Dạ Cô Tinh quyết định bỏ hai chiếc mũ đỏ vào xe đẩy, khi đi ngang qua quầy hàng bán sữa, cô chợt nhớ mấy ngày gần đây mình không uống sữa bò.
Khi ở biệt thự ven biển của An Tuyển Hoàng, hôm nào trước khi đi ngủ, Dạ Cô Tinh cũng uống một ly sữa, đương nhiên là không phải ly do thím Vinh pha. Mỗi tối cô đều sẽ lên tầng ba để bác sĩ kiểm tra sức khỏe, tiện thể uống sữa tươi!
Cô cũng không thích cũng không ghét uống sữa, ở nhà nếu có thì cô uống, không có thì cũng không sao.
Chỉ là, bác sĩ từng khuyên cô uống nhiều sữa tươi sẽ giúp thai nhi phát triển tốt. Mà một vài quyển sách về dưỡng thai cô từng đọc cũng nói rằng: bà bầu uống sữa tươi, sau khi bé sinh ra cũng sẽ trắng như sữa!
Cô đang định với lấy vài lốc sữa, một nhân viên bán hàng đã tiến đến.
“Xin chào anh chị, anh chị muốn mua sữa tươi ạ? Gần đây công ty chúng em đang có chương trình tri ân khách hàng khi đơn hàng đạt đến giá trị nhất định, và chương trình mua một tặng một.”
“Mua một tặng một?” Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mi, rút tay khỏi quầy hàng, An Tuyển Hàng lập tức cầm tay sưởi ấm cho cô.
Nhân viên bán hàng hâm mộ nhìn cảnh này, sau nó cười bí hiểm nói: “Đúng vậy, là mua một tặng một. Mà em thấy, món quà này cực kì thích hợp với anh chị luôn!”
…
Dưới ánh mắt nồng cháy của người đàn ông đứng bênh cạnh và nụ cười trêu ghẹo của nhân viên bán hàng, Dạ Cô Tinh nhắm mắt bỏ hộp sữa và hộp durex quà tặng vào trong xe hàng. Giây phút ấy, cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Trời ạ! Có ai từng thấy mua sữa còn tặng kèm bao cao su bao giờ chưa!
Đã vậy, An Tuyển Hoàng còn bắt cô phải mua nữa chứ! Dạ Cô Tinh càng đi càng nhanh, hôm nay thật quá xấu hổ.
An Tuyển Hoàng nhẹ nhàng đẩy xe hàng đuổi kịp Dạ Cô Tinh, anh cầm tay cô, đôi mắt hơi híp lại, lộ đầy vẻ ranh mãnh.
Dạ Cô Tinh hất tay ra: “Anh mau dừng lại mấy ý nghĩ đen tối đấy đi.”
“Nghĩ gì cơ?” Người đàn ông dùng ánh mắt vô tội, oan ức nhìn cô.
“Anh!” Dạ Cô Tinh tức giận, lườm anh, cô cũng không biết nên nói gì. Đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, cô khẽ cười: “Dù sao có cũng không dùng đến.”
Ngay lập tức, anh sầm mặt xuống.
Bao cao su đúng là dư thừa đối với phụ nữ có thai…
Tính tiền xong, hai người ôm đồ lên xe đi về!
Đàn ông lái xe đến một khu biệt thự ở gần đó. Anh có một biệt thự ở đây, không khí nơi đây trong lành và yên binh. Từ khi Dạ Cô Tinh nói cô không muốn đón giao thừa trong khách sạn, An Tuyển Hoàng đã sai người dọn dẹp căn biệt thự này.
Biệt thự đã thay toàn bộ nội thất mới, không gian bên trong rộng rãi, thoải mái, tầm nhìn ra ngoài khoáng đạt, không khí trong lành, yên tĩnh. Biệt thự như vậy mà lại bỏ trống nhiều năm, thật phí của trời!
Hai người mang đồ vào phòng bếp, Dạ Cô Tinh mở sách nấu ăn, chỉ vài món ăn trong mục lục: “Cá chép kho, bánh mật xào ớt, giò hầm, salat rau củ quả, sườn xào chua ngọt! Anh thấy thế nào?”
“…”
Không nghe thấy tiếng anh trả lời, Dạ Cô Tinh ngẩng đầu lên thì gặp phải đôi mắt thâm sâu, như muốn hút hồn người khác của ai đó.
“Anh… ưm…”
Đàn ông bất ngờ lại gần hôn cô, Dạ Cô Tinh ngơ ngần vài giây mới giật mình, giãy giụa khỏi anh.
Có lẽ lực đẩy quá nhẹ, chẳng ảnh hưởng đến An Tuyển Hoàng tiếp tục hôn. Môi anh chuyển dần từ môi xuống chiếc cổ trắng mịn. Anh nâng niu hôn lên từng tấc da thịt của cô. Hai người càng ngày càng nóng, tiếng hít thở của hai người nặng dần.
“Anh… anh muốn làm gì vậy?” Giọng cô như nhũn ra, mang vài phần hờn dỗi và yếu đuối, đôi mắt mơ mơ màng màng, đôi môi đỏ tươi khẽ mở.
Người đàn ông rời khỏi chiếc cổ trơn nhẵn kia, anh ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt mê người mơ màng của cô. Thấy cảnh này, đôi mắt anh tối lại, ngay sau đó, anh lại gần, nói nhỏ vào tai cô.
Hai gò má trắng nõn của cô bỗng chuyển thành màu đỏ, đôi môi đỏ mọng kẽ cắn. Những lời kia của anh khiến Dạ Cô Tinh xoắn xuýt, không biết phải làm sao!
“Thật… thật sự không sao chứ?” Cô cắn môi, đôi mắt ngập nước không đành lòng nhìn người đàn ông trước mặt đang cố gắng nhẫn nại.
An Tuyển Hoàng nghiêm túc gật đầu: “Bác sĩ bảo không sao. Anh... khó chịu quá...”
“Nhưng mà hai đứa bé...” Dạ Cô Tinh có chút dao động.
Anh hơi híp mắt lại, nhếch miệng cười yếu ớt: “Anh sẽ cẩn thận...” Nói xong, anh lập tức tiến tới hôn cô.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Người đàn ông bế ngang người cô lên, đập vào mặt cô là hơi thở bá đạo, không cho phép từ chối.
Dạ Cô Tinh bất lực nhìn người đàn ông đang bế mình, chỉ có thể yên lặng, tùy anh ta thích làm gì thì làm…
Trong phòng, sóng tình bắt đầu nổi lên, cảnh xuân tràn ngập khắp phòng. Trên giường, hai người cuốn lấy nhau như uyên ương khó rời.
Dạ Cô Tinh từng chưa thấy một An Tuyển Hoàng ấm áp, nhẹ nhàng đến vậy. Anh nâng niu cô như bảo vật. Cuối cùng, người mệt mỏi không phải Dạ Cô Tinh, mà là An Tuyển Hoàng.
Khi đang đắm chìm trong bể tình, cô ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp gương mặt cố gắng kìm nén của người đàn ông này.
Cô từng nghe người ta nói: người đàn ông có thể kìm nén bản thân vì một cô gái, vậy không phải anh ta không muốn, mà là vì anh ta quá yêu cô gái ấy.
Là yêu ư?
Có lẽ vậy…
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng ngồi dậy, cô vươn vai, thoải mái thở ra. Ngoài cửa sổ, trời đã tối, cô nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện giờ đã gần mười giờ rồi. Bỗng có âm thanh kì lạ vang lên.
Cô và An Tuyển Hoàng về biệt thự từ bốn giờ chiều, giày vò đến tận bây giờ, bỏ cả bữa cơm đoàn viên cuối năm. Trong phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn vứt loạn khắp nơi, nghĩ đến đây, bụng cô phối hợp kêu lên một tràng.
Dạ Cô Tinh vén chăn lên, đi xuống giường, lấy tạm một bộ áo ngủ trong tủ quần áo, cắt bỏ mác trên đó đi rồi mặc vào. Toàn bộ hành động trên đều được làm một cách nhẹ nhàng, liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, cô đi chân trần, mở cửa ra, đi xuống bếp.
Ngay sau khi cửa phòng ngủ khép lại, người đàn ông trên giường đột nhiên mở mắt. Đôi mắt ưng sáng bừng, giảo hoạt, hơi nheo lại. Đôi môi mỏng khẽ nhếch. Hơi thở ấm áp và hạnh phúc bao quanh người đàn ông nằm trên giường.
Sàn nhà được lót toàn bộ bằng thảm lông cừu, Dạ Cô Tinh đi chân trần nhưng không những không hề cảm thấy lạnh lẽo mà còn cảm nhận được cảm giác ấm áp, mềm mại từ lòng bàn chân.
