“Ai trước?” Dạ Cô Tinh nhướn mày.

“Tùy ý.” Giọng trầm trầm của anh vang lên.

Trong mắt loé lên một tia sáng, Dạ Cô Tinh khẽ cười, “Vậy em không khách sáo đâu!”

“Được.”

Lấy ra khẩu súng bạc mà Tề Dục đã tặng, nâng súng, nhắm chuẩn, bắn, toàn bộ động tác sạch sẽ lưu loát, không dây dưa chút nào, trong nháy mắt đó khí thế toàn thân của Dạ Cô Tinh đột nhiên thay đổi, cảm giác máu tanh nồng đậm tầng tầng lớp lớp bao trùm lên người cô.

Khí thế mạnh mẽ như vậy, làm Minh Chiêu và Tư Kình Dận đang đứng ở một bên so tài cũng không thể nhịn được liếc mắt chú ý, bắn lệch cả hồng tâm.

Hai người nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương đều là chấn kinh, loại khí tức này, bọn họ mới chỉ thấy qua trên người gia chủ, thật không ngờ người phụ nữ này...

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, ánh mắt của mọi người nhìn về phía hồng tâm của tấm bia, chỉ thấy hồng tâm đã bị cháy đen, vậy mà lại có khói trắng bốc ra, bị đốt ra một cái lỗ lớn, chỉ còn lại vòng đỏ ở mép của hồng tâm.

Hồng, hồng tâm... biến mất rồi?

Như, như thế này thì gia chủ bắn như thế nào được?

Dạ Cô Tinh nghênh ngang thổi thổi họng súng, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, thật không ngờ tới uy lực của khấu súng sau khi Tề Dục cải tạo lại mạnh đến như thế, so với khẩu “Đại bàng sa mạc” cũng không kém nhiều, rất thích hợp một phát thủng đầu!

Ánh mắt An Tuyển Hoàng rơi xuống khẩu súng bạc nằm trên tay cô, trong mắt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa.

Minh Chiêu và Tư Kình Dận thì nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay cô như nhìn... một con quái vật.

Dạ Cô Tinh nở một nụ cười, môi đỏ khẽ nhếch, “Đến anh rồi.”

Không còn hồng tâm cô xem anh sẽ bắn thế nào!

Trong mắt An Tuyển Hoàng thoáng qua ý cười, lấy khẩu súng trong ngực ra, đây là “Chưởng tâm lôi”, cây súng toàn thân đen bóng, thân súng nhỏ nhắn nhưng lại mang theo một loại cảm giác thô bạo khó tả, chỉ thấy người đàn ông nâng tay, giơ súng, Dạ Cô Tinh mở to hai mắt, trong mắt Minh Chiêu, Tư Kình Dận lại đột nhiên toát ra sự sùng bái cuồng nhiệt.

Viên đạn do Chưởng tâm lôi bắn ra không lệch một li, vừa đúng bắn vào trên lề hồng tâm còn lại không bao nhiêu, chỉ lệch một phân thì sẽ bắn trượt, thiếu một phân sẽ ra ngoài hồng tâm, nhưng vậy mà lại trúng đích.

“Dám chơi dám chịu.” Đáy mắt của người đàn ông tràn ra tia sáng xấu xa, xen lẫn một chút háo hức.

Dạ Cô Tinh chỉ hận không thể tát chết mình, cô vừa mới sảng khoái đáp ứng cái gì thế...

Buổi chiều, trong buổi hoạt động tuyên truyền đầu tiên của “Bầu trời thành phố”, Dạ Cô Tinh với tư cách là nữ diễn viên chính tất nhiên không thể vắng mặt.

Cô đã vắng mặt trong buổi lễ khai máy, và buổi phỏng vấn tuyên truyền cho bộ phim, nếu lần này cũng không đến thì mọi người sẽ nói cô kênh kiệu, làm giá.

Một đám đông fan của ‘Áo Tím’ chạy tới, họ tới rất sớm để chờ đợi sự xuất hiện của nữ thần trong lòng họ.

Hôm nay vì phối hợp tuyên truyền, Dạ Cô Tinh đã chọn mặc một cái váy dài vừa người màu xanh ngọc, phía trên nó được điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, tỷ lệ tương phản về màu sắc có chút kỳ lạ, nhưng mặc trên người cô lại hài hoà lạ thường, càng có thể thu hút ánh nhìn của mọi người.

Tóc búi cao cao, lộ ra vầng trán trắng nõn, mịn màng, một vài sợi tóc tinh nghịch rủ xuống tai, không những toát lên khí chất cao quý mà còn không quá cứng nhắc, lại có một vẻ xinh đẹp linh động khó tả.

Vì đang mang thai, nên cô không trang điểm, chỉ hơi kẻ lông mày, trên môi được tô điểm bằng một lớp son dưỡng màu anh đào, nhìn vào vẫn khiến cho mọi người loá mắt.

Một tấm áp phích rất lớn quảng cáo bộ phim được dán ở ngoài cửa vào, nó do chính tay Tào Quân thiết kế, chế tác. Hình ảnh lấy khung cảnh là trên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, đằng xa là các toà nhà cao ốc san sát nhau, mông lung, có cô gái đang nhẹ ngước lên, ánh mắt xa xăm lại trống rỗng cô đơn nhìn về nơi xa, như đang tìm kiếm, lại như đang suy tư. Mặc dù chỉ là một khuôn mặt nghiêng mơ hồ, vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.

Phía sau cô gái là một người đàn ông ngũ quan anh tuấn, mắt sao thâm thúy, âu phục phẳng phiu, đeo cà vạt sọc với hoa văn xanh đen, cả người toát ra một loại khí chất lạnh băng, cao ngạo, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía cô lại chứa đầy dịu dàng ấm áp.

‘Ngắm nhìn thành phố từ trên cao, bạn có từng hạnh phúc?’

Chỉ mấy chữ đơn giản trên tấm áp phích, lại khuấy động được tình cảm trong lòng người.

Ở trong cái thành phố xi măng cốt thép này, tham vọng về vật chất hư vinh, có tiền, có quyền, có người yêu thương, nhưng liệu bạn có hạnh phúc không?

Có rất nhiều người đang suy nghĩ, nhiều người đang tìm kiếm, nhiều người phần nào có trí tuệ, nhiều người thì mơ mơ hồ hồ, những điều này đều là những cơ hội của “Bầu trời thành phố.”

Không dùng kỹ xảo hoa lệ, cũng không có sự chống lưng của các thế lực lớn, tất cả chỉ có dựa vào ý tưởng độc đáo, cùng những người dân thành phố, đi tìm kiếm câu trả lời tại bộ phim này.

“Áo Tím- Áo Tím…..”

“Mộ Lương- Mộ Lương-”

Trong khoảnh khắc Dạ Cô Tinh bước vào sân khấu cùng Tiêu Mộ Lương, những người hâm mộ giơ bảng hiệu, lớn tiếng gọi tên họ, trong giọng nói chứa đầy sự sùng bái cuồng nhiệt và mừng rỡ.

Các phương tiện truyền thông nghe tin lập tức hành động.

Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh xuất hiện công khai trước giới truyền thông, mọi người đều rất chú ý tới người tuổi trẻ lại có năng lực, một lần xuất hiện đã nổi tiếng, nhân khí thậm chí còn cao hơn cả cô hoa đán nổi tiếng đang ở thời đỉnh cao nhất, nên khó tránh khỏi bị truyền thông thăm dò.

Mà đây là lần đầu Dạ Cô Tinh tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, cũng chính là nói, lần này sẽ quyết định ấn tượng đầu tiên của cô trong mắt giới truyền thông!

Ở kiếp trước, là một ngôi sao phim 18+, đối mặt với những câu hỏi sắc bén và liên tiếp của giới truyền thông, Diệp Tử còn có thể lắng nghe, mặt không đổi sắc, tình hình hiện tại lại làm sao có thể làm khó được cô?

“Cô Dạ, nghe nói cô không xuất thân từ một trường lớp chính quy nào, cô có cảm thấy khó khăn gì với việc lần đầu tiên diễn đã nhận vai nữ chính không?”

Dạ Cô Tinh khẽ nở một nụ cười, nếu cô nói mình có gặp khó khăn, tin tức đưa lên vào ngày mai nhất định sẽ nói- “Áo Tím xuất thân không chuyên nghiệp, thẳng thắn thừa nhận vai diễn đầu tiên có áp lực rất lớn!”

Nếu cô nói mình không gặp khó khăn gì, như vậy tin tức cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu đâu- “Áo Tím nói vai diễn không có áp lực, thực lực hay kiêu ngạo thì còn cần chờ xác thực!”

Vì vậy, trong ngành giải trí, điều cần thiết nhất là phải luyện ‘thái cực quyền’, cứ thong thả từ từ-

Chỉ thấy cô mỉm cười, tư thái nhàn nhã trả lời lưu loát, “Là một người đàn em đi sau, tôi vẫn còn rất nhiều điều cần phải học hỏi.”

Một câu nói nhẹ nhàng, nó không chỉ thể hiện thái độ khiêm tốn của cô, mà còn không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào về vấn đề diễn xuất, đối phương đột nhiên vấp phải một cái đinh mềm, nhưng trong lòng lại không dám khinh thường người mới trẻ tuổi này.

“Cô Dạ, xin hỏi cô có cái nhìn như thế nào về anh Tiêu Mộ Lương?” Trong mắt Dạ Cô Tinh quét qua một tia sắc bén, nhìn thẳng vào phóng viên nam đã đặt câu hỏi, những lời này rõ ràng mang tính công kích thân phận trước đây của Tiêu Mộ Lương.

Nhưng Tiêu Mộ Lương vẫn không có động tĩnh gì, chỉ quay đầu lại nhìn cô cười yếu ớt.

Nụ cười của Dạ Cô Tinh không thay đổi, “Anh Mộ Lương là một diễn viên rất giỏi, tận tâm, hợp tác cùng anh ấy, tôi học được rất nhiều thứ.”

“Nói như vậy, cô Dạ rất thưởng thức anh Tiêu Mộ Lương rồi?” Đôi mắt của phóng viên hiện lên một tia đắc ý. Nếu Diệp Cô Tinh thừa nhận, thì anh ta có thể dựa vào đó để phát triển chủ đề này, đào sâu vào việc giữa hai người có một sự mập mờ; Nếu cô không thừa nhận, hoặc là nếu lời nói có chút do dự, thì anh ta có thể phát triển chủ đề về thân phận trước đây của Tiêu Mộ Lương.

Dù cô trả lời như thế nào, hai hướng này anh ta đều có thể triển khai.

Khoé miệng của Dạ Cô Tinh vẫn cười như cũ, không chút do dự, mở miệng phủ nhận: “Không...”

Phóng viên thầm mừng trong lòng, định nói tiếp, nhưng bị Dạ Cô Tinh ngắt lời-

Nội dung trò chuyện chuyển hướng, “Đó không chỉ là sự thưởng thức, mà với tư cách là một người bạn, tôi còn rất kính phục sự cống hiến của anh Mộ Lương.” Cô dừng một chút, vô tư cười nói tiếp, “Cũng giống như tôi kính phục phóng viên như anh vì sự kính nghiệp của anh.”

Ngay lập tức, những người làm truyền thông khác đều không thể nhịn được bật cười thành tiếng, lời này của Dạ Cô Tinh không những thể hiện thái độ của bản thân với Tiêu Mộ Lương, mà còn châm biếm lại người phóng viên vừa nãy tính kế cô, cách đào bới vấn đề của người phóng viên này quá kém cỏi.

Vốn sự cạnh tranh giữa các công ty truyền thông là vô cùng khốc liệt, hiện tại không dễ gì có một cơ hội chế nhạo đối phương, đây đều là bản tính con người, sao có thể không bỏ đá xuống giếng được?

Mặt của người phóng viên nọ lúc trắng lúc xanh, cuối cùng coi như bị đánh bại, trong nháy mắt thái độ của phóng viên các đài đối với Dạ Cô Tinh cũng nhẹ nhàng lại, coi như là đã qua ải rồi, giữa chừng Dạ Cô Tinh đi vệ sinh, lúc đi ra tình cờ gặp được người quen.

“Xem ra con đường thăng tiến của cô rất rộng mở rồi nhỉ!” Người phụ nữ đó nói, ba phần hung bảy phần hận, nghiến răng nghiến lợi.

Không phải Bạch Sương Sương thì còn có thể là ai?

Kể từ sau khi xảy ra sự việc lần trước, Bạch Sương Sương như đã sửa đổi cái tính khoe khoang hống hách trước kia, còn rất ít công khai lộ diện trước truyền thông, ngay cả là hoạt động tuyên truyền phim, cũng là người quản lý tham gia thay cô, các phương tiện truyền thông, báo chí đều xào chuyện này đến xôn xao cả lên, cũng không thấy cô ta xuất hiện để đính chính, đúng là khác một trời một vực với phong cách trước đây của cô ta.

Điều này khiến Dạ Cô Tinh hơi hơi thay đổi cách nhìn về cô ta.

Lúc đầu, Bạch Sương Sương ra mắt với thân phận người mẫu, nhân khí rất cao, nhưng lại gặp phải kình địch là Lâm Khắc Nhi, Lâm Khắc Nhi vào thời điểm đó đã là nhân tài kiệt xuất trong làng người mẫu, cũng sắp đi lên được đỉnh cao sự nghiệp nhưng, chính là do trong một lần trình diễn thời trang, Lâm Khắc Nhi lâm thời quyết định tham gia, đã đoạt mất vị trí vedette vốn dĩ thuộc về Bạch Sương Sương. Chính vì phong ba cướp vị trí này đã khiến Lâm Khắc Nhi suýt chút nữa mất luôn cái mạng.

Trước khi ra mắt, Bạch Sương Sương chỉ là một cô gái tiếp rượu hơi có chút nhan sắc ở hộp đêm, ngồi tiếp rượu với khách, lại kết giao được với Thái Phi Tượng, từ đó trở thành người tình của Thái Phi Tượng. Nhờ vào thế lực của Thái Phi Tượng ở giới hắc đạo, cô ta đã thiết kế giăng bẫy khiến Lâm Khắc Nhi dính vào bê bối say rượu, rồi lại bê bối tình ái, đồng thời nhiều lần chèn ép, khiến Lâm Khắc Nhi cuối cùng đã biến mất khỏi làng giải trí, mà Bạch Sương Sương cũng thuận theo dịp này nổi lên, thay thế vị trí của Lâm Khắc Nhi trong làng giải trí, chưa đến 3 năm sau đã thành công ký hợp đồng với Thiên Ngu, rồi trở thành một hoa đán nổi tiếng.

Dạ Cô Tinh biết, trong vở kịch này, người bị đả kích nhiều nhất Lâm Khắc Nhi đã lựa chọn cách tự sát, chấm dứt sinh mệnh khi mới chỉ 23 tuổi.

Lòng trả thù của Bạch Sương Sương nặng ra sao, từ điều này có thể thấy được. Lần này Dạ Cô Tinh cũng coi như đã giẫm lên cô ta một cách triệt để, ở trước mặt công chúng đã cho cô ta một cái ‘bạt tai’ vang dội khiến cô ta nhớ kỹ, có thể nén giận đến hiện tại tuyệt đối không phải là phong cách của Bạch Sương Sương, trừ khi, có chuyện gì đó đã xảy ra, làm cô ta không có thời gian và sức lực để đối phó...

Dạ Cô Tinh đã đoán đúng. Lúc này trong mắt Bạch Sương Sương tràn đầy căm hận. Ngay lập tức nghĩ tới Thái Phi Tượng, chỉ cần cô ta thổi gió bên gối, muốn một người chết căn bản không cần tự mình động thủ!

Tối hôm đó, cô ta đến biệt thự nơi hai người hay hẹn hò, thế nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy bóng dáng Thái Phi Tượng, trước đây cô ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, con lợn mập chết tiệt đó sẽ vội vàng bổ nhào lên.

Cô ta lập tức có một loại dự cảm chẳng lành, đợi đến sáng hôm sau, Thái Phi Tượng vẫn chưa đến, những lại đợi được một đám người mặc đồ đen phá cửa xông vào.

Lúc đó cô ta đang mặc nội y tình thú màu đen chuyên dùng để dụ dỗ đàn ông, đang ngủ trên giường lớn của phòng ngủ, đám người mặc dồ đen nhìn thấy cô ta, trong mắt lập tức hiện lên ham muốn, cô ta muốn trốn, nhưng đã muộn rồi...

Bị nhốt 3 ngày 3 đêm, cô ta giống như món đồ chơi rách nát để cho một đám đàn ông chơi đùa, bỡn cợt, nghe những lời thô tục không lọt tai kia, cô ta bị buộc phải hầu hạ họ.

Nhưng vì cô ta là nhân vật của công chúng, đám người mặc đồ đen đó sợ bị cảnh sát chú ý, nên không giết người diệt khẩu, chỉ cảnh cáo cô ta, nếu như dám báo cảnh sát, thì sẽ khiến cô ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Sau đó, Bạch Sương Sương ở bệnh viện bí mật nghỉ ngơi điều trị ròng rã 1 tháng mới bình phục, đang chuẩn bị quay lại với công việc, lại phát hiện bản thân có thai rồi!

Dưới sự giúp đỡ yểm hộ của người môi giới, cô ta đến Mỹ làm phẫu thuật phá thai, trong quá trình phẫu thuật lại bị xuất huyết nhiều, mặc dù giữ được một mạng, nhưng lại mất tròn 2 tháng mới bình phục, mà còn bị hậu quả nghiêm trọng là bệnh lạnh tử cung.

Một tuần trước, cô ta về nước, lại phát hiện giới giải trí từ lâu đã là của người khác! Áo Tím nhanh chóng nổi tiếng, “Bầu trời thành phố” đã ấn định thời gian công chiếu, nhưng bởi vì ồn ào scandal, nên bị mọi người nghi ngờ, Thiên Ngu đã truyền lệnh phong sát cô ta rồi!

Tất cả những điều này là do người phụ nữ trước mặt này gây ra! Dựa vào cái gì cô ta có thể phong quang vô hạn trên sân khấu, còn mình lại bị công ty đẩy ra sau màn?!

Thái Phi Tượng chết rồi, chỗ dựa mất rồi, nỗ lực bao nhiêu năm như vậy cũng trôi theo dòng nước, nghĩ đến lúc đầu cô ta đã đánh đổi cả thân thể, đánh đổi cả thanh xuân, đánh đổi cả sức khoẻ mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, giờ mất tất cả rồi, cô ta làm sao cam tâm?!

“Cô là đồ đê tiện! Giẫm lên tôi để lên cao, cô cho là cô có thể nổi tiếng được bao lâu?” Ánh mắt Bạch Sương Sương sắc như là mũi tên được tẩm độc, trong mắt tràn đầu sự căm ghét, khuôn mặt trắng xanh vặn vẹo, chẳng khác nào ác quỷ.

Dạ Cô Tinh lại chỉ cười nhạt, chỉ nhìn thần thái này, sự thong thả này, so với Bạch Sương Sương hiên giờ, ai cao ai thấp, vừa nhìn liền biết.

“Tôi có thể nổi tiếng đến khi nào không cần cô bận tâm, chuyện cô nên bận tâm là, cô còn có thể tồn tại trong giới giải trí này bao lâu nữa?” Môi đỏ khẽ nhếch lên, một câu nói hời hợt lập tức chọc đúng tử huyệt của Bạch Sương Sương!

“Đồ đê tiện! Đều là do cô sắp đặt! Là cô hãm hại tôi, tất cả đều do cô!” Đôi mắt Bạch Sương Sương lộ ra sự điên cuồng.

Dạ Cô Tinh cười nhạt, đến gần cô ta, “Là tôi sắp đặt thì lại như thế nào? Vào ngày thử vai là bản thân cô không được mời, một đại minh tinh vì cái gì lại muốn tham gia một buổi thử vai nhỏ như thế?” Ngừng một chút, cô lại nói tiếp, “Trừ khi... Cô có bí mật nào đó không thể để người khác biết? Ồ, tôi nghĩ ra rồi, hôm đó cô Bạch luôn miệng nói có người uy hiếp cô, vậy có lẽ nào đối phương đã nắm được điểm yếu của cô, lại dùng nó để uy hiếp cô...”

Ánh mắt Bạch Sương Sương hơi trốn tránh, “Tôi không hiểu cô nói gì cả! Cô chính là một ả hồ ly tinh, Vương Thạch thế mới chọn trúng cô, chắc hẳn bản lĩnh trên giường cũng giỏi lắm đây!”

“Bốp.”

“Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ, cô Bạch vẫn là không học được cách nói chuyện, cái miệng bẩn thỉu như vậy, một cái bạt tai này là để nhắc nhở cô!”

“Cô! Cô lại dám đánh tôi!” Nói xong cô ta giơ tay lên vung về phía Dạ Cô Tinh, lại bị Dạ Cô Tinh bắt được, rồi đẩy cô ta vào một góc, từ trên cao nhìn xuống, như một nữa vương: “Đừng cho rằng những việc bẩn thỉu cô làm sẽ giấu được cả đời, cảm giác không có người chống lưng không dễ chịu đúng không? Tôi khuyên cô, tốt nhất cô không nên làm tôi tức giận, nếu không thì không chỉ đơn giản là bị Thiên Ngu phong sát như vậy đâu!”

“Cô Bạch là một người thông minh, tôi tin tưởng cô sẽ không đi theo con đường cũ của Lâm Khắc Nhi đâu, đúng không?”

Dạ Cô Tinh xoay người, nhẹ nhàng rời đi, trong mắt thoáng qua một ánh sáng lạnh.

Mà sau khi Bạch Sương Sương nghe được ba chữ “Lâm Khắc Nhi” đột nhiên hoá đá, toàn bộ động tác bỗng nhiên ngưng trệ, đáy mắt lướt qua một mạt nham hiểm, lấy điện thoại ra, “Người đang ở tòa nhà Quảng Điện, làm sạch sẽ một chút... Tiền không thành vấn đề...”

Không một ai phát hiện, ở cuối hành lang, có một người đàn ông đang cầm máy ảnh trên tay, những ngón tay trắng xanh, đang run rẩy.

Trong mắt Dạ Cô Tinh, Bạch Sương Sương như là một gã hề đang nhảy nhót, căn bản là không đáng để cô để ý tới, Thái Phi Tượng đã chết, tin tưởng những ngày tiếp theo cô ta cũng sẽ không dễ dàng gì!

Cứ để cô ta tự sinh tự diệt, không cần làm bẩn tay mình!

Quay lại hội trường, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, “Cô Dạ, xin dừng bước.”

Dạ Cô Tinh nhướn mày quay lại, người đến mặc bộ âu phục màu xám nhạt, đeo cà vạt sọc xanh đậm, gương mặt anh tuấn, đặc biệt là đối mắt đen nhánh, thần thái mê hoặc lòng người.

Tần Tuấn bước lên hai bước, đưa ra danh thiếp, “Tần Tuấn.”

Dạ Cô Tinh lại không đưa tay ra nhận, khoé môi khẽ cong lên, có chút hứng thú, “Thì ra là đạo diễn Tần, ngưỡng mộ đã lâu.” Lời nói ra thì rất kính cẩn, nhưng hành động thực tế lại không hề như thế.

Trên mặt Tần Tuấn lướt qua một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã thu lại, bình tĩnh thu danh thiếp về, nở một nụ cười nhạt, trong mắt loé lên một tia sáng, “Rất hân hạnh.”

“Nếu không có chuyện gì, tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báu của đạo diễn Tần.” Nói rồi, muốn đẩy cửa ra.

“Chờ chút đã! Không biết cô Dạ có từng nghe qua câu, chim khôn chọn cành mà đậu chưa?”

Đáy mắt đảo qua một tia chế giễu, cô gái cười nhạt, môi hồng khẽ cười, “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Hay là, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện?” Đáy mắt Tần Tuấn hiện ra một tia sáng ranh mãnh.

Không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này hoàn mỹ đến không thể soi mói, ngoại hình, dáng người, khí chất, mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười đều mang lại cho người ta cảm giác phong tình, hoàn mỹ như vậy, không hề có khuyết điểm như vậy...

“Nhưng là tôi vẫn còn có công việc, chỉ sợ không có thời gian rảnh như đạo diễn Tần.” Nói xong, đẩy cửa bước vào, chỉ để lại cho Tần Tuấn một bóng lưng mảnh mai thanh tú!

Đột nhiên sững sờ, dường như là không ngờ đến sẽ bị cô từ chối, trong mắt Tần Tuấn hiện ra hứng thú nồng đậm...

Cô gái thú vị!

Sau khi hoạt động tuyên truyền kết thúc, Dạ Cô Tinh lại tổ chức một buổi gặp mặt cùng với fan, sắp xếp vừa ngay ngắn lại trật tự, đoàn người có ý thức tự chủ rất cao, đều khiến giới truyền thông kinh ngạc không thôi.

Fan của cô không giống như những nhóm fan khác, xô xô đẩy đẩy, những người này đều rất có trật tự, xếp hàng ký tên, lễ độ bắt tay, cũng không phát sinh sự cố đại loại như fan đòi hôn, đòi ôm ấp, nhưng từ biểu tình kích động của những người đó có thể nhìn ra, trong lòng bọn họ đang sục sôi! Đó là một loại phấn khích và vui sướng khi được gặp thần tượng.

Đây là lần đầu tiên giới truyền thông trông thấy một đoàn đội fan có ý thức như thế, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh không khỏi đổi mới, người mới trẻ tuổi này rốt cuộc có ma lực gì, không chỉ có đủ năng lực khiến đám anti fan của Bạch Sương Sương về làm fan của mình, còn có thẻ khiến fan nhà mình tự giác như vậy.

Lại nhìn vào fan của Tiêu Mộ Lương, dưới sự tổ chức của vài người đứng đầu, cũng rất giống với fan của Áo Tím, đều rất ra hình ra dạng, ngay ngắn trật tự, các phương tiện truyền thông không thể nhịn được cảm khái, chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay hẳn là đặc biệt xuất hiện cùng lúc thôi!

Nhanh chóng ghi chép lại, tin tức ngày mai đã có tiêu đề hot rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play