Với tư cách là người chủ trì, Kỷ Cương và vợ ông ta Lận Tuệ đi lại giữa các vị quan khách, nở nụ cười tươi rói, "Hân hạnh được chào đón, tiếp đãi chưa chu đáo, có gì mong mọi người thông cảm."
Ba người Kỷ Tu Thần, Kỷ Hạo Hiên, Kỷ Tu Viện theo sát phía sau, cùng nâng ly mời rượu và nói chuyện với mọi người, tư thế đĩnh đạc giống như một vị chủ nhân.
"Hai cậu chủ nhà họ Kỷ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, cô Viện cũng vô cùng cởi mở, xinh đẹp động lòng người, nhà họ Kỷ có thể được coi như phong quang tuế nguyệt, khiến chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ!"
"Đâu có, đâu có... quá khen rồi...”
Mọi người cười nói rôm rả, không khí hòa thuận.
"Nhà họ Giang đến." Sau khi nghe thấy thông báo của nhân viên đón khác, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía cổng chính.
Giang Dương mặc một bộ đồ vest kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, toát lên vẻ điềm đạm trầm ổn, tay đang bận ôm một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, có thể nhìn thấy người phụ nữ trang điểm tinh xảo và nụ cười dịu dàng. Mỗi bước đi cử chỉ đều vô cùng tao nhã, giống như một vị tiểu thư khuê các duyên dáng yêu kiều.
Đi cùng hai người là một nam một nữ. Người thanh niên vẻ ngoài đẹp trai, mặc vest chỉnh tề, nước da trầm tĩnh không có dấu hiệu của bệnh tật. Đây chẳng phải là Giang Hạo Đình cách đây không lâu bị đánh nhập viện sao?
Người phụ nữ đôi mắt híp lại, chưa từng tham dự mấy bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu bao giờ, nhưng phải công nhận cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đôi mắt hoa mai cùng lông mày lá liễu, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, rất thanh tú, nụ cười đôn hậu, trong đôi mắt hiện lên một phong thái điềm tĩnh và nhẹ nhàng. Khiến cô ta toát lên vẻ đẹp của trí tuệ.
Phải công nhận rằng đối diện với thế hệ thứ hai được nuông chiều từ bé, thì thế hệ thứ ba trước mặt này lại toát lên vẻ đẹp độc nhất, thu hút mọi ánh nhìn.
“Thượng tướng Giang thật có khí phách anh hùng, bà Giang càng ngày càng trẻ đẹp. Cậu Giang cũng là một anh tài xuất chúng, làm được việc lớn. Không biết quý cô đây..."
Giang Dương cười đắc ý. “Chính ủy Lữ khách sáo quá rồi, anh cũng ngày càng rạng rỡ, tôi nghe nói danh sách trở về Bắc Kinh đã được công bố, cậu nhà tiền đồ trước mắt sáng lạng, đúng là chuyện đáng chúc mừng!” Dứt lời, ông ta còn giả vờ như chợt nhớ ra, "Xem tôi kìa, bận chào hỏi, quên mất giới thiệu, đây là cháu gái Vũ Ngưng của tôi, vừa du học ở Đức về."
“Hóa ra là cô Giang, vinh hạnh vinh hanh... "
"Đúng là người đẹp như tranh, càng nhìn càng thích, không biết cô Giang năm nay bao nhiêu tuổi rồi...”
"Tôi nghe nói cô Giang là sinh viên hàng đầu của Đại học Hannover... "
Một nhóm thanh niên tài tú tụ tập. Nếu như có thể đánh động được trái tim thiếu nữ này, thì có thể trèo lên cái cây đại thụ như nhà họ Giang, một bước lên mây, khi đó cá chép sẽ được hóa rồng, sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bất kể là ai hỏi câu nào, Giang Vũ Ngưng cũng luôn duy trì một nụ cười ôn hòa trước mặt, trả lời từng người một, giọng nói đặt biệt trong trẻo dễ chịu.
Giang Dương và vợ mình là Cố Phương Lan bốn mắt nhìn nhau tỏ vẻ hài lòng.