Nếu nói nghiêm túc ra thì, ngoại trừ lần tạo ra hai đứa nhỏ, đây là lần thứ hai bọn họ… khụ khụ… thật sự đi sâu vào.
Những lần trước, những gì nên làm, không nên làm, bọn họ đều đã làm hết, nhưng khi đến phút cuối, vào lúc Dạ Cô Tinh đã tận hứng, anh sẽ rút ra, để cô dùng tay giúp anh giải quyết. Nếu vẫn còn chưa giải quyết được, vậy hai người chỉ đành đi tắm nước lạnh dập tắt lửa nóng.
Nói thật thì, vào khoảnh khắc đó, cô vẫn hơi sợ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tỉnh táo cùng anh kiên trì làm đến bước cuối cùng. Không thể không nói, ngoại trừ sợ, cô cũng có chút chờ mong và phấn khích.
Nếu An Tuyển Hoàng đã thật lòng thật dạ với cô như vậy, cô cũng yên tâm trao trái tim mình cho anh.
Tình yêu là sự kết hợp giữa cảm xúc, tình cảm, tinh thần của hai người, tình dục là sự kết hợp về thể xác của, còn kết hôn là tổ ấm mà hai người cùng nhau tạo dựng nên.
Bây giờ nhìn lại, cô chỉ muốn làm tốt trách nhiệm của một người bạn gái, một người mẹ. Còn việc làm vợ, cô cần một khoảng thời gian để thích ứng và tiếp nhận sự thật này.
Bởi vậy, An Tuyển Hoàng không nói tới, cô cũng vui vẻ, lờ đi chuyện này.
Dù là Diệp Tử của kiếp trước hay Dạ Cô Tình của kiếp này, cô vẫn luôn tin rằng: hôn nhân không phải minh chứng duy nhất cho tình cảm của hai người, một khi tình cảm không còn, việc lấy tờ giấy đó ra để trói buộc hai người là cách làm ngu xuẩn nhất.
Vậy nên, cô chưa bao giờ tiếp nhận vai diễn đau khổ vì tình, dù là vai chính hay vai phụ. Cũng vì thế mà cô đã bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi cái mác diễn viên 18+ hạng ba, nhưng vậy thì có làm sao?
Giờ cô cũng chỉ làm theo ý thích thôi.
Kiếp trước, Diệp Tử phóng khoáng, thoải mái, nhưng thân phận và năng lực của cô không cho phép cô được tự do làm theo ý mình. Bởi vậy, cô làm gì cũng bị cản trở, can ngăn! Giống như thế giới vật chất thiếu thốn không cách nào chứa đựng lý tưởng tinh thần quá lớn, phải biết, vật chất cơ sở quyết định kiến trúc thượng tầng!
Vậy nên, giờ cô đang cố gắng đặt nền móng vững chắc.
Cô sắp xếp lại đống nguyên liệu nấu ăn, cho sữa vào tủ lanh, còn hộp Durex tặng kèm, cô ném luôn vào thùng rác.
Đều do cái này gây ra!
Nhớ lại lúc đi trên đường về nhà, Dạ Cô Tinh đã cảm thấy người đàn ông kia có vẻ lạ lạ, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, chỉ liên tục tăng tốc, giống như đang kìm nén điều gì đó. Khi ấy Dạ Cô Tinh buồn ngủ nên cô cũng không hỏi gì. Ai biết, đến khi về biệt thự, người đàn ông kia lập tức lộ nguyên hình.
Quả nhiên, cầm thú vẫn mãi là cầm thú!
Sau khi mở sách nấu ăn ra, Dạ Cô Tinh rửa tay, đánh sạch vảy cá, khứa nhẹ vài đường trên thân cá, các vết khứa sâu khoảng một cm. Sách nấu ăn nói các vết khứa này giúp khi chiên lên, món cá nhìn đẹp mắt hơn.
Sau đó, ướp rượu và muối vào thân cá và phần trong bụng cá, để một bên, đợi ngấm gia vị trong mười lắm phút. Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ, để ý thời gian ướp.
Trong lúc này, Dạ Cô Tinh lấy bánh mật ra khỏi bao bì, dùng nước ấm rửa qua một lần rồi cho vào nồi, thêm ít gia vị, một thìa bột ngọt, vài bát nước lọc, đậy nắp vung, chờ nước sôi thì vớt bánh ra.
Sau đó, cô lấy mộc nhĩ ra, cho vào bát, đổ nước sôi vào, ngâm một phút rồi vớt ra cho vào rổ cho ráo nước.
Làm xong các việc trên cũng vừa tròn mười lăm phút, cá đã ngấm gia vị, Dạ Cô Tinh lấy ra làm bước tiếp theo.
Hành đã thái xong, gừng, tỏi đập dập, bột tiêu các thứ đã chuẩn bị xong.
Cô bật bếp lên, cho dầu vào chảo, đợi dầu sôi thì cho cá vào, nghiêng chảo để dầu tiếp xúc tới đầu cá và đuôi cá. Sau đó, cho thêm rượu và đậu hũ đã cắt thành miếng nhỏ vào chảo, bỏ thêm hành, gừng, tỏi, bột tiêu, các gia vị trên tùy vào khẩu vị của người làm mà cho nhiều hay ít. Ngoài ra, cần cho thêm một thìa nước tương, nửa thìa giấm, một thìa đường trắng, hai thìa muối.
Khi chảo sôi lên thì cho lửa nhỏ.
Lật cá lại, lúc này, phần cá lật lên đã có màu bánh mật, mùi thơm bay vào mũi, Dạ Cô Tinh gật đầu hài lòng.
Cô vớt mộc nhĩ ra đĩa, nêm thêm ít gia vị, sau đó cho cá chép vào nấu canh, nêm vào ít bột canh. Cô đưa bánh mật chua cay ra đĩa. Cuối cùng, cô xào ít rau là xong mâm cơm!
Còn mấy cái móng heo thì thôi, cô nhìn nó chỉ thấy ngấy và buồn nôn, mà giờ cô muốn làm cũng không kịp!
Nồi cơm cũng đã chín, cô tắt bếp, rửa tay.
Dạ Cô Tinh bưng thức ăn lên bàn cơm, cô vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy người đàn ông đang cầm một ly rượu trên tay, trên bàn để một chai rượu, giữa bàn đặt một giá nến!
Anh ngẩng đầu lên, nhìn nhấy cô ngơ ngác đứng cạnh cửa phòng bếp, anh lập tức tiến đến đỡ lấy đồ ăn trên tay Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh khẽ nuốt nước miếng, người đàn ông này… nói thế nào nhỉ… ừm… bây giờ nhìn anh ấy thật hấp dẫn.
Anh khoác áo choàng tắm màu đen, vạt áo trước hở rộng, dây buộc thắt lưng trễ xuống dưới, cơ ngực lấp ló sau vạt áo to rộng nửa kín nửa hở như mời gọi. Vòng nào ra vòng nấy, eo nhỏ chân thon, tóc anh vừa mới gội, chậm rãi nhỏ từng giọt xuống từng thớ cơ ngực.
Anh ngồi đó, tạo một cảm giác lười biếng, thoải mái, tao nhã xen lẫn vài phần mị hoặc và nguy hiểm, khiến người khác vô thức muốn lại gần.
An Tuyển Hoàng đặt đồ ăn lên bàn, anh nở nụ cười tà mị ngầng đầu lên nhìn cô, đôi mắt anh lộ vẻ lạnh lùng cuốn hút, anh nói: “Em hài lòng với người đàn ông của mình chứ?”
Dạ Cô Tinh cũng không giả vờ ngại ngùng, cô thẳng thắng nhìn lại anh từ trên xuống dưới. Thậm chí, cô còn lấy tay nởi lỏng đai lưng, sau đỏ cô đỏ mặt vội vàng quay lưng mắng thầm: “Cầm thú!”
Ngoại trừ áo choàng tắm, tên này không mặc cái gì bên trong.
An Tuyển Hoàng khẽ cười, kết hợp với tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực của cô, tạo nên một bản giao hưởng hoàn hảo.
Người đàn ông gắp thức ăn, cô thì xới cơm. Khung cảnh này tràn đầy không khí gia đình ấm cúng. Ai nhìn vào cũng cảm giác bọn họ là một đôi vợ chồng mới cưới, đang trong giai đoạn tình nồng ý mật.
An Tuyển Hoàng lấy bật lửa ra, đốt nến, Dạ Cô Tinh tắt đèn, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng từ những ngọn nến vàng trên bàn ăn.
“Minh Triệt dạy anh à?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.
Người đàn ông lắc đầu: “Không, anh tự học thành tài đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT