Dạ Cô Tinh và Đường Nghiêu một trước một sau bước vào, đều mang theo nụ cười khách sáo mà xa cách, nhàn nhạt gật đầu, tách nhau ra.
Ngồi xuống ghế sofa ở một bên, Vu Sâm, Đàm Hào chia ra đứng hai bên, ánh mắt không chút biến sắc rơi vào trên người hai ông cháu Bạch Đào, Bạch Minh Hàm, Dạ Cô Tinh cười cao thâm khó lường.
Bầu không khí nồng đậm hương rượu, cảm giác say sưa, tiệc ăn uống linh đình, cụng chén cạn ly, Nguyên Hùng cười ha ha, giọng của ông ta đặc biệt sang sảng, mặc dù đã uống vài chén rượu đỏ, cũng không ngấm men say chút nào, ánh mắt vẫn sáng rực như cũ.
Từ khi Đường Nghiêu và cậu Dạ bước vào, đa số mọi người, tuy rằng đang bắt chuyện liên tục, hàn huyên không ngừng, nhưng ánh mắt như có như không mà liếc nhìn về phía bọn họ, cậu Dạ thần bí khiến cho tất cả mọi người lòng sinh hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu, chỉ sợ qua đêm nay, vị đương gia Dạ Xã bị lưu truyền thành thần rồi!
Mà quan hệ giữa Đường Nghiêu và cậu Dạ cũng thật phức tạp, đến tột cùng là địch hay là bạn, còn chưa biết rõ!
Trước khi đi vào hội trường, hai người hàn huyên một phen, không khó để nghe ra sự tán thưởng của Đường Nghiêu trong những câu nói, mà cậu Dạ trước mặt mọi người làm bẽ mặt Sầm Liệt, nhưng lại lịch sự đối với Đường Nghiêu, thái độ này đúng là ý vị sâu xa.
Đối diện với ánh mắt đánh giá của mọi người, hoặc tìm tòi nghiên cứu, hoặc là tỉ mỉ quan sát, khuôn mặt Dạ Cô Tinh trước sau vẫn không biến sắc, dung nhan xinh đẹp như hoa ở dưới ngọn đèn càng sáng rực rỡ, mênh mông dập dờn.
“Chào anh! Tôi tên là Đường Đường… tôi, tôi có thể gọi anh là Dạ không?” Cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài, ngũ quan có mấy phần giống với Đường Nghiêu, giờ khắc này đang mím môi bẽn lẽn theo bản năng, hai cái lúm đồng tiền theo động tác mím môi của cô, như ẩn như hiện.
Chàng trai yêu nghiệt ngước mắt, hơi nở nụ cười, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng, một mảnh thâm thúy, càng khiến cho Đường Đường sững sờ.
“Đường, Đường?” Hai âm tiết đơn điệu phát ra từ trong miệng của chàng trai, lại trầm thấp, giống như tiếng đàn contrabass.
Đường Đường không hề biết thì ra tên của mình cũng có thể được gọi một cách tuyệt vời như vậy.
Cô gái nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, lúm đồng tiền như hoa: “Đúng vậy! Em là em gái của anh Đường Nghiêu!”
Dạ Cô Tinh dường như đã biết từ trước, không hề kinh ngạc chút nào, chỉ khẽ vuốt cằm: “Chào em.”
Ai biết cô gái nhỏ dường như nhận được một phần thưởng bất ngờ, toàn thân đều tràn ra một tầng ánh sáng ấm áp, ngồi xuống bên cạnh Dạ Cô Tinh: “Chuyện lúc nãy thực sự cám ơn anh, nếu không em đã phải tiếp xúc thân mật với sàn nhà rồi, ngã xấp mặt như vậy chắc chắn khiến cho người khác cười rụng răng!”
“Chỉ là chuyện tiện tay thôi.” Nụ cười trên môi Dạ Cô Tinh vẫn rất tươi, dường như mỉm cười như vậy đã trở thành một loại bản năng.
Đường Đường chống cằm, nhìn chàng trai tuyệt sắc như yêu tinh bên cạnh, ánh mắt mang theo si mê, cô cũng không biết cõi đời này lại có một chàng trai khuynh quốc khuynh thành như vậy, như hoa anh túc nở bên vách núi, tới gần một bước chính là vực sâu thăm thẳm, nhưng cũng vẫn không chống lại được sự mê hoặc từ màu máu đỏ tươi này, từng bước một, như thiêu thân lao đầu vào lửa, tới gần, lại tới gần thêm nữa……
“Dạ, anh thật đẹp……” Lời nói này dường như là, tiếng nỉ non bật ra theo bản năng.
