Khuôn mặt của Dạ Cô Tinh đột nhiên co rút lại, mọi giác quan trên cơ thể được kích hoạt, chợt cảm thấy một luồng gió lướt qua tai, thầm nghĩ có gì đó không ổn nên vội vàng ngồi xuống.

Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng ho xuyên thấu tâm can, xen lẫn tiếng thở dốc dồn dập, trong tiềm thức, Dạ Cô Tinh đưa tay ra kéo người đàn ông bên cạnh ngồi xuống. 

Vào lúc ánh đèn đột nhiên vụt tắt, Kỷ Hạo Lâm cảm thấy chới với, bóng tối dày đặc trước mặt siết chặt lấy trái tim anh ta, tiếng súng liên tục bắn ra, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, tiếng la hét, tiếng bước chân hỗn loạn. Đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ kéo tới, trọng tâm không vững khiến anh ta ngã nhào trên mặt đất, lồng ngực đập vào nền đất cứng lạnh, một giây trước khi ngã xuống, anh ta cảm nhận thấy rõ ràng một cơn gió lạc lướt qua tai mình, mùi thuốc súng lần lượt ùa tới, anh ta biết đó là một viên đạn. 

Chính người phụ nữ này đã cứu anh ta một mạng. 

Dạ Cô Tinh đi vòng qua phía sau ghế sofa, rút ​​ra khẩu súng bạc được giấu trên đùi, cô vểnh tai lên, nghe thấy giữa những tiếng bước chân hoảng loạn, có một vài tiếng bước chân cực kỳ bình tĩnh, một, hai, ba... 

"Khụ khụ khụ … ” Tiếng ho xuyên thấu tâm can của Kỷ Hạo Lâm đột nhiên cắt ngang tai cô, Dạ Cô Tinh nhíu mày. 

“Không muốn chết thì câm miệng!” 

“Ưm…” Kỷ Hạo Lâm ho một tiếng, âm thanh cố kìm nén dội lại trong lồng ngực, khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì nghẹt thở.

Tiếng súng lại tiếp tục vang lên, Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ lo lắng. Đòn tấn công này quá đột ngột. Không biết bên phía An Tuyến Hoàng... 

Cầm khẩu súng bạc lên, Dạ Cô Tinh đứng dậy muốn bước tới, nhưng không ngờ chiếc váy phía sau lại bị người nào đó nắm chặt lại. Ánh mắt lạnh lùng quét qua một cái, “Buông ra.” 

“Khụ Khụ… đưa tôi, cùng đi với.” 

“Nằm mơ.” Nói xong, trực tiếp kéo mạnh tà váy lại, một tiếng xé vải vang lên.

Kỷ Hạo Lâm trượt tay ngã xuống đất, mà bóng lưng của Dạ Cô Tinh đã ẩn sâu bóng tối. 

Dựa vào trí nhớ trước khi đèn bị tắt, cô phóng nhanh về phía AnTuyến Hoàng. Đám đông hỗn loạn trên đường trở thành vật cản vô cùng lớn. Bọn họ la hét ầm ĩ, hoặc quay đầu hoảng sợ, đột nhiên cổ tay bị siết chặt, Dạ Cô Tinh đã có đề phòng đưa tay ra đấm quyết liệt. 

Bị trúng một cú đấm mạnh mẽ từ Dạ Cô Tinh, người đàn ông khó chịu hừm lên một tiếng, vội vàng mở miệng nói: “Cô chủ, là tôi.”

“Tư Kình Dận?” Một tia sáng lóe lên trong mắt Dạ Cô Tinh, “An Tuyến Hoàng đâu?!”

“Chỗ này không thích hợp để ở lại lâu. Gia chủ sai tôi đưa cô đi trước." 

Nói xong, anh ta kéo Dạ Cô Tinh bước nhanh ra khỏi cửa.

Trước khi hai người bước ra ngoài, một luồng sáng trắng đột nhiên chiếu tới, Dạ Cô Tinh nheo mắt lại, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ đang bước tới sau ánh đèn. Trên người mặc một bộ đồ màu đen cá tính. Chất liệu vừa vặn làm tôn lên dáng người xinh đẹp, làn da trắng nõn cùng đôi mắt phượng hờ hững, trên vai vác theo một khẩu súng tiểu liên Thompson, dáng người cao ráo, có phần ngầu không thể tả nổi, nếu không phải tình hình bây giờ có chút không thích hợp, Dạ Cô Tinh thực sự rất muốn tán thưởng. 

Bộ trang phục này thật tuyệt! 

Ánh sáng trắng quét qua đám đông, phản chiếu lên ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cuối cùng nằm trên người Dạ Cô Tinh. 

Người phụ nữ mặc một bộ quần áo mạnh mẽ chậm rãi nhếch môi, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng, "Chính là cô..." 

Nói xong, cô ta nâng khẩu súng tiểu liên trên vai lên, trong lúc cô ta di chuyển, Dạ Cô Tinh cũng chuyển động, chộp lấy khẩu súng trường bắn tỉa tạo hình độc đáo từ tay Tư Kình Dận, lên đạn, ngắm chuẩn------

Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, hai tiếng súng đồng thời vang lên, đồng tử của Dạ Cô Tinh hơi co lại. Vừa định lộn về phái sau, nhưng không ngờ Tư Kình Dận, người luôn không có bất kỳ động tĩnh gì ở phía sau, đột nhiên lao về trước, dùng lưng chặn phía trước cô. Âm thanh nghẹt thở của viên đạn xuyên vào da thịt đặc biệt rõ ràng. Đôi mắt Dạ Cô Tinh đột ngột mở to, dìu anh ta dậy, giọng nói trầm ổn, “Không sao chứ?”

Tư Kình Dận nghiến răng, “Không chết đâu.” 

Ánh mắt sắc bén, Dạ Cô Tinh lại giơ súng lên, nhắm thẳng bóp cò – 

Dạ Cô Tinh có Tư Kình Dận đỡ một viên đạn. Nhưng người phụ nữ kia thì không may mắn như vậy, viên đạn lúc này đã rơi thẳng vào xương bả vai của cô ta, khiến cánh tay phải không thể nhấc lên được nữa. Bây giờ, cô ta làm sao có thể chịu được đòn tấn công như sấm sét của Dạ Cô Tinh được nữa? 

Mặc dù cô ta đã nhanh chóng quay người sang một bên, nhưng viên đạn vẫn cắm chuẩn vào bắp chân, cô ta trừng mắt dữ dội nhìn Dạ Cô Tinh một cái, rồi xoay người bỏ chạy. 

Một nụ cười ranh mãnh hiện lên khóe môi Dạ Cô Tinh, ánh mắt rơi vào khẩu súng bắn tỉa trên tay, trong ánh mắt hiện lên một tia hưng phấn... 

Lúc này, ánh đèn trong sảnh tiệc đột nhiên sáng lên, mọi người trong tiềm thức đều nheo lại mắt, bóng tối trong nháy mắt trở nên mờ mịt, ánh sáng lại xuất hiện, tất cả mọi người nhìn nhau, vô cùng lúng túng. 

"Chuyện này... chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Tôi nghe thấy tiếng súng..." 

"Trời ạ! Đúng là có một vũng máu rất lớn!"

Lúc này, Dạ Cô Tinh dìu Tư Kình Dận ra ngoài đại sảnh, tập hợp cùng với An Tuyến Hoàng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt bối rối của người đàn ông này. 

"Em không..." Lời còn chưa dứt, không ngờ đã rơi vào một vòng tay ấm áp. 

Ánh mắt An Tuyến Hoàng ngưng trọng, "Anh còn tưởng mục tiêu của cô ta là anh..." 