Lúc này, tiếng thông báo của người đón khác lại vang lên, "Nhà họ Tần đến."
Tần Kỳ nắm tay vợ mình-Ngôn Tĩnh bước vào, bên cạnh hai người là hai anh em Tần Tư Hủy và Tần Thiệu Tề; Tần Sĩ nắm tay Chương Thi Huệ bước vào, hai anh em Tần Thiệu Bác và Tần Tư Thần cũng đi sát hai bên.
Ai ai cũng biết, ông cụ Tần- Tần Minh Sơn xưa nay rất coi trọng hòa khí gia đình, nhà họ Tần là chính khách nổi tiếng, giữ gìn gia phong chính là nề nếp của các gia đình chính trị, cho nên dù hai anh em trai có xung khắc tới đâu, thì khi xuất hiện trước mặt người khác, bọn họ đều phải tỏ ra là anh em một nhà vô cùng hòa thuận.
Nhưng những người tinh mắt sẽ có thể nhận ra mặc dù hai nhà đến cùng một lúc, có điều nhà Tần Kỳ vẫn bước vào cổng trước so với gia đình Tần Sĩ, đây là một cách cư xử có trật tự.
Nhưng dòng chảy hỗn loạn dưới bề mặt bình lặng cũng đần hiện rõ trong nháy mắt.
Ngôn Tĩnh mặc một chiếc sườn xám trang nhã màu trắng như ánh trăng. Kiểu dáng ôm sát cơ thể khiến vóc dáng cân đối của bà ta trở nên uyển chuyển và sống động, trong khi đó Chương Thi Huệ lại đi ngược lại, bà ta mặc một chiếc váy màu đỏ có họa tiết phức tạp, khiến bà ta trông trở nên rạng rỡ và nổi bật.
Ưu điểm của Ngôn Tĩnh chính là nằm ở chỗ xuất thân và khí chất, trong khi đó ưu điểm của Chương Thi Huệ là trẻ đẹp, quyến rũ, một bên là hoa mẫu đơn sang trọng, một bên là hoa hồng dại, hai phong cách đối lập, tất nhiên sẽ có sự so sánh.
Hai chị em dâu nhà họ Tần trước giờ luôn như vậy, bề ngoài thì rất tình cảm, bên trong âm thầm mỉa mai, trước nay đều luôn đấu tranh ngầm.
Tần Tư Hủy vừa vào cửa, ánh mắt bất giác rơi vào trên người Giang Hạo Đình, nhìn anh ta cười đùa nói chuyện với một đám người nổi tiếng, trong ánh mắt vẫn còn hiện lên sự si mê sâu sắc, cô ta yêu người đàn ông này, yêu đến mức điên cuồng, nhưng anh ta lại vì một người phụ nữ khác mà đánh nhau đến mức trọng thương, như vậy có thể gọi là yêu không?
Lần trước cặp kè với một cô diễn viên truyền hình cô ta cũng đã nhắm mắt làm lơ, dù sao thì cũng chỉ là một ngôi sao mới nổi, căn bản không xứng được gả vào một gia đình cao quý như nhà họ Giang!
Chưa nói đến việc Giang Hạo Đình còn tùy tiện để cho người phụ nữ đó mang thai, cho dù có thật sự mang thai, thì cũng chỉ là mấy loại tạp chủng! Con trai lớn của nhà họ Giang nhất định phải do cô ta sinh ra!
Nghĩ đến đây, Tần Tư Hủy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chỉ cần cô ta có thể trở thành vợ chính thức của Giang Hạo Đình, những thứ khác không quan trọng! Đến lúc đó, cô ta sẽ tự có cách để đối phó với đám hồ ly tinh kia...
Vì vậy, sau đó cô ta cũng không vội gây gắc rối cho người phụ nữ kia, thứ nhất, bởi vì trong mắt cô ta đó không phải là chuyện quan trọng, đàn ông ăn chơi bên ngoài là chuyện bình thường. Thứ hai, Giang Hạo Đình đối với chuyện đính hôn của hai người bọn họ khá úp mở, chô nên cô ta cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Không ngờ, sau đó mọi chuyện lại nối tiếp nhau xảy ra, chỉ trong vòng vài ngày, đã có tin đồn Giang Hạo Đình vì dây dưa với người phụ nữ của vị kia nhà họ An, mà bị đưa đến bệnh viện trong tình trạng gãy xương sườn.
Hôm nay, người phụ nữ đó cũng sẽ đến, cô ta muốn xem xem, người phụ nữ này rốt cuộc là có bản lĩnh đến mức nào, mà có thể khiến cho hai người đàn ông đánh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Tinh thần chiến đấu của Tần Tư Hủy đột ngột dâng cao, trong mắt lộ vẻ cương quyết.
Trong sân vang lên tiếng chào hỏi không ngớt, bầu không khí cũng dần lên cao, nhưng lại nghe thấy tiếng người đón khách cất lên: "Nhà họ An đến!”
Đám đông ồn ào đột nhiên im lặng đến mức tiếng cụng ly cũng trở nên rất rõ ràng.
Mọi người bắt đầu ngừng nói, ánh mắt đổ dồn về phía cửa ra vào, nhân vật chính của đêm nay cuối cùng cũng đến rồi!
Sắc mặt của mấy người nhà họ Kỷ, nhà họ Giang và nhà họ Tần đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt chùng xuống, đến rồi...
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, cao quý như quý tộc châu Âu, gương mặt góc cạnh sắc bén như kiếm mang theo một luồng sát khí đến kinh người, đôi mắt sắc bén như chim ưng, đôi môi mỏng mím chặt, anh vừa bước vào, bầu không khí ấm áp lập tức đông cứng trở lại, tất cả đều cảm thấy cảm giác ớn lạnh chạy dọc lưng, cả người run lên bần bật.
Cánh tay của người đàn ông đang được một cánh tay trắng nõn, mảnh mai, mềm mại và linh động khoác lấy, giống như một vật trang trí đẹp nhất trên thế giới này.
Ánh mắt mọi người chậm rãi dời về bên trái theo cánh tay ngọc mảnh mai, rồi hít một hơi dài.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen đến mắt cá chân, đầy vẻ thần bí, dáng người cao ráo, làn da trắng như sứ, lông mày không vẽ, đôi môi hoa đào đỏ mong, khi nhìn vào vô cùng tự nhiên giống như không hề trang điểm. Một dịp trong đại như vậy, lại để mặt mộc đến tham dự trước mặt bao nhiêu người, mỗi người đều có suy nghĩ và vẻ mặt khác nhau.
Những cô gái của một số gia đình quý tộc đã bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt gay gắt và dữ tợn cẩn thận nhìn Dạ Cô Tinh từ đầu đến chân. Từ góc độ của một người phụ nữ, yêu cầu về nhan sắc của bọn họ cực kỳ cao. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng người phụ nữ trước mặt vô cùng hoàn hảo, thậm chí không chê vào đâu được, cả về ngoại hình lẫn sắc vóc, nhưng xét cho cùng, cũng không phải là danh gia vọng tộc, không thể đặt lên bàn cân, thậm chí cô còn dám xuất hiện mà không trang điểm.
Vào một dịp quan trọng như vậy! Cho dù bản thân có xinh đẹp đến mức nào, thì trang điểm cũng là một nghi thức cơ bản nhất, giống như mọi người đều mặc váy dạ hội, đó là một cách tôn trọng những khách mời khác trong bữa tiệc, và là một biểu hiện của sự tu dưỡng bản thân.
Trong lòng mấy cô gái kia vẫn rất trầm ổn, cho dù có xinh đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành thì đã sao? Trên đời này có rất nhiều mỹ nữ, địa vị học thức và sự tu dưỡng của bọn họ đã sớm vượt qua vẻ đẹp bên ngoài. Người phụ nữ này cho dù có thể đứng bên cạnh đế vương, thì chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi cho thiên hạ!
Còn về phần cậu chủ nhà họ Giang bị đánh hôm đó, cũng không phải là vì vị kia của nhà họ An quá coi trọng người phụ nữ này, đó chẳng qua chỉ là tâm lý bình thường của một người đàn ông có quyền lực, dù sao, người phụ nữ của anh ta, cho dù chỉ là một món đồ chơi cũng không thể để kẻ khác động đến.