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, mắt sáng như đuốc nhìn phía cô gái nhỏ với đôi mắt đầy si mê bên cạnh, nhưng trong lòng lại thầm kêu trời, nhìn ánh mắt của cô nhóc này, chắc không phải thích mình rồi đấy chứ?!
Ho nhẹ hai tiếng, Đường Đường đột nhiên hoàn hồn, ngay sau đó hai gò má đỏ ửng, ánh mắt lấp loé: “À…… em, không phải em cố ý…… em, em chỉ là….”
Bây giờ Đường Đường thật muốn cho mình một cái tát, vậy mà lại ngây người nhìn người ta, đúng là thật mất thể diện!
Cô gái nhỏ đứng bật dậy như lò xo, dậm chân một cái, lại chạy trối chết, chờ Dạ Cô Tinh phản ứng lại, chỉ thấy bóng lưng tinh tế vội vàng chạy về hướng cửa lớn.
Bất đắc dĩ nở nụ cười, cô em gái này của Đường Nghiêu cũng thật là thú vị, trong hắc bang mà lại có thể nuôi dưỡng được một đóa hoa hồn nhiên như vậy, cũng thật là hiếm có, đúng là chuyện lạ.
“Rất có cảm giác thành tựu sao?” Giọng nói lãnh đạm của người con gái lẳng lặng rơi xuống, âm thanh ấy quạnh quẽ lãnh đạm, lãnh đạm uyển chuyển.
Dạ Cô Tinh chậm rãi ngẩng đầu, cười mà không phải cười: “Cô Bạch, lại gặp mặt rồi.”
Trong mắt Bạch Minh Hàm chợt lóe lên vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh bị chôn vùi sạch sành sanh: “Anh rất đắc ý sao?”
Dạ Cô Tinh nụ cười chưa tắt: “Cô nói vậy là sao?”
“Có thể làm cho đại tiểu thư của Bang Cự Phong vì anh mà thần hồn điên đảo, nên rất có cảm giác thành tựu chứ?”
Dạ Cô Tinh chậm rãi đứng dậy, rất có khí thế áp bách bao phủ lấy Bạch Minh Hàm, lạnh lẽo âm trầm, sát phạt, khốc lệ, càng không để cho cô lùi về sau một bước, trọng tâm bất ổn.
Thuận thế đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, ôm mỹ nhân vào trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, Dạ Cô Tinh cười khẽ, chậm rãi ghé sát vào tai cô gái: “Như thế này, thì tôi sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn.”
Từ lúc bàn tay người đàn ông chạm vào thắt lưng, hai mắt Bạch Minh Hàm đã dại ra, toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát phảng phất tràn ngập khoang mũi, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không ngừng áp sát, từ từ mịt mờ thành một mảnh sương mù, tim đập chậm nửa nhịp.
Người đàn ông này, chính là vị hôn phu mà ông nội chọn lựa cho mình, là người mà tương lai cô sẽ nắm tay cả một đời?
Nhưng, Đường Đường thích anh ấy, cô không thể không tuân theo mệnh lệnh của ông nội, cướp sao? Đoạt sao?
Không…… cô không thể làm Đường Đường bị thương tổn……
Ánh mắt đột nhiên thanh tỉnh, Bạch Minh Hàm tránh thoát từ trong ngực người đàn ông, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Hạ lưu! Tôi nhắc nhở anh, không được phép lại gần Đường Đường!”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên sắc bén, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh nhạt, trong phút chốc, khí thế của kẻ mạnh đột nhiên bạo phát: “Cô lấy thân phận gì nhắc nhở tôi? Cô Bạch, đừng quá đề cao bản thân……”
Bạch Minh Hàm bị khí thế của người đàn ông trước mặt làm chấn động, thân thể mềm nhũn, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhưng Dạ Cô Tinh không đưa tay ra đỡ lấy.
Người này…… Loại khí thế này…… So với ông nội, càng bá đạo, càng bén nhọn, càng không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại!
Anh ấy, thật sự chỉ là lão đại của một thế lực nhỏ ở phương Nam sao?