Dạ Cô Tinh cũng ôm lấy anh, "Không cần giải thích, em hiểu..." 

Người đàn ông ngốc nghếch này cho rằng sát thủ là vì anh mà đến, cho nên phản ứng đầu tiên là vội vàng chạy ra khỏi sảnh tiệc để tránh nguy hiểm cho cô, nhưng không ngờ, mục tiêu của nữ sát thủ quyến rũ này hóa ra lại là cô!

Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày, là ai? Là ai muốn giết cô? Rất nhanh, rất nhanh chân tướng sẽ được làm rõ... 

"Anh ta bị thương rồi, mất rất nhiều máu, cần phải được điều trị ngay lập tức." Dạ Cô Tinh nhìn sang Tư Kình Dận, nói thật lòng, cô đã rất ngạc nhiên trước hành động của Tư Kình Dận tối nay.

Kể từ khi bị cô trục xuất và sau đó bị trừng phạt, hai người bọn họ hầu như mỗi lần gặp mặt đều không nói với nhau câu nào, cô thừa nhận, bây giờ cô đang thai nên rất cần một người đi theo bên mình bảo vệ, nhưng cô sẽ không bao lập lờ đánh lận con đen. 

Lúc đầu, thái độ kiêu ngạo của Tư Kình Dận và Lạc Địch đã hoàn toàn khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy khó chịu, dựa vào tính cách của cô, một khi như vậy thì đã không còn giá trị sử dụng nữa, An Tuyến Hoàng có lẽ cũng đã biết điều đó, vì vậy cũng rất tự giác không điều Tư Kình Dận đi theo cô nữa, mà đổi thành Minh Chiêu. 

Mặc dù khi người phụ nữ đó giờ súng lên cô đã có sự phòng bị, cũng đã cố gắng tránh những điểm trọng yếu, nhưng khẩu tiểu liên trên tay cô ta rõ ràng đã được cải thiện, uy lực của nó mạnh hơn gấp mười lần, nếu Tư Kình Dận chủ động chặn giúp cho cô, không tới nỗi mất mạng nhưng bị thương cũng là điều khó tránh khỏi. 

Minh Triệt tiến lên hai bước, tay chân linh hoạt kiểm tra vết thương, lúc này Tư Kình Dận đã rơi vào hôn mê. 

“Kết luận trước mắt không có tổn thương nội tạng, nhưng mất máu quá nhiều, cần lập tức cấp cứu!”

An Tuyến Hoàng cau mày, “Trở về biệt thự.” 

Mọi người lên xe, Dạ Cô Tinh đặc biệt yêu cầu Minh Chiêu lái xe ra khỏi hoa viên, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng Minh Chiêu vẫn làm theo chỉ dẫn củacô.

Đi tới một đoạn đường có hơi hẻo lánh, nhưng lại nhìn thấy một bóng người đen kịt đang bò trên mặt đất, khóe môi Dạ Cô Tinh cong lên thỏa mãn, tính toán thời gian, thuốc mê chắc là cũng có tác dụng rồi. 

“Đi đưa người lên đây.” Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn Minh Chiêu bên cạnh. 

Minh Chiêu sờ sờ chóp mũi, nặng nề bước xuống xe, bế người lên, mở cửa xe, ném vào. 

“Chờ đã!” 

Minh Triệt động đậy một hồi, “Anh làm gì vậy?”

“Ai bảo anh ném cô ta vào đây?” 

“Vậy thì…” 

“Trực tiếp ném vào cốp xe. Đúng rồi, người phụ nữ này là một sát thủ chuyên nghiệp, ý chí mạnh mẽ. Tôi sợ thuốc mê trên viên đạn không đủ, tốt hơn hết là anh nên tiêm cho cô ta thêm một mũi nữa. " 

Minh Triệt một mặt đen xì, ném vào cốp xe, thật là tàn nhẫn! 

Trở lại căn biệt thự ở bãi biển, Tư Kình Dận được đưa xuống tầng hầm, lúc này Dạ cô Tinh mới phát hiện dưới căn biệt thự còn có một bệnh viện nhỏ, đương nhiên, đó cũng là nơi ở của Minh Triệt. 

“Gia chủ, anh muốn xử lý sát thủ này như thế nào?” Minh Chiêu mang theo người phụ nữ mặc áo đen đang hôn mê bất tỉnh bước vào cửa. 

An Tuyến Hoàng nhìn sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt dò hỏi, nếu là anh, anh sẽ trực tiếp giết chết người phụ nữ này, nhưng cô dường như không nghĩ như vậy, nếu không cô đã không tốn nhiều thời gian công sức để đưa người phụ nữ này trở về biệt thự. 

Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi, "Nhốt lại trước đã. Nếu cô ta tỉnh dậy có chống cự, thì cứ trực tiếp tiêm thuốc mê, nhớ kỹ, không được để cô ta chạy mất!"

"Vâng." Dạ Cô Tinh ngáp dài một cái, một tầng nước lấp lánh trong mắt, cô nhìn đồng hồ, cũng đã gần rạng sáng. 

“Đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Nhưng Tư Kình Dận…”

“Có Minh Triệt ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Vừa nói vừa bế cô lên.

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Dạ Cô Tinh làm khi tỉnh dậy là chạy xuống tầng hầm. 

“Anh ta thế nào rồi?”

Minh Triệt ngáp dài một cái, “Không chết được đâu.” 

“Có thể vào thăm anh ta không” 

Minh Triệt vẫy tay: “Nghỉ ngơi một đêm, chắc là cũng sắp tỉnh rồi?”

Dạ Cô Tinh vừa đẩy cửa bước vào, Tư Kình Dận đã cảnh giác mở mắt ra, đến khi nhìn thấy rõ người bước vào, toàn thân mới nhẹ nhàng thả lỏng.

“Hôm qua, cảm ơn anh.” Dù sao, hôm qua Tư Kình Dận cũng đã giúp cô đỡ một viên đạn, một tiếng “cảm ơn” cũng là nên làm. 

“Đó là trách nhiệm của tôi.” Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tái đi, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định. 

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Anh nghỉ ngơi đi.” Sau đó, cô xoay người rời đi. 

Đôi khi, cô có chút ghen tị với An Tuyến Hoàng, có một nhóm người trung thành đến như vậy, không vì duy trì quyền lợi, chỉ là theo chân kẻ mạnh.

Sau đó, cô cùng với Minh Chiêu, đến nơi giam giữ nữ sát thủ tối hôm qua. 

Ánh mắt Dạ Cô t*ng trùng xuống, “Dội nước cho cô ta tỉnh dậy.”

Vừa dứt lời, Minh Chiêu đã dội một gáo nước lạnh thẳng vào mặt cô ta, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. 

Trong mắt Minh Chiêu hiện lên một tia nghi ngờ, lượng thuốc mà anh ta tiêm vào không lớn, theo lý mà nói nên tỉnh lại từ sớm rồi mới phải. 

Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh khẽ nhếch lên, nói với Minh Chiêu: "Nếu như nước lạnh không được, vậy thì... dùng kim châm đi!"

"Dùng, dùng kim?!" Vẻ mặt của Minh Chiêu lúng túng, đó là cái quái gì vậy?

"Đúng vậy, dùng một cây kim thật nhỏ đâm vào da thịt cả người trong vòng bảy phút. Tôi nghe nói đau đớn có thể sánh ngang với cạo da lóc xương! Đã lâu rồi tôi không luyện tay, nếu như đã có một con chuột bạch dâng tới tận cửa, không dùng thì thật lãng phí."

Dạ Cô Tinh rõ ràng nhận thấy người lúc này đang "hôn mê bất tỉnh" trở nên cứng đờ, nụ cười càng thêm quỷ dị: "Minh Chiêu, đi, cởi quần áo của cô ta ra, cởi sạch sành sanh thì mới dễ châm được." 

Xem cô nhịn được tới khi nào! 

Minh Chiêu nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, cởi, cởi sạch đang quần áo?! 

Đôi mắt Dạ Cô Tinh trở nên sắc bén, càng trở nên căng cứng! 

Sắc mặt Minh Chiêu tối sầm, theo lệnh đi làm. 

Cởi bỏ chiếc áo khoác đen phía ngoài ra, bên trong người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo lót đen mỏng, trước mặt lộ ra một làn da trắng mịn, Minh Chiêu quay mặt đi, nhíu mày, dời tầm mắt sang một bên.

Vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ánh mắt của Dạ Cô Tinh càng trở nên thú vị, sức chịu đựng không tệ.

“Tiếp tục.” Minh Chiêu cứng đờ cả người, cứng rắn bước về phía trước, cởi chiếc quần dài của người phụ nữ ra. 

Một vật màu đen dễ thương hiện ra trước mắt hai người, Minh Chiêu khóe miệng giật giật, Dạ Cô Tinh trực tiếp bật cười, bởi vì một con mèo máy màu xanh trên tấm vải đen đang cười ngượng ngùng.

"Ha ha — đúng là một sát thủ có tâm hồm trẻ con! Hahaha..." 

Vốn dĩ định giả vờ đến phút cuối, không ngờ Anh Tử Lạc- người đang hôn mê bất tỉnh bỗng cố gắng hết sức, xoay người ngồi dậy, hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ đang cười, nghiến răng nghiến lợi, nói "Cô cười đủ chưa?!"

Dạ Cô Tinh chống nạnh, vẫy vẫy tay, "Cô để tôi cười xong cái đã! Hahaha..." 

"Cô đúng là, đúng là... " Anh Tử Lạc tức đến xù lông! 

Một lúc lâu sau, tiếng cười của Dạ Cô Tinh từ từ ngừng lại, cô đưa tay ra vuốt ve bụng của mình, bắt đầu dạy dỗ.

"Bé ngoan, sau này con nhất định không được thích Doraemon đâu đấy, mẹ thấy... tiểu hoàng cũng được... phối với đồ lót màu đen cũng rất thích hợp... "

Anh Tử Lạc toàn thân run rẩy, giận tới điên người! 

“Cô, cô, cô, cô…”

Nụ cười của Dạ Cô Tinh đột nhiên trở nên nghiêm nghị, ánh mắt chợt lạnh lùng, “Không giả vờ nữa sao?” 

Anh Tử Lạc kinh ngạc trước tốc độ thay đổi sắc mặt của cô, ánh mắt của cô ta trở nên đình trệ, rồi nhanh chóng trở nên lạnh lùng. 

Hai ánh mắt lạnh lùng va vào nhau, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ đã hoàn toàn bắt đầu!

"Nói, ai đã phái cô đến đây? Tại sao cô lại muốn giết tôi?" Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trở nên băng giá.

Anh Tử Lạc cười lạnh, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”

Ánh mắt lướt nhìn cô ta một lượt, Dạ Cô Tinh thở dài, vẻ mặt xấu xa, “Cô cho rằng mình còn có tư cách mặc cả với tôi sao? Thân thể hấp dẫn thế này, chi bằng kéo ra ngoài thưởng cho mấy tên đàn em nhỉ? Hay là... bán vào chợ đêm làm gái điếm? Không, không, không... Tôi có một người bạn cũ ở Thái Lan, nghe nói anh ta gần đây mê mẩn phụ nữ Trung Quốc, hay là, tôi sẽ gả cô qua đó làm vợ lẽ thứ hai mốt cho anh ta, cô thấy thế nào?"

Anh Tử Lạc lạnh lùng nhắm mắt nói: "Tùy cô."

Dạ Cô Tinh nhìn ra vẻ cứng rắn trong ánh mắt của cô ta, nhưng cô tin, chỉ cần là người, thì chắc chắn sẽ có điểm yếu! Cô quét mắt nhìn xung quanh, trong cái nhà tù thiết kế hình vuông, người phụ nữ đang ngồi trên đường chéo, mà bên kia đường chéo, một con chuột đang thò đầu nhìn xung quanh. 

Cô chậm rãi nở nụ cười, “Tôi thật sự rất khâm phục dũng khí không sợ chết của cô, nhưng tôi không nghĩ chuột lại là nhược điểm của cô.”

Ánh mắt Anh Tử Lạc khẽ lóe lên, cô ta khịt mũi lạnh lùng, “Tôi không hiểu cô đang nói gì. "

“Phòng giam rộng lớn như vậy nhưng cô lại ngồi trên một góc chéo cách xa ổ chuột, trên chiếc quần lót của cô lại còn in hình một con mèo. Điều này cho thấy cô không phải là một kẻ giết người có trình độ, vì vậy dễ dàng để lộ điểm yếu của mình ra cho người khác thấy, có chút... thất vọng đấy!"

“Cô, rốt cuộc cô đang muốn cái gì?!” Anh Tử Lạc đột nhiên có một dự cảm không tốt trong lòng. 

“Hay là, tôi nhờ Minh Chiêu bắt vài con chuột đến chơi với cô?” 

Khóe miệng Minh Chiêu giật giật, khuôn mặt đen xì, làm ơn, anh ta cũng không phải là mèo! 

Sắc mặt của Anh Tử Lạc đột nhiên trở nên trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh, cả người vô thức ôm chầm lấy cơ thể, theo động tác của cô ta, mái tóc màu đen rũ xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn, trên đó có một hình xăm kỳ lạ. 

Hai mắt Dạ Cô Tinh nheo lại, “Cô là thành viên của Liên minh Tử thần?!” 

Vẻ mặt của Minh Chiêu sững sờ, anh ta nhìn người phụ nữ chân trần đang co mình lại thành một quả bóng nhỏ.

Anh Tử Lạc đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, “Cô rốt cuộc muốn gì?”

“Trả lời câu hỏi của tôi trước, cô, là người của Liên minh Tử thần?!” 

Thiết kế hình xăm có hình lưỡi liềm và cây thánh giá giao nhau, Dạ Cô Tinh có chết cũng sẽ không bao giờ quên!

“Tôi nói rồi cô sẽ thả tôi đi sao?”

Dạ Cô Tinh trực tiếp tát một cái vào mặt cô ta, ánh mắt cô vốn đã lạnh lùng từ lúc nào, nếu như vừa rồi những gì cô nói chỉ là đùa giỡn với cô ta, vậy thì bây giờ, cô thật đã tức giận rồi! 

Anh Tử Lạc nhận thấy rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của người phụ nữ trước mặt, hơi thở lạnh lùng phả vào mặt cô ta. Ngay lúc đó, ngay cả Minh Chiêu cũng nhận thấy sự lạnh lẽo bất thường trong không khí, trong lòng có chút hoảng hoạn, xem ra anh ta không phải là đang ảo giác, người phụ này đúng là có khí chất không thua gì gia chủ! 

Đưa tay nhéo cằm người phụ nữ một cái, Dạ Cô Tinh ghé sát vào người cô ta, “Một người phụ nữ ngu ngốc! Cô nghĩ bây giờ cứng miệng với tôi có ích lợi gì không? Cô chỉ là một tù nhân! Còn về thân phận và lý do cô muốn ám sát tôi, chỉ cần tôi muốn biết, sớm muộn gì cũng có thể tra ra được, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Đến lúc đó, cô sẽ trở nên vô dụng, chỉ có con đường chết!"

Không cần phí thêm nước bọt, Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn về phía Minh Chiêu, nói: "Trong vòng năm phút, một trăm con chuột!” 

“Vâng.” Minh Chiêu biết cô thật sự đã rất tức giận, lúc này anh ta cũng không còn do dự nữa, liền theo lệnh đi làm. Dù trời có sập, đất có động cũng phải đem một trăm con chuột tới trước mặt cô ngay lúc này. 

“Chờ đã!” Sắc mặt Anh Tử Lạc trở nên tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi, nói!” 

“Thân phận của cô.”

“Sát thủ.” 

Bốp..............

Lại một cái tát nữa giáng thẳng vào mặt, âm thanh lớn đến nổi chấn động cả màng nhĩ của Minh Chiêu, kiểu này thì sẽ đau tới mức nào. 

"Tôi muốn nghe sự thật."

"Tôi đang nói sự thật..."

Bốp...........

Lại một cái bạt tai nữa vào mặt.

“Cơ hội cuối cùng.” 

Anh Tử Lạc cắn chặt môi dưới, ánh mắt lạnh lẽo, máu từ trong khóe môi chảy xuống cặp đùi trắng nõn, nở ra những bông hoa nhỏ màu máu. 

“Liên minh tử thần, kẻ, bị,trục, xuất.” 

“Kẻ bị trục xuất?” Dạ Cô Tinh cau mày nghi ngờ. 

Minh Chiêu bước tới giải thích: "Liên Minh tử thần gọi những kẻ phản bội là kẻ bị trục xuất." 

"Tôi khinh—" Trong đáy mắt Anh Tử Lạc hiện lên một tia lửa đỏ, "Kẻ bị trục xuất cái khỉ khô ấy! Rõ ràng bọn họ mới là kẻ phản bội! Kẻ phản bội—" 

“Bọn họ?” 

Anh Tử Lạc trừng mắt nhìn Dạ Cô Tinh, "Vì hôm nay tôi rơi vào tay của cô, nên tôi cũng không ngại nói cho cô biết một sự thật. Cha tôi là cựu lãnh đạo của Liên minh Tử thần, nhưng ông ấy đã bị tên chó chết Rio hại chết, không chỉ chiếm đoạt Liên minh tử thần, mà còn cử người đi khắp nơi để truy sát tôi! Thằng khốn đó mới là kẻ phản bội - mới là người nên bị trục xuất! "

"Tên của cô là."

"Anh Tử Lạc"

"Cha cô là... Anh Tước Tự?!"

"Cô, cô làm sao có thể... "Thế giới bên ngoài đều tôn cha cô ta là" thủ lĩnh". Trước giờ không ai biết tên thật của ông ấy. Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai? 

Dạ Cô Tinh hiện đã hoàn toàn bình tĩnh. Vừa rồi cô có chút mất kiểm soát. Một khi nghe thấy bốn từ "Liên minh tử thần", cô sẽ không thể kiểm soát được bản thân. Lúc đầu, cũng bởi vì bị tổ chức sát thủ này đánh lén, đã hại sư phụ của cô mất tích không rõ nguyên nhân, cũng từ đó dấu ấn thánh giá và chiếc lưỡi liềm đã bị in sâu vào trong tâm trí của cô, bây giờ, tình cờ gặp phải thù xưa, làm sao cô có thể không tức giận?!

"Anh Tước Tự tại sao lại bị giết?"

"Câm miệng! Cô không được phép gọi tên cha tôi!" 

Dạ Cô Tinh cười lạnh, "Trước đây, Anh Tước Tự gọi Sư phụ tôi một tiếng Diệp lão, tôi lại là đồ đệ của ông ấy, có thể coi là ngang hàng với cha của cô, tôi gọi tên ông ta, có vấn đề gì không?” Giọng nói hơi dừng lại: “Theo lý mà nói, cô phải gọi tôi một tiếng tiểu sư thúc, không thì cũng phải là dì nhỏ.” 

Anh Tử Lạc bị sốc một trận, không dám tin vào những gì vừa nghe được, trừng to hai mắt, "Cô, cô là dì Diệp Tử?! Không... làm sao có thể?! Cha tôi nói dì Diệp Tử nhỏ hơn ông ấy chín tuổi, theo lý mà nói năm nay cũng phải... 29 tuổi rồi! Cô, nhìn có vẻ không tới hai mươi tuổi. Sao có thể... " Đôi mắt bất chợt nhắm chặt: "Cô đang chơi tôi sao?! Nói đi! Cô rốt cuộc là ai?! Tại sao cô lại dám mạo danh dì Diệp Tử?!"

Dạ Cô Tinh vẫn im lặng, trầm ngâm, lúc đó khi cô gặp Anh Tước Tự, cô chỉ mới chín tuổi, người đàn ông đó, không, lúc đó ông ta chỉ mới là một cậu trai mới lớn, ông ta đã tặng cho cô một con dao găm, sau này đã bị cô làm mất trong một khóa huấn luyện sinh tồn trên thực địa. Cho nên, cô đã rất buồn trong một thời gian dài.

Không ngờ, đã hai mươi năm trôi qua, cảnh người đổi thay, ông ấy đã lấy vợ sinh con, rồi còn bị sát hại một cái dã man, còn cô thì một lần nữa được tái sinh. 

Bây giờ, cô lại gặp được con gái của ông ấy? Trong bóng tối, định mệnh vô định, một bàn tay vô hình đẩy bánh xe vận mệnh vĩ đại, chậm rãi tiến về phía trước…

“Cô giết tôi đi!” Khóe môi chảy máu, trong mắt Anh Tử Lạc hiện lên vẻ ngoan cố..

Da Cô Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, liếc nhìn Minh Chiêu.

Minh Chiêu cúi đầu bước ra khỏi phòng giam. 

Nhặt chiếc áo khoác vương vãi ở bên cạnh. Dạ Cô Tinh ngồi xổm xuống trước mặt cô ta. 

“Cô, cô muốn làm gì?” Cách tiếp cận đột ngột của Dạ Cô Tinh khiến Anh Tử Lạc trở nên phòng bị. 

Dưới ánh mắt kinh hoàng của cô ta, Dạ Cô Tinh thở dài một hơi, tự tay mặc áo khoác lên cho cô ta, "Không ngờ li biệt mấy năm, cha cô đã không còn sống nữa." 

Cô từng cho rằng Anh Tước Tự vì muốn lấy oán trả ơn, phái người của Liên Minh tử thần đến ám hại sư phụ cô, nên cô hận ông ta đến xương tủy, cô thề, kiếp này sẽ không chết không nghỉ, nhưng không ngờ nó lại trở thành sự thật. 

Không bao giờ chết sao? 

Bây giờ Anh Tước Tự đã chết, Diệp Tử cũng không còn nữa. 

Dạ Cô Tinh chỉ vào đôi hoa tai đỏ trên tai, vươn tay lau vết máu nơi khóe môi cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve gò má sưng đỏ của cô ta, trong mắt lóe lên tia áy náy, “Cô từng nhìn thấy kí hiệu này chưa?”

Con ngươi Anh Tử Lạc đột nhiên nhíu chặt, "Hỏa, Hỏa Tất?! Cô, cô thật sự là dì Diệp Tử sao?! Thật sự là cô!"

Dạ Cô Tinh mỉm cười, trong mắt hiện lên sự ấm áp, "Đứa trẻ ngoan, con phải chịu khổ rồi..." 

Ai ngờ Anh Tử Lạc đột nhiên nhào vào vòng tay của cô, khóc như một đứa trẻ, "Không khổ! Không khổ chút nào... Cha chết rồi, bị Rio giết chết, con tận mắt nhìn thấy anh ta nổ súng... ông ấy ngã xuống trước mặt con, sàn nhà đổ đầy máu, tất cả đều là máu... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play