Có vẻ như Tiểu Thất không nói chuyện cô mang thai cho chị hai biết.

Thu lại vẻ mặt đùa cợt của mình, giữa lông mày cuả Diệp Nhĩ hiện lên một màu u ám, trong mắt có một tia tàn nhẫn, "Nhất Nhất, có phải có người bắt nạt em không? Nói cho chị biết, chị sẽ giết kẻ đó!"

Dạ Cô Tinh vội vàng làm dịu cảm xúc của cô ấy: “Chị, không có, là em cam tâm tình nguyện.”

Cô cam tâm tình nguyện sinh con cho An Tuyển Hoàng, đây chính là sự thật.

Mang những lời ngụy biện trước đó nói với Dạ Thất, hay bất cứ điều gì, cuối cùng cũng để Dạ Nhị chấp nhận sự thật rằng cô đã mang thai.

“Chị, chị… tìm được anh Ly chưa?” Dạ Cô Tinh hỏi có chút lo lắng hỏi.

Lúc đầu khi sư phụ đưa chị hai về, lúc đó cô ấy mới mười hai tuổi, cao gầy như cột tre dựng đứng, thà bị bẽ gãy chứ không chịu cong. Trong những năm tháng chăm chỉ rèn luyện, Dạ Cô Tinh sẽ luôn nhớ rằng có một người chị ấm áp như vậy, tuy chỉ lớn hơn cô vài tháng tuổi nhưng đã chăm sóc và giúp đỡ cô rất nhiều.

Trong mười sáu người, Diệp Tử là người có tài năng cao nhất, nhưng người khắc khổ nhất nhất lại chính là Diệp Nhĩ!

Ngay cả khi trên người chằng chịt những vết bầm tím và máu, Dạ Cô Tinh cũng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ nản lòng dù chỉ một chút trên khuôn mặt cô ấy, cô ấy luôn nghiến chặt răng chịu đựng, như thể có một nguồn sức mạnh trong tim có thể tiếp thêm cho cô ấy dũng khí và hy vọng, không bao giờ dập tắt, không bao giờ ngừng lại.

Và nguồn tin đó chính là "anh Ly" của cô ấy.

Trước khi được sư phụ nhận làm con nuôi, chị hai sống trong cô nhi viện, tuy thiếu ăn thiếu mặc nhưng cô ấy vẫn rất hạnh phúc vì có một người anh trai che mưa che nắng cho mình!

Sau đó, trại trẻ mồ côi bị phá sản, chỉ trong một đêm, bọn họ đã bị những gia đình khác nhau bắt đi, và cô ấy cũng bị chia cắt với người anh trai sống nương tựa lẫn nhau trong nhiều năm qua.

"Tại sao chị vẫn còn cười? Không đau sao?" Diệp Tử đã từng hỏi cô như vậy.

Cô ấy trả lời như thế nào? Dù đã qua hai kiếp người nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không thể nào quên được, ánh mắt cương nghị và sáng ngời của chị hai khi ấy như hai ngọn đèn không bao giờ tắt.

Cô ấy nói: "Cười, thì mới có thể kiên trì bước tiếp được, chỉ có tiếp tục kiên trì, mới có thể tìm được anh ấy...”

Khi đó Diệp Tử không thể hiểu được cảm xúc sâu kín của Diệp Nhĩ, cô chỉ biết rằng chị hai đang tìm một người đàn ông, và người đàn ông đó rất quan trọng đối với cô ấy!

Cũng chỉ như vậy mà thôi

Câu nói "anh Ly" của Dạ Cô Tinh khiến Diệp Nhĩ ngẩn người ra, chỉ thấy cô ấy lôi từ trên cổ ra một sợi dây chuyền không mấy tinh xảo. Mặt dây chuyền hoa mẫu đơn đang nở rộ phản chiếu dấu ấn của thời gian, khó có thể tưởng tượng ra nổi, một sợi dây chuyền thô kệch như vậy lại được đeo trên cổ của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới- Two.

"Mấy năm nay chị chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm anh ấy dù chỉ một ngày, nhưng cũng không có tin tức gì cả. Chị thậm chí còn không biết liệu anh ấy có còn sống hay không, liệu anh ấy đã quên chị chưa, hay anh ấy đã lấy vợ sinh con và đang sống một cuộc sống hạnh phúc? Chị không biết sự kiên trì bao nhiêu năm qua của mình có còn ý nghĩa gì không? Nhưng chị vẫn không thể từ bỏ được. Chị muốn biết anh ấy sống có tốt không, kể cả khi anh ấy đã có gia đình, điều đó cũng không quan trọng. Chị vẫn có thể coi anh ấy như anh trai của mình, giống như anh ấy đã làm với chị lúc còn ở trong trại trẻ mồ côi vậy. Chị sẽ cho anh ấy tất cả những gì chị có mà không cần đắn đo, miễn là anh ấy muốn... "

Dạ Cô Tinh đưa tay ôm cô ấy vào lòng, vòng tay qua vỗ về nhẹ lên lưng, giống như lúc trước cô tự làm với mình khi bị thương vậy, "Chị, chị yên tâm, nhất định sẽ tìm được, anh ấy nhất định sẽ không quên chị đâu..."

Diệp Nhĩ đưa tay ra lau nước mắt, nắm tay siết chặt mặt dây chuyền hoa mẫu đơn, "Em có biết tại sao chị lại đặt cho mình cái tên này không?"

“Diệp cùng âm với Dạ, Nhĩ đồng âm với Nhị.”

“Đồ ngốc” Diệp Nhĩ chọc đầu cô, “Thế thì trực tiếp gọi là Diệp Nhĩ luôn cho rồi?” Ngừng một chút, ánh mắt của cô ấy nhìn về phía xa xăm, “Anh ấy đã từng nói rằng, một ngày nào đó sẽ đưa chị về quê hương Vân Nam của anh ấy ngắm nhìn Thương Sơn Nhị Hải...”

Dạ Cô Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng cái tên của chị hai lại có nguồn gốc như vậy, sau đó cô nở một nụ cười ngọt ngào: "Nói không chừng anh Ly của chị cũng đang đi tìm chị? Vận mệnh sẽ không tàn nhẫn đến đến mức để hai người ngày đêm thương nhớ mãi mãi cách xa, nhất định sẽ có ngày gặp lại.”

Khi Hạo Giới mở cửa văn phòng ra, anh ta cảm thấy như sét đánh ngang tai, trên ghế sofa, hai người phụ nữ xinh đẹp, một người mặc đồ đỏ quyến rũ, còn người kia mặc một bộ đồ màu đen, đang âu yếm nhau như thể bọn họ là đôi tình nhân không thể tách rời.

Anh ta nuốt nước bọt, có đúng như lời cô gái ở quầy lễ tân nói không?! Hai người này là... les?!

Ôi không! Làm thế nào mà Two- người anh ta ngưỡng mộ nhất lại có thể là les được?!

Không không không! Anh ta từ chối chấp nhận sự thật này!

Thực ra, ngay từ ngày hôm qua, sau khi một người luôn tỏ ra cao quý và hào hoa như Two, lại đứng trước mặt các quan chức cấp cao ôm chầm lấy một người phụ nữ khác với vẻ vô cùng dịu dàng. Khắp trong công ty đã lan truyền tin đồn rằng Two là đồng tính nữ, nếu không tại sao một người phụ ngữ gần ba mươi tuổi rồi lại chưa có bạn trai chứ?

Diệp Nhĩ không phải không biết, cô chỉ lựa chọn không thèm quan tâm mà thôi, dù sao thì loại chuyện như này càng tẩy càng đen!

Còn Hạo Giới thì tin tưởng vào thần tượng của mình, nên bỏ ngoài tai những lời đồn đại đó, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này, anh ta bỗng cảm thấy mọi niềm tin của mình đều hoàn toàn sụp đổ!

“Có chuyện gì?” Diệp Nhĩ đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giây tiếp theo, lại trở lại dáng vẻ nghiêm khắc và điềm tĩnh của một nhà thiết kế trưởng Chanel- Two.

Hạo Giới đột nhiên tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, Dạ Cô Tinh cong môi, nói lẩm bẩm!

Không lẽ đàn ông chơi gay được còn phụ nữ thì lại không sao?!

Đồ nhà quê!

Dạ Cô Tinh vẫn còn nhớ ánh mắt khinh thường và chán ghét của cô trợ lý khi lần đầu tiên nhìn thấy cô!

"Khụ khụ..." Hạo Giới ho khan hai tiếng, "Giám đốc Cố đang đợi ở phòng khách."

Diệp Nhĩ xua xua tay, "Được, tôi biết rồi."