Từ nhỏ đi theo ông nội, tham dự các loại tiệc tùng của giới hắc đạo, cô chưa từng gặp một người nào cao ngạo bễ nghễ, ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống giống như người trước mắt.
Trong nháy mắt đó, Bạch Minh Hàm đột nhiên có loại ảo giác muốn thần phục dưới chân người đàn ông này!
Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, mà mình có thể chinh phục được người đàn ông này sao?
Lần đầu tiên, cô lại cảm thấy hoảng sợ, luống cuống như vậy.
Dạ Cô Tinh nhìn cô gái trước mắt, cuối cùng than nhẹ một tiếng, trên đời này yêu mà không chiếm được có biết bao nhiêu người, bản thân cô cũng không muốn vướng nợ tình: “Tôi đồng ý với cô.”
Nói xong, quay người rời đi, Vu Sâm, Đàm Hào theo sát phía sau.
Bạch Minh Hàm sững sờ đứng tại chỗ, đồng ý với cô? Đồng ý cái gì?
Không lại gần Đường Đường sao?
Anh ta, đồng ý rồi?
Trở về phòng, Dạ Cô Tinh để hai người Vu Sâm lui ra, ngồi ở trên ghế sofa, xoa xoa mi tâm!
Ngày thứ nhất, nội dung hội nghị cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng cũng giúp cô có thêm chút hiểu biết về ba bang phái còn lại ngoài Bang Cự Phong.
Bang Thất Tinh mặc dù có Bạch Đào chống đỡ, nhưng rõ ràng hết cách, Bạch Minh Hàm không phải là người có thể đảm nhiệm trọng trách, bây giờ, Bạch Đào đặt nhiều tâm tư lên chuyện chọn rể, khoảng thời gian này vô tâm để ý tới những chuyện minh tranh ám đấu trong bang hội, cho nên không đáng lo.
Thương Hiệt xã, Nguyên Hùng đúng là một nhân vật lợi hại, sắp tới tuổi trung niên, chính là thời khắc đại triển quyền cước, rục rịch ngóc đầu, theo dã tâm của ông ta, nói vậy ít ngày nữa sẽ có hành động, cô đã để Đàm Hào mang theo người nhìn kỹ.
Ông ta hành động, cô mới có thể ra tay được.
Còn, Vĩnh An hội, Sầm Liệt tuổi còn trẻ, năng lực cũng không thể khinh thường, chỉ dựa vào sự kiên nhẫn của anh ta cũng không phải là người thường có thể có!
Đã bị cô chỉ vào mũi mắng, nhưng lại không có chút ý muốn tìm cô gây phiền toái, thái độ độ này, đúng là hơi quỷ dị, chịu đựng là một chuyện, nhưng nhẫn nại không có giới hạn đáng giá để người khác suy nghĩ sâu xa.
Anh ta đang bận tâm, hoặc là đang kiêng kỵ gì đó?
Lúc này, cửa sổ truyền đến một loạt tiếng động, tuy rằng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng vẫn bị Dạ Cô Tinh nghe thấy.
Sắc mặt khẽ biến, cô nhanh chóng lắc mình trốn ở bức tường chếch một bên cửa sổ, súng, đương nhiên nằm trong tay.
Chờ cửa sổ từ bên ngoài bị người đẩy ra, một bóng người màu đen ào ào bước vào, cô nhanh chóng giơ súng, nhắm thẳng vào, đang muốn kéo cò súng, bỗng nhiên sững sờ.
Người đàn ông toàn thân áo đen, giống như đạp trăng mà đến, mặc dù chuyện leo tường leo cửa sổ kỳ quặc này cũng bị anh làm cho tiêu sái phóng túng, khuôn mặt thâm thúy, một đôi hắc đồng giống như hai cái giếng sâu tối thăm thắm nhất thế gian này, môi mỏng mím lại, ánh mắt lạnh lùng, ngay giây phút chạm tới cô gái thoáng chốc trở nên ấm áp.
“Anh……”
An Tuyển Hoàng đưa tay trực tiếp gạt ra nòng súng đang nhắm thẳng vào chính mình, nhân lúc người phụ nữ đang sững sờ, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, nụ hôn, mang theo sự gấp gáp, vững vàng chạm trên môi đỏ hồng của người phụ nữ.
Hung hăng cướp đoạt, bá đạo mút vào, đôi môi lạnh lõe của người đàn ông dường như muốn cố hết sức nuốt đôi môi của người phụ nữ vào, cắn xé, nghiền nát.
Dạ Cô Tinh bị sự nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của anh khiến cho không phản ứng kịp, lùi về sau hai bước mới đứng vững, hai tay ý vô ý thức mà đẩy nhẹ bờ vai rộng người đàn ông, cố gắng hô hấp một chút không khí mới mẻ!
Giờ khắc này, người đàn ông này lại giống như một con thú hoang bị ánh trăng sáng dụ ra toàn bộ ma tính, cướp đoạt là tín ngưỡng, chinh phục là bản năng!
Đôi môi đàn hương khẽ nhếch, đầu lưỡi anh thuận thế xâm nhập, đảo qua mỗi một góc trong khoang miệng Dạ Cô Tinh, mà cô chỉ có thể bị động tiếp thu, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Cẩn thận từng chút thử thăm dò đáp lại nụ hôn ấy, chỉ là một cử động nhỏ này, cũng khiến cho ma tính ẩn núp trong thân xác con thú hoang hoàn toàn bạo phát.
Hai người dây dưa song song té ngã xuống giường, dưới ánh trăng chàng trai yêu nghiệt tận xương cùng với người đàn ông lạnh lùng tuấn dật, một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đan xen.
An Tuyển Hoàng hô hấp hỗn loạn, dùng sức một cái, cố gắng lật người đang áp bên trên đè xuống dưới, lại bị Dạ Cô Tinh phát hiện ý đồ, vững vàng kiềm trụ.
Ánh mắt người đàn ông nặng nề, âm thanh khàn khàn: “Em thích…… như vậy?” Vẻ ngạc nhiên trong mắt, chỉ cần liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Dạ Cô Tinh cười như không cười liếc anh một cái, đôi mi thanh tú hơi nhíu, tràn đầy vẻ trêu chọc: “Có gì không thể?”
Ánh mắt anh đột nhiên ảm đạm, hầu kết khẽ lăn lộn: “Thử xem?”
“Không cần con của anh nữa à?”
“Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Hai vành tai Dạ Cô Tinh ửng đỏ, quả nhiên, phụ nữ cho dù có đùa bỡn lưu manh thế nào, cuối cùng cũng không so được với đàn ông, từ thể lực tới năng lực, bọn họ trời sinh đã chiếm cứ quyền chủ đạo.
An Tuyển Hoàng khó nhịn mà chà xát, Dạ Cô Tinh toàn thân cứng đờ, vị trí nào đó trên người anh đã có xu thế ngẩng đầu lên, cô vội vã vươn mình ngồi một bên, ánh mắt kinh sợ nhìn anh.
Lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đôi tai anh mơ hồ nổi lên một vệt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh trong giây lát, mang theo vẻ hung hăng, mang theo oán hận, Dạ Cô Tinh rụt cổ lại, mãi cho đến khi nhìn thấy anh đi tới phòng tắm, vừa thở phào nhẹ nhõmi.
Quả nhiên, phòng hỏa phòng trộm phòng đàn ông, cửa không khóa dễ dàng có sói vào nhà!
Đưa tay xoa bụng dưới, cô đã cởi ra áo khoác dài màu đen, trên bụng nhô ra quả cầu nhỏ rất rõ ràng, vừa nãy ánh mắt anh nhìn cô, có ý gì, cô biết rõ—— “Sau này sẽ trừng trị em!”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, sau này ai thu thập ai còn không biết chắc đây!
Bây giờ cô đang mang theo, An Tuyển Hoàng cũng không dám làm càn!
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước xối ào ào, Dạ Cô Tinh đắc ý mà chép miệng một cái, thì ra thấy An Tuyển Hoàng ăn quả đắng, tâm trạng sẽ thoải mái như vậy.
Cũng thật là không tim không phổi!
Người nào đó đang vô cùng đắc ý còn không biết, tạm thời lui bước là vì trận tiến công sau này sẽ càng mãnh liệt, anh là vua, chưa bao giờ chịu thua!
Ngời đàn ông từ phòng tắm đi ra, một thân áo bào đen, thắt lưng lỏng lẻo cột bên hông, nước từ trên tóc chảy xuống, uốn lượn qua cổ, cuối cùng biến mất trong lồng ngực.
Dạ Cô Tinh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn thẳng, rơi trên bắp thịt căng chặt ở thắt lưng, đưa ngón trỏ ra chọc chọc, rất cứng, lại chọc chọc, xác thực rất cứng, phải tập thể hình bao lâu mới có thể có hiệu quả như thế này.
Trước đây Diệp Tử cũng có cơ bụng săn chắc, đó là kết quả của nhiều năm huấn luyện và kiên nhẫn tập luyện, sống lại trong thân thể Dạ Cô Tinh này, còn không kịp tập thể hình, đã phát hiện mang thai, chờ sinh xong cô nhất định phải luyện tập cho thân thể này!
Đầu óc đủ rồi, thân thể cũng phải đáp ứng được trí óc!
“Chọc đủ chưa?” Giọng của anh khàn khàn, An Tuyển Hoàng cảm thấy vừa rồi giội nước lạnh xem như công toi rồi!
Một động tác nhỏ của người phụ nữ này là có thể khiến cho mình triệt để phá vỡ tường thành, vẫn lấy làm kiêu ngạo tự chủ trước mặt phụ nữ, vậy mà quân lính tan rã!
Dạ Cô Tinh vừa nghe An Tuyển Hoàng nói vậy, đã thầm nghĩ không xong, giọng nói của anh đã khàn đục tới mức này, dù chưa ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt nóng rực của anh khiến cho cô muốn làm lơ cũng khó.
Vội vã nhảy ra xa ba bước, khoanh tay bảo vệ trước ngực, cảnh giác nhìn anh, một khi phát hiện không đúng, lập tức bỏ chạy!
Khóe miệng An Tuyển Hoàng co rút, sắc mặt hơi đen, dễ dàng kéo cô vào trong lồng ngực, sau đó bế cô đặt lên giường.
“Anh, anh đừng xằng bậy…… em còn đang mang thai……”
Người đàn ông im lặng không nói, vươn tay ra.
Đồng tử Dạ Cô Tinh thu nhỏ lại, hạ thấp giọng, hung ác nói: “Tên đàn ông thối, anh làm thật đấy à?!”
An Tuyển Hoàng không để ý tới.
Mắt thấy cứng rắn không được, Dạ Cô Tinh hơi đảo mắt, vậy thì dùng chiêu mềm mỏng!
Đưa tay ra nắm lấy ống tay áo anh, nhẹ nhàng nói—— “Hoàng ~ ngày hôm nay em rất mệt, sau này làm tiếp có được hay không……” Dáng vẻ tội nghiệp như một con mèo nhỏ đang làm nũng, đôi mắt màu đồng phủ sương mù mờ mịt, sóng nước dồn dập, quả thực khiến người ta yêu đến tận tâm khảm, đau tiến vào trái tim!
Ánh mắt người đàn ông lộ ra bất đắc dĩ, trầm thấp quát: “Câm miệng.”
Nếu là cô nói thêm gì nữa, lại dùng ánh mắt này nhìn anh, An Tuyển Hoàng khẳng định, một giây sau sẽ hóa thân thành lang sói, gặm con thỏ trắng này không còn sót lại một chút xương!
Dạ Cô Tinh ngượng ngùng ngậm miệng, ánh mắt hơi dời đi, đã thấy trên cánh tay anh duỗi ra, còn cầm một cái khăn mặt màu trắng ấm nóng.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, đôi mắt anh lộ ra vẻ thành kính, một giây sau chuẩn xác bắt được đôi môi đỏ tươi của cô, không mạnh mẽ cướp đoạt như lúc trước, anh chỉ khẽ chạm nhẹ rồi lướt qua, lập tức tách ra.
Hai mắt cô mông lung, anh vụng về đưa tay, đặt khăn lông nóng ấm lên nên mặt cô, nhẹ nhàng lau qua, sau đó lột ra chiếc mặt nạ ở trên mặt cô xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế của cô.
Dạ Cô Tinh cứ như vậy lặng yên nhìn anh, nhìn anh khẽ nhíu mày, nhìn anh động tác vụng về nhưng vô cùng nghiêm túc làm tất cả những thứ này, đáy lòng chưa bao giờ cảm thấy mềm mại như vậy.
Trên con đường bước đi trong bóng tối, người đàn ông coi mạng người như rơm rác, lại coi mình như trân bảo, nâng niu trong lòng bàn tay.
Tình yêu của vương giả, lại lưu luyến bịn rịn như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT