ chối, có thể bà còn kéo họ đến nhà bà ăn cơm.

Quý Hòa Hiện trêu chọc: "Xem ra anh Việt rất được chào đón."

Diệp Vấn Vấn gật đầu lia lịa: "Đúng là vậy."

Tông Việt nhìn hai người một xướng một họa, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước nhà, lấy chìa khóa ra.

"Thầy Quý, trước đây tôi không xinh đẹp đâu." Diệp Vấn Vấn liếm môi dưới, cô nhỏ giọng nói.

Quý Hòa Hiện thầm than một hơi, nắm tay cô.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, chạy dọc theo cơ thể rót vào từng mạch máu, lại theo từng mạch máu trôi thẳng vào tim, Diệp vấn Vấn cũng nắm chặt tay Quý Hòa Hiện.

Phong cách nhà Tông Việt khá cũ, có lẽ là vì không có ai ở nên nhìn rất quạnh quẽ, trên tường có treo một tấm ảnh gia đình. Diệp Vấn Vấn phát hiện, Tông Việt còn trẻ đang ôm một bé gái tầm hai ba tuổi vào lòng.

"Đó là em gái ruột của anh." Tông Việt nói: "Xin lỗi, Vấn Vấn, vẫn không nói với em là sợ em suy nghĩ nhiều."

"Khi em ấy còn bé có chuyện bất ngờ xảy đến nên đã không còn." Đó đã là chuyện rất lâu về trước, Tông Việt không muốn nói thêm làm gì. Anh ta đi tới một căn phòng, nhìn lại cô.

Diệp Vấn Vấn đi tới dưới ánh nhìn ấm áp đầy sự cổ vũ của anh, cô chậm rãi đưa tay lên đẩy cửa ra.

Căn phòng không lớn, nhưng được bố trí rất ấm áp. Trên giường có một cô gái nhỏ gầy đang nằm, trên đầu đội một chiếc mũ được đan bằng len, làn da trắng tái, không còn chút màu máu nào. Tay đặt bên ngoài chăn, nhỏ gầy đến mức như thể vừa gập lại sẽ gãy.

Diệp Vấn Vấn cho rằng khi nhìn thấy mình trước kia thì lòng sẽ nổi lên sóng lớn, nhưng khi nhìn thấy thật, cô lại bình tĩnh đến mức ngay cả mình cũng bất ngờ.

Chẳng qua là khi nhìn chính mình bằng góc độ này, có một cảm giác bùi ngùi không thể diễn tả bằng lời truyền đến, cô đi tới bên giường.

Cô biết mình rất gầy, nhưng không ngờ lại tới mức chỉ còn da bọc xương thế này, cũng khó cho anh Tông Việt khi đón cô về mà không bị dọa sợ rồi.

Bộ thân thể này, nó đại biểu cho quá khứ của cô.

Quý Hòa Hiện đứng ngoài cửa, một lát sau anh nhấc bước đi vào. Tông Việt ra lại phòng khách, anh ta ngồi trên salong, nhường lại không gian cho hai người.

Diệp Vấn Vấn cảm nhận Quý Hòa Hiện đến gần, cô ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Thầy Quý."

Quý Hòa Hiện nhìn thoáng qua cô gái nằm trên giường, anh lập tức cụp mi xuống, che đi sự chấn động dưới đáy mắt.

Bên tai là giọng nói có phần thấp thỏm của nhóc con: "Trước đây tôi thế này."

Quý Hòa Hiện không lên tiếng, anh chỉ đưa tay đặt trên vai cô, kéo cô ôm vào lòng, chiếc cằm nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô.

Một giây đó, Diệp Vấn Vấn cảm nhận được sự đau lòng trong im lặng của anh.

Cô ôm chặt Quý Hòa Hiện, khóe môi khẽ cong lên. Cô có cảm giác mình phải có nhiều phúc khí cỡ nào, mới có thể gặp được Quý Hòa Hiện.

Diệp Vấn Vấn cầm lấy bàn tay trước kia của mình, lần này trở về cùng Tông Việt, cũng để đặt một dấu chấm hết cho quá khứ.

Đúng lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện.

Nơi hai bàn tay chạm vào nhau bỗng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt ấm áp, một tiếng xé rách vang lên, áo ở ngay sau lưng Diệp Vấn Vấn rách ra, đôi cánh của cô cũng lộ ra ngoài. Một luồng sức mạnh đẩy Quý Hòa Hiện sang một bên, đôi cánh cử động, mang theo cơ thể trước đây của Diệp Vấn Vấn bay lên, sau đó đưa hai người hợp lại với nhau.

Một trận ánh sáng mạnh xẹt qua, Quý Hòa Hiện đưa tay che mắt, Tông Việt trong phòng khách cũng cảm nhận được dị thường, anh ta xông vào: "Sao thế..."

Khi nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ, anh ta không nói thêm nữa.

Quý Hòa Hiện thả tay xuống, đôi mắt đau đớn dần thích ứng được, anh ngẩng đầu nhìn lại thì cũng lộ ra vẻ mặt như Tông Việt, chỉ là càng sâu sắc hơn.

Cánh của Diệp Vấn Vấn xảy ra biến hóa, dưới ánh mắt hai người, dường như những điểm sáng trên cánh của cô đã biến mất, cơ thể cũ của cô cũng nằm lại trên giường, một tia hô hấp như có như không kia hoàn toàn biến mất.

Tiếp đó, Diệp Vấn Vấn bỗng biến thành tinh linh hoa nhỏ, cánh đã mất đi những điểm sáng cũng sáng lên như bình thường, cô nhẹ đập cánh, bay vòng quanh căn phòng một vòng, sau đó khi đến ngay trước mặt Quý Hòa Hiện thì chợt biến lớn.

"Thầy Quý, tôi không bị hạn chế nữa, có thể biến hóa bất cứ lúc nào!" Giọng nói của Diệp Vấn Vấn tràn ngập vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Vừa nãy cô chỉ cảm thấy cả người mình như được ngâm trong một luồng sức mạnh mềm mại, sau đó, trong đầu cô có thêm một cảm giác kỳ diệu, chỉ cần cô nghĩ là có thể khống chế sự lớn nhỏ của cơ thể mình.

Thậm chí cánh thuộc về tinh linh hoa cũng có thể thu lại vào trong người bất cứ lúc nào, dễ dàng giấu đi.

Bây giờ, cô giống như một con người nắm giữ những năng lực của tinh linh hoa, chứ không còn là tinh linh hoa đơn thuần nữa.

Hoặc là, nửa người nửa tinh linh?

Vì để khống chế dễ dàng hơn nên Diệp Vấn Vấn cứ hết biến lớn lại biến nhỏ, một mình chơi đến vui vẻ vô cùng --- Quý Hòa Hiện phản ứng lại trước, bình thường Diệp Vấn Vấn cũng hay chui ra chui vào tranh, anh đã có lực miễn dịch.

Nhưng Tông Việt lại sững sờ một hồi lâu mới dùng tay dụi dụi mắt mình, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được trên đời này có hình ảnh kỳ lạ như thế,

Anh ta vẫn luôn lo lắng có một ngày nào đó thân phận dị nhân của cô sẽ bị lộ, sẽ khiến khắp nơi náo động, bây giờ xem ra không cần lo lắng nữa.

Diệp Vấn Vấn biến về hình thể bình thường, cô nhẹ vỗ đôi cánh xinh đẹp, trong phòng lập tức có một mùi hoa thơm ngát thấm đẫm ruột gan, một lát sau, cánh của cô biến mất.

Cô nhịn không được quay ra sau xem, cánh thật sự không còn nữa.

Cô không nhìn thấy, nhưng dưới tầm mắt của Quý Hòa Hiện có thể nhìn thấy nơi xương cánh bướm của cô có thêm hai hình cánh hoa xinh đẹp, giống như hình xăm.

Quý Hòa Hiện cởi áo khoác ra, khoác lên người Diệp Vấn Vấn. Có quần áo che chắn, cánh vẫn cứ giương ra ngoài như cũ, xem ra chẳng khác gì trước đây. Quý Hòa Hiện duỗi tay tới, ngón tay anh chạm nhẹ vào cánh cô.

"Nhột." Diệp Vấn Vấn không nhịn được rụt cánh lại.

Bây giờ cánh của cô giống như được hình thành từ năng lượng, nhưng cô có thể cảm giác được mình và nó có liên kết máu thịt với nhau, không giống với bình thường.

Cả ba đều không lường trước kết quả này.

Diệp Vấn Vấn đi tới bên giường, nhìn kỹ lại mình trước kia, lần này, cô và quá khứ đã không còn liên quan gì nữa.

Mà cơ thể này, cũng có thể mồ yên mả đẹp rồi.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Tông Việt hoàn hồn, đi ra ngoài mở cửa. Diệp Vấn Vấn sợ hết hồn: "Thầy Quý, có phải động tĩnh khi nãy quá lớn, bị người khác nhìn thấy rồi không?"

Quý Hòa Hiện nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt: "Không biết."

Cô và Quý Hòa Hiện ra khỏi phòng ngủ, ngàn vạn lần không ngờ, sau khi Tông Việt mở cửa thì đối diện ngay với một đống máy quay, có một người tay cầm microphone nói: "Xin chào, cho hỏi anh là Tông Việt đúng không? Chúng tôi nhận được tin, nói Diệp Vấn Vấn đang ở nhà anh, không biết có thật không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play