Hạo Giới đóng cửa và rời đi.

Dạ Cô Tinh nhướng mày, "Không giải thích gì sao?"

Diệp Nhĩ trợn tròn mắt, "Giải thích cái gì? Giải thích chị không phải les á? Chúng ta vô tội? Có quỷ mới tin! Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể giúp chị chặn được không ít đào hoa!" Cô ấy cười ranh mãnh, "Nhưng mà, người đó của em...”

"Con em cũng đã giúp anh ấy mang rồi, lẽ nào anh ấy còn dám nghi ngờ xu hướng tính dục của em?"

Diệp Nhĩ nhướng mày, “Vậy thì chưa chắc!!” Như thể rất tự tin.

Dạ Cô Tinh nuốt nước bọt, vẫn chưa nói chắc được, với cái tính ghen tuông của An Tuyển Hoàng, thực sự có khả năng anh sẽ không bỏ qua chuyện này.

Diệp Nhĩ ghé sát vào tai cô ra vẻ bí hiểm, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, lộ ra một ý cười, "Nói thật chị nghe coi, người đàn ông nhà họ An, mùi vị thế nào?"

Dạ Cô Tinh tỏ vẻ bối rối, "Mùi gì?"

"Nè! Đừng có mà giả vờ giả vịt với chị! Em biết chị đang nói gì mà!"

Dạ Cô Tinh giang hai tay ra, làm ra bộ bối rối, "Em cũng không phải đi guốc trong bụng chị, làm sao biết được chị có ý gì?"

Diệp Nhĩ nghiến răng nghiến lợi, "Muốn ép chị đúng không? Vậy thì đừng trách chị đây thô tục! Chị đây muốn hỏi, bộ đồ nghề của người đàn ông đó to hay nhỏ, có linh hoạt hay không?!"

Dạ Cô Tinh đen mặt lại, người phụ nữ này, đúng là cái gì cũng dám nói!

"Bỏ đi, nhìn cái bụng là em là biết người đàn ông đó chắc vẫn còn đang kìm chế lắm! Đợi đến khi cháu trai của chị ra đời, nói tiếp cũng không muộn!"

Hai má Dạ Cô Tinh đỏ bừng, "Chị hai chết bằm! Chị học ra đâu cái thói nói năng thô thiển đó vậy?! Càng ngày càng không biết xấu hổ!"

"He he... gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà..."

Nghe nói lần tìm người làm đại diện đống quảng cáo cho Trà Liễn, được trụ sở chính ở Pháp đặc biệt chú ý và khá hài lòng với người đại diện Dạ Cô Tinh, tất nhiên phần lớn nguyên nhân là vì nể mặt Two. Dù sao, Dạ Cô Tinh cũng là người mà cô ấy chọn.

Trà Liễm dự kiến ​​sẽ được bán ra thị trường vào cuối tháng ba. Ban đầu, việc quay quảng cáo có thể bị hoãn lại một thời gian, nhưng Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ quyết định quay càng sớm càng tốt. Đến tháng ba, cái thai chắc cũng được sáu tháng rồi, nên cái bụng của cô sẽ ngày càng nhô ra, nhân lúc này vẫn còn chưa quá lộ quay cho xong!

"Cố Khuynh Minh?"

Diệp Nhĩ gật đầu, "Em có nghe nói về anh ta không?"

Dạ Cô Tinh cười nhạt, "E rằng trong cái giới này không có ai là không biết vị đạo diễn thần cấp này, đúng không?"

Cố Khuynh Minh, giám đốc marketing của Chanel, trở nên nổi tiếng ở Pháp, năm hai mươi lăm tuổi, anh ta đã hợp tác với nữ diễn viên Keira Knightley để quay quảng cáo nước hoa Coco cho Chanel, ngay khi phát sóng đã gây được sự hưởng ứng nhiệt tình ở Châu Âu. Trong khi mọi người đang choáng ngợp trước nữ hoàng Kelly đầy ma quỷ và mê hoặc, thì họ cũng dành sự đánh giá rất cao cho vị đạo diễn gốc Á này.

Đây là cũng là lần đầu tiên xuất hiện ở một nơi khắt khe như ở châu Âu!

Chanel đã nhìn đúng và chớp lấy thời cơ, hành động trước, mở rộng đường đi cho vị giám đốc trẻ tuổi và tài năng này. Ai mà biết được anh ta đã từ chối mà không chút do dự. Lý do thật nực cười- "Con mèo nhà tôi không dễ nuôi, không có thời gian."

Chỉ vì một con thú cưng, anh ta không ngần ngại bỏ qua hợp đồng trị giá hàng chục triệu, thái độ và sự tu dưỡng này khiến người ta thầm thở dài, đồng thời cũng phải nể phục trước sự ngang tàng, bất cần, không biết kiềm chế của vị giám đốc trẻ tuổi này!

Dù sao, ở một khu vực ủng hộ tự do như Châu Âu, hành vi lệch lạc trong một phạm vi hợp lý vẫn được cho phép, và thậm chí còn được tôn trọng!

Tuy nhiên, anh ta đã im hơi lặng tiếng trong nhiều năm qua và tuyên bố với thế giới rằng anh ta đang “bận nuôi mèo.” Không ngờ rằng anh ta lại nhận lời quảng cáo Trà Liễm lần này.

Đừng nói tới Dạ Cô Tinh, ngay cả Diệp Nhĩ lúc đầu cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hôm nay, hai bên đã hẹn gặp mặt nhau bàn bạc chi tiết về việc quay quảng cáo, Dạ Cô Tinh đến sớm hơn nửa tiếng nên có thời gian nói chuyện phiếm với Diệp Nhĩ trong văn phòng.

Khi cả hai bước vào phòng họp, không có ai khác ngoài Hạo Giới người đang cau mày.

Diệp Nhĩ nhướng mày, "Người đâu?"

Hạo Giới cười khổ, "Đạo diễn Cố nói, con mèo nhà anh ta không nghe lời chạy lung tung, anh ta phải đi bắt nó về!"

Diệp Nhĩ bất lực ôm trán, khuôn mặt hằn lên những vết đen.

Dạ Cô Tinh kinh ngạc nhướng mày, tự hỏi liệu người này có phải là người cuồng mèo không? Lúc nào cũng ôm khư khư con mèo bên cạnh.

Quả nhiên, mấy người làm nghệ thuật đầu óc đều có vấn đề, đạo diễn cũng không ngoại lệ...

Dạ Cô Tinh ra hiệu với Diệp Nhĩ một cái rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Vừa bước ra thì bất ngờ đụng phải một bóng người đang hốt hoảng chạy tới, cô gái kia nhìn thấy mình vừa đụng trúng người thì vội vàng xin lỗi nhưng giọng nói thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu.

"Cô……"

Nghe thấy giọng nói của Dạ Cô Tinh, cô gái vội vàng làm một động tác im lặng, đột ngột ngẩng đầu lên trong giây tiếp theo liền hét toáng lên—

"‘Áo Tím’! Thật sự là ‘Áo Tím’! Trời ạ! Ngày đầu tiên về nước tôi đã được nhìn thấy nữ thần sao?! Ahhhhhhhhhhhhh! Trời ạ! Thật phấn khích!"

Dạ Cô Tinh bị cô gái này làm cho giật mình, lùi lại hai bước, "Chào cô..."

"Xin lỗi! Rất xin lỗi! Không làm chị sợ chứ! Em, em tên là Dạ Vị Ương, em là một fan hâm mộ siêu cấp khổng lồ của chị! Lần này về Trung Quốc là để gặp chị đó! Thật đấy! Em thực sự rất thích chị!"

Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ nhắn nói năng không đầu không đuôi trước mặt, khuôn mặt baby dễ thương, đôi mắt hoa mai tròn, môi đỏ và hàm răng trắng đều, chiếc quần yếm giản dị và mái tóc ngắn càng khiến cô ấy trông rất đang yêu.

“Xin chào.” Dạ Cô Tinh chủ động đưa tay ra.

Dạ Vị Ương có chút ngần ngại vì không ngờ được nữ thần chào lại, sau đó nở một nụ cười siêu sáng, cả khuôn mặt lập tức trở nên sinh động, giống như ánh bình minh mới chớm, tràn đầy sức sống. Phải thừa nhận rằng khuôn mặt tươi cười như vậy rất có sức cảm hóa đối với người khác, tâm trạng của Dạ Cô Tinh cũng đột nhiên trở nên tốt hơn.

Hai tay đan vào nhau, trước khi kịp buông tay ra, bọn họ đã nghe thấy tiếng đập từ phía sau--

"Mấy, người, đang, làm, cái, gì?!"

Nghiến răng, rất tức giận!

Dạ Cô Tinh trong tiềm thức quay đầu nhìn lại, tầm nhìn rơi vào đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc và hơi tà ác của người đàn ông kia. Tuy nhiên, lúc này, nó tràn đầy sự tức giận, giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Người đàn ông rất cao, khoảng tầm mét tám, khi anh ta bước tới bên cạnh hai người bọn họ, Dạ Cô Tinh nhận thấy cô gái đối diện mình đang co người lại, giống như đang rùng mình, nghĩ lại dáng vẻ hoảng sợ né tránh của cô gái vừa rồi, xem ra là vì muốn trốn tránh người đàn ông này, nhưng không ngờ lại đụng phải cô, nhất thời hào hứng quên bẵng đi, đã dẫn đến thu hút sự chú ý của người khác.

“Em đang làm gì vậy?!” Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, như muốn khoét một lỗ lớn trên đó vậy!

Dạ Cô Tinh bình tĩnh thu tay lại, nhưng Dạ Vị Ương giống như đứa trẻ mắc lỗi cúi gầm đầu xuống, chờ bị dạy dỗ.

Cố Khuynh Minh vô cùng tức giận! Lúc trước khi còn ở Pháp, con mèo nhỏ này của anh ta cứ kêu gào đòi đến Trung Quốc cho bằng được, cả ngày ôm khư khư cái máy tính bảng lướt lên lướt xuống, cùng với nhóm fan của ‘Áo Tím’ ồn ào trên mạng xã hội.

Mỗi buổi sáng, điều đầu tiên làm khi thức dậy không còn là gửi cho anh ta một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào nữa, mà là cầm lấy máy tính bảng vào Weibo rồi bắt đầu lướt lướt!

Cũng không còn dùng ánh mắt yêu thương triều mến nhìn anh ta nữa, mà suốt ngày dán mắt vào mấy tấm áp phích treo trên tường!

Hỏi cô, ai đẹp trai nhất trên đời này, cô lại nói là ‘Áo Tím’.

Hỏi cô yêu ai nhất trên đời này, cô vẫn trả lời là ‘Áo Tím’.

Cố Khuynh Minh đột nhiên có cảm giác khủng hoảng mà trước giờ anh ta chưa bao giờ trải qua, cảm giác khủng hoảng bắt nguồn từ một người phụ nữ!

Anh ta đột nhiên cảm thấy đau khổ! Có cảm giác mấy năm nay anh ta chăm bẵm ‘chú mèo’ này, trong chớp mắt đã trở thành đồ của người khác rồi!

Ngày hôm đó, khi nhận được lời mời quay quảng cáo từ Chanel, anh ta đã định ném vào thùng rác, nhưng lại vô tình nhìn thấy ba chữ “Dạ Cô Tinh”, nhìn thoáng qua là người đại diện!

Ha ha.... thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không lối lại muốn lao đầu vào! Lần này rơi vào trong tay anh ta, không diệt chết cũng phải lột sạch da!

Anh ta trả lời lại cho Chanel, dự án này, Cố Khuynh Minh sẽ nhận!

Giấu con mèo con của anh ta, đợi đến thần không biết quỷ không hay ra tay tiêu thủ ‘tình địch’ này, ai ngờ anh ta vừa bước chân ra cửa trước, con mèo con ở phía sau đã lén lút chuồn đi mất, đợi đến khi anh ta nhận được tin tức, cô đã đến Chi nhánh Chanel ở thủ đô nhanh hơn anh ta một bước, rồi lén la lén lút gặp gỡ ‘nhân tình’!

Cố Khuynh Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa làm rơi chiếc máy quay, vội vàng chạy đi khắp nơi tìm người!

Một tay kéo người đi, Cố Khuynh Minh sắc mặt hầm hầm liếc nhìn Dạ Cô Tinh một cái rồi quay sang Dạ Vị Ương gào lên, "Về nhà sẽ cho em biết tay!"

Dạ Cô Tinh nhướng mày thích thú. Người đàn ông này có một sự thù địch không thể giải thích được với cô!

Dạ Vị Ương lại rất tức giận, dám ở trước mặt nữ thần mà gào thét với cô, ai mà nhịn cho nổi chứ!

Lấy hết sức bình sinh xả cục tức trong người: "Anh... anh, tự đi trước đi, em còn chưa được chụp ảnh chung với nữ thần đâu!"

“Em, nói, cái, gì?!” Anh là xù lông lên như con sư tử, một khi sư tử nổi giận, uy lực tuyệt đối vô song!

"Em nói anh đi... Aaaa! Cố Khuynh Minh! Tên xấu xa này, mau thả em xuống ——"

Nhìn thấy người đàn ông đang vác cô gái đi xa, Dạ Cô Tinh nở nụ cười tinh nghịch, "Cố Khuynh Minh... thật thú vị..."

Trở lại phòng tiếp khách, Dạ Cô Tinh vẫy vẫy tay với Diệp Nhĩ và Hạo Giới vẫn còn đang ngồi đợi, "Đừng đợi nữa, người đi hết rồi."

"Hả?"

"Em đã gặp Cố Khuynh Minh rồi?"

Dạ Cô Tinh nở nụ cười khó lường, "Gặp rồi."

Từ trụ sở Chanel bước ra, Dạ Cô Tinh bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ An Tuyển Hoàng.

Trước kia, cả hai người ban ngày đều bận rộn, buổi tối mới trở về biệt thự.

"Em nghe nè."

"Đang ở đâu vậy?"

"Trụ sở của Chanel."

"Đứng yên đó chờ anh, năm phút nữa anh đến."

Dạ Cô Tinh cũng đang rảnh nên còn bấm giờ, quả nhiên, vừa đúng năm phút, không hơn không kém, người đàn ông này trước giờ nói một không có hai.

Khi cửa kính xe được hạ xuống, Dạ Cô Tinh nhướng mày ngạc nhiên, bởi vì người ngồi ghế lái lúc này là An Tuyển Hoàng, còn đám người Minh Triệt thì không thấy đâu cả: "Anh học lái xe từ khi nào vậy?"

"Ba ngày trước."

“..."

Khi lên xe, Dạ Cô Tinh quay san nhìn anh, anh đang chăm chú lái xe, người ta thường nói khi phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, đàn ông, cũng không ngoại lệ.

"Hài lòng với những gì em thấy không?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy thì... có phần thưởng gì không?"

Dạ Cô Tinh dang tay ra nhún vai xin lỗi, với vẻ mặt vui tươi, "Không có."

Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười "Anh có."

“Ồ?” Cô tỏ vẻ hứng thú, còn đang muốn xem người đàn ông rốt cuộc đang muốn dở trò gì!

"Mở ra xem xem."

Dưới ánh mắt cử chỉ của người đàn ông, Dạ Cô Tinh cầm lấy thứ trông giống như thư mời trước xe, mở ra, có chút sửng sốt.

“Nhà họ Kỷ?” Cô khẽ nhướng mày.

Biểu cảm của anh có chút thâm trần, cũng không trả lời câu hỏi của cô mà nói, "Đi cùng anh nhé."

Dạ Cô Tinh nhíu mày, chìm trong suy nghĩ, một cái nhìn sắc lạnh sâu sắc lướt qua mắt cô.

Mỗi khi nhắc tới họ Kỷ này, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến người đàn bà đáng ghét có tên là Kỷ Tình đó!

Muốn hại chết con của cô, đừng nói là mẹ của AnTuyến Hoàng, cho dù là tổ tông nhà An Tuyển Hoàng, cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho bà ta!

Ngay từ khi Kỷ Tình sai khiến thím Vinh bỏ thuốc hãm hại cô, cô và bà ta đã định sẵn không đội trời chung!

Nguyên tắc của cô rất đơn giản, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người đã phạm ta thì ta trả lại gấp trăm lần. Trước đây, cô còn có phần nể nang vì bà ta là mẹ của An Tuyển Hoàng, nhưng mấy ngày gần đây, từ giọng điệu và phản ứng của An Tuyển Hoàng, cô có thể thấy rõ ràng rằng anh thực sự không có nhiều tình cảm với người được gọi là mẹ này, ngược lại còn có một loại cảm giác kinh tởm không thể giải thích được?

Dạ Cô Tinh cũng không hỏi nguyên do cụ thể, cô tin rằng nếu An Tuyển Hoàng muốn nói cho cô biết, anh sẽ chủ động nói ra, nhưng anh vẫn không nhắc đến dù chỉ một lời, có lẽ vì không muốn cho cô biết, hoặc cảm thấy cô không cần thiết phải để tâm đến mấy chuyện này.

Dù thế nào đi nữa, thái độ của An Tuyển Hoàng cũng rất rõ ràng, thậm chí cô còn ở trước mặt anh, bày tỏ rõ thái độ muốn dùng thế lực của giới hắc đạo để dạy dỗ cho Kỷ Tình một bài học. An Tuyển Hoàng chỉ bảo cô làm những gì có thể, nếu cần có thể nói anh giúp một tay.

Dạ Cô Tinh rất vui vẻ, chàng trai ngốc này, vậy mà lại chọn đứng về phía vợ mình, nhưng bọn họ vẫn chưa kết hôn, cũng chưa tính là vợ, nói đúng hơn là đang giúp mẹ của con anh đối phó với bà nội của con anh!

Thú vị!

“Đi cùng anh.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lặp lại lần nữa.

Dạ Cô Tinh lần này cũng không tiếp lời lại, cùng An Tuyển Hoàng tham dự bữa tiệc của nhà họ Kỷ, đây chẳng phải là gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của hai người bọn họ hay sao. Thực lực hiện tại của cô ấy vẫn chưa ổn định, ở phía Nam chỉ mới có một chút khởi sắc, thực sự không nên bại lộ trước mặt người khác, gây nghi ngờ.

Hơn nữa, đối với thân phận và địa vị của An Tuyến Hoàn ngày hôm nay, chỉ cần đứng ở bên cạnh anh thì không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối, Dạ Cô Tinh thật sự không muốn lội phải vũng bùn này.

Cô hiện tại vẫn còn đang trong thời kỳ ẩn mình, không cần thiết phải xuất đầu lộ diện

“Em… có thể không đi không?” Cô nhìn người đàn ông một cách thận trọng, biết được những gì mình nói lúc này giống như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào mặt anh.

An Tuyển Hoàng lại không hề tức giận, ngược lại, anh quay đầu lại nhìn cô, thể hiện sự cưng chiều và yêu thương vô bờ bên. "Giấy không thể gói được lửa. Anh muốn em quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh."

Một luồng ấm áp mạnh mẽ dâng lên từ tận đáy lòng, tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ, hóa ra những gì cô nói anh đều nhớ, cô muốn cùng anh kề vai sát cánh cùng anh, mỉm cười đón mưa gió.

“Được rồi, em đi.” Không chần chừ thêm nữa, nếu như một số chuyện đã định sẵn là sẽ tới, trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Tâm ý của anh vô cùng trân quý, nếu anh đã mở lời, vậy thì cô sẽ dũng cảm đón nhận!

Còn có một điểm rất quan trọng, ngoài tên của An Tuyển Hoàng trong danh sách được mời tham dự bữa tiệc của nhà họ Kỷ, tên của chính cô cũng nằm trong danh sách, nói cách khác, nhà họ Kỷ đã biết đến sự tồn tại của cô từ rất lâu rồi. Bữa tiệc này, gọi là “đón gió rửa bụi trần”, hay nói đúng hơn là đang thử lòng người!

Bốn đại gia tộc ở thủ đô, ngoài nhà họ An ra còn có nhà họ Kỷ, nhà họ Giang, nhà họ Tần, trong lòng mỗi gia tộc đều có tính toán riêng, nếu như nhà họ Kỷ đã biết đến sự tồn tại của cô, hai nhà kia không có lý gì lại không biết. Hơn nữa, bởi vì cô mà An Tuyển Hoàng còn ra tay làm trọng thương người nhà họ Giang, nghe nói còn đang phải ở trong bệnh viện, nếu bây giờ cô giấu đầu lòi đuôi ngược lại còn sẽ bị khinh thường!

Danh nghĩa của buổi tiệc này là vì chào mừng An Tuyển Hoàng vừa trở về Bắc Kinh, với tư cách là người chủ trì, nhà họ Kỷ còn mời nhà họ Giang và nhà họ Tần, ba nhà tụ họp lại với nhau, không phải là vì muốn xem xem cái hồ nước như An Tuyến Hòang sâu đến cỡ nào, người phụ nữ ở bên cạnh anh có bản lĩnh như thế nào hay sao?

Yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải thất vọng!

Cách phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, bọn họ nghĩ rằng cô thực sự không dám đến dự bữa tiệc này sao?

Chậm rãi cong khóe môi lên, trong ánh mắt Dạ Cô Tinh lóe lên tia sáng quỷ dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play