Sau khi nghe những người xung quanh bàn tán, Dạ Cô Tinh chỉ cười thầm như không nghe thấy điều gì, từng bước một, đường nét uyển chuyển tao nhã, trên khuôn mặt hay trong ánh mắt không có một chút dao động.
Có điều cô có thể nhịn được, nhưng không có nghĩa là An Tuyển Hoàng có thể nhịn, khí chất của người đàn ông đột nhiên lạnh đi, đôi mắt sắc bén của anh quét qua những cô gái đang sì xào bàn tán, ngay lập tức trở nên đông cứng.
Tất cả những người phụ nữ kia đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh, như thể bị một con thú hoang nhìn chằm chằm vào, trong giây tiếp tất cả bọn họ đều sẽ trở thành mục tiêu săn bắn của nó.
Dạ Cô Tinh siết chặt cánh tay người đàn ông, cố gắng lấy lại sự chú ý của anh, sau đó mỉm cười dịu dàng, ánh mắt kiên định như muốn nói, tin tưởng em, em có thể xử lý được.
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt người đàn ông dịu đi một chút, An Tuyển Hoàng lập tức bỏ đi sự cưỡng chế, trong đám thiên kim tiểu thư kia có người trực tiếp ngồi sụp trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, xấu hổ.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng loạt giấu đi vẻ mặt coi thường đối với Dạ Cô Tinh, bày sẵn trận địa chuẩn bị đón địch.
Người ta nói rằng đàn ông chinh phục thế giới, còn phụ nữ chinh phục đàn ông.
Để có thể thuần phục được một con báo như An Tuyển Hoàng, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là hạng tầm thương, trước đây hành động của An Tuyển Hoàng đã thể hiện rõ vị trí của cô gái này trong lòng anh.
Lúc này, vợ chồng Kỷ Cương vội vàng bước lên trước, nở nụ cười thân thiện, trông giống như một người cậu tốt quan tâm đến cháu trai của mình, "Tuyển Hoàng, bữa tiệc chiêu đãi hôm nay là dành cho cháu. Chào mừng cháu trở lại thủ đô."
An Tuyển Hoàng lạnh lùng gật đầu, “Cậu có lòng quá.”
Lận Huệ nở một nụ cười thân thiện, “Tuyển Hoàng à, đã nhiều năm không trở về, bây giờ đã trở nên trưởng thành và ổn định hơn nhiều rồi, cậu mợ rất vui mừng.” Nói xong ngừng lại một lúc, ánh mắt liếc nhìn sang Dạ Cô Tinh đứng bên cạnh, mỉm cười hỏi, “Cô gái này là...”
“Vợ chưa cưới của cháu.”
Wow-
Như một hòn đá khuấy động ngàn con sóng!
Ngay khi giọng nói của An Tuyển Hoàng vừa vang lên, âm thanh cảm thán và kinh ngạc từ xung quanh không ngừng vang lên, đôi mắt của Lận Huệ đột nhiên mở to, ngay cả Kỹ Cương cũng có chút sửng sốt.
Sắc mặt Giang Hạo Đình phức tạp, đôi mắt thâm thúy, nhìn chăm chú vào bóng lưng xinh đẹp mảnh mai của Dạ Cô Tinh, trong lòng chợt hiện lên một tia si mê.
Giang Vũ Ngưng và Tần Tư Thần sắc mặt đông cứng, hôm nay bọn họ đến đây là vì người đàn ông này, thời điểm An Tuyển Hoàng bước vào sảnh tiệc, dung mạo tuấn tú, thần sắc nổi bật, độc đoán đế vương của anh đã thu hút mọi ánh mắt của những cô gái có mặt ở đây. Đương nhiên, bao gồm cả bọn họ.
Người này chính là người đứng đầu nhà họ An, là một vị vua năm trong tay quyền lực, sự giàu có và nhân phẩm, nếu có thể có được sự sửng ái của anh, sau này trở thành bà An thì sẽ mặc sức tung hoành, vinh hoa phú quý!
Không ai có thể từ bỏ cơ hộ được trở thành hoàng hậu, tất cả những người phụ nữ ở đây đều bắt đầu chộn rộn, mỗi người đều có suy tính cho riêng mình
Nhưng bây giờ, người đàn ông lại chính miệng thừa nhận rằng anh ta đã có vợ chưa cưới, còn là một cái bình hoa chỉ được cái vẻ bề ngoài. Ngay cả lễ nghĩa cơ bản của việc dự tiệc cô ta còn không hiểu, giống như đang muốn tát thẳng vào mặt bọn họ.
Lẽ nào gia thế hiển hách như bọn họ, cũng không sánh bằng với một người phụ nữ chỉ là món đồ chơi cho cả thiên hạ hay sao?!
Tần Tư Thần là người đầu tiên hụt hơi, người đàn ông này đúng là cực phẩm hiếm thấy, ngày từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã bị anh mê hoặc, trên đời này người có thể xứng đáng với Tần Tư Thần cô ta chỉ có anh, làm sao lại có thể để người phụ nữ khác giành mất được?
Cô ta tiến lên hai bước, bình tĩnh mỉm cười. Thoạt nhìn, trông giống như một cô gái thuần khiết, nhưng đôi mắt hơi xếch lên lộ ra vẻ quyến rũ mờ nhạt, có thể dung hợp hoàn hảo hai khi chất trái ngược lại với nhau, mà lại có thể thành thục đến như vậy, thật sự là rất hiếm gặp.
Vẻ đẹp của cô ta là thứ không thể nghi ngờ.
“Chị gái thật xinh đẹp, em thật ghen tị không thể sánh bằng.” Sau đó cô ta làm ra vẻ cười ngượng ngùng, lè lưỡi tinh nghịch: “Trước khi đến, em còn đặc biệt dặm phấn lại hai lần, chỉ sợ các vị khách quý ở đây không thềm để mắt đến, làm sao có thể sánh được với vẻ đẹp trời sinh của chị, không cần trang điểm cũng có thể động lòng người đến như vậy, em quả thật có chút hổ thẹn....”
Sau vài lời, tâng bốc người khác và hạ thấp bản thận, khen ngợi vẻ đẹp tự nhiên của Dạ Cô Tinh một cách đầy giả dối, vừa có thể chỉ trích sự tùy tiện của Dạ Cô Tình, còn có thể nhân cơ hội thể hiện khía cạnh vui tươi và khiêm tốn trước mặt An Tuyển Hoàng, nhằm thu hút sự chú ý của anh. Có thể coi là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng chiến lược của cô ta dường như đã sử dụng sai đối tượng, Dạ Cô Tinh trước giờ không phải là người khóc mướn không công, nếu như muốn lợi dụng cô, thì phải coi lại xem mình có bản lĩnh đó không đã!
Cô từ từ mỉm cười, nét phong tình cũng dần hiện ra, ánh mắt lóe lên, "Quý cô đây có lẽ đã nhận nhầm người rồi. Tôi chỉ có một người em trai, không biết từ lúc nào lại có thêm một cô em gái? Hơn nữa, năm nay tôi mới hai mươi mốt tuổi, nhìn dáng vẻ của chị đây chắc cũng đã hai lăm hai sáu tuổi rồi nhỉ. Tôi làm sao dám nhận hai từ chị gái này. Theo lý mà nói chị mới là người lớn, ít nhất cũng là về phương diện trang điểm.” Ngừng một lúc, Dạ Cô Tinh nhướng mày, chăm chăm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Vị hôn phu của tôi rất thích vẻ đẹp tự nhiên của tôi. Anh ấy nói, mấy thứ mỹ phẩm đó đều rất độc hại. Tôi tự hỏi chắc là không có một người phụ nữ nào có đủ dũng khí để bôi mấy thứ độc hại lên trên khuôn mặt của mình, bây giờ tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ chị! ”
Sắc mặt Tần Tư Thần trở nên cứng ngắc, cô ta thật sự đã đánh giá thấp người phụ nữ này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT