Người tới mặc một bộ đồ màu đen, rõ ràng là một phong cách giản dị nhưng lại mang lại một cảm giác vô cùng cuốn hút. Một chiếc mũ lưỡi trai lớn có vành thấp, che gần hết khuôn mặt của cô. Hai người đàn ông một trái một phải đi theo sau, tất cả đều có khuôn mặt nghiêm nghị, biểu cảm nghiêm túc.
Theo mỗi bước đi của Dạ Cô Tinh, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ đang hướng về phía họ, khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả bọ họ đều nhíu mày lại, không dám nhìn thẳng.
Trong đám bọn họ, một vài đàn anh thuộc các thế lực nhỏ ban đầu cũng không quan tâm lắm, nhưng khi vừa nhìn thấy khí thế và sự đe dọa của người kia, sau lưng cảm thấy một trận ớn lạnh, dần thu hồi lại sự khinh khỉnh, không dám có nửa phần coi thường, chẳng trách có thể làm cho một người giỏi như Đàm Hào cam tâm tình nguyện cúi đầu!
Đàm Hào tiến lên hai bước, đứng cạnh Dạ Cô Tinh cung kính gọi: “Xã trưởng.”
Theo tiếng gọi của Đàm Hào, tất cả đều nhất nhất đồng thanh một tiếng: “Xã trưởng.”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, giọng trầm trầm vang lên, “Vào trong rồi nói.”
Mọi người theo trật tự đi về phía phòng họp, Dạ Cô Tinh ngồi phía trên, trái phải lần lượt là Vương Trực và Dạ Thất.
Trên đường tới đây, Vương Trực đã nói hết mọi chuyện cho Dạ Thất, vì vậy khi nhìn thấy tình huống trước mắt, Dạ Thất cũng không hề kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, dường như cô gái trước mắt sinh ra là sự tồn tại làm người ta phải ngước nhìn và thuần phục!
“Nói tình hình cụ thể hiện tại đi.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói.
Đàm Hào sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, Dạ Xã cơ bản đã khống chế được thành phố B, chỉ còn lại thế lực của bang Lão Hằng ở thành phố A.”
Dưới mũ lưỡi trai, Diệp Cô Tinh khẽ nhướng mày, cô không nghi ngờ về năng lực của Đàm Hào, mới chỉ chưa đầy một tháng đã nắm trọn được thành phố B, nếu không gặp phải bang Lão Hằng ngoan cố chống chọi, có lẽ hiện tại đã sát nhập thành phố A vào trong tay và chuẩn bị ra tay với thành phố tiếp theo rồi!
“Về việc của bang Lão Hằng, mọi người thấy thế nào?” Ánh mắt quét qua tất cả mọi người, rõ ràng là ngữ khí bình thản, nhưng lại làm người ta căng thẳng, không rét mà run.
Mọi người ngồi dưới, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Đàm Hào suy tư một chút, nói: “Chỉ có tìm hiểu rõ nguồn gốc của số súng đó mới có thể giải quyết vấn đề, nếu không sẽ chỉ gia tăng thương vong, rơi vào bẫy của bang Lão Hằng.”
Ánh mắt tán thưởng nhìn Đàm Hào, thế nhưng Dạ Cô Tinh vẫn duy trì sự trầm mặc, tay gõ gõ trên mặt bàn: “Mọi người thì sao, không có ý kiến gì nữa sao”! Ánh mắt quét qua tất cả những người ngồi bên dưới, mang theo sự sắc bén và mạnh mẽ bức người.
Mọi người trong lòng run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dạ Cô Tinh cười lạnh một tiếng, “Hôm nay người ngồi ở đây đều là cao tầng của Dạ Xã, cái gì gọi là cao tầng? Không phải muốn các người sau khi ngồi trên vị trí này rồi ngồi đó thờ ơ quan sát những trận chiến đẫm máu của những người bên dưới, giành giật mạng sống của nhau, mà muốn các người dẫn đầu, làm gương! Dạ Xã không nuôi kẻ vô dụng, tất cả luận công lĩnh thưởng, kẻ không làm được gì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải, còn kẻ phản bội...” Hơi ngừng lại, Dạ Cô Tinh lấy một khẩu súng lục tinh xảo ra đặt lên bàn, “Tôi sẽ tự tay kết liễu kẻ đó.”
Ánh mắt quét xuống đám người bên dưới, thành viên cũ của Ám Dạ sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình kiên quyết gật gật đầu.
Những người này đều là thân tín tự tay Vu Lâm huấn luyện, lòng trung thành không cần phải hoài nghi.
Ánh mắt sau cùng nằm trên người mấy người đàn anh có thế lực, thấy thái độ bọn họ sợ hãi nhưng chỉ có thể cắn chặt răng ủng hộ, thái độ không để ý lúc trước cũng đã thu hồi lại, Dạ Cô Tinh biết, mục đích của cô đã đạt được rồi.
Cô chính là muốn nói cho những người này, vị trí cao tầng không phải dễ đảm nhiệm! Người không cống hiến sức lực vì Dạ Xã, không chịu qua thương tích thì không xứng đáng ngồi tại đây!
Tin là bọn họ đều đã hiểu rõ, tiếp theo chỉ là sẽ phải làm như thế nào thôi.
“Cho mọi người nửa ngày, buổi chiều tôi muốn thấy phương án giải quyết việc về bang Lão Hằng. Tan họp.” Nói xong liền rời đi, Vương Trực, Dạ Thất, Đàm Hào theo sát phía sau, còn lại một đám người mặt mày bí xị.
Trong phòng làm việc, Dạ Cô Tinh nghịch khẩu súng mà Đàm Hào đưa, chỉ mấy giây, trên bàn đã đầy những linh kiện của khẩu súng.
Chỉ thấy tay cô nhẹ nhàng thao tác, ngón tay như bạch ngọc, dường như đã làm qua hàng vạn lần, rất thông thạo, chỉ trong nháy mắt, hai tay Dạ Cô Tinh linh hoạt tháo dỡ khẩu súng hoàn chỉnh thành các bộ phận ban đầu, rồi đặt chúng hoàn chỉnh trên bàn.
Dạ Thất tuyệt không kinh ngạc, tháo dỡ súng ống là bài học huấn luyện cơ bản của Dạ Tổ, sư phụ đặc biệt mời huấn luyện viên là lính đánh thuê ở Châu Phi đến dạy 16 người bọn họ, về mặt súng ống, xạ kích, người trước mặt và Dạ Thập Tam rất có năng khiếu, lúc diễn tập thực chiến, huấn luyện viên còn bị hai người họ liên thủ đánh bại!
Xem kỹ các linh kiện trên bàn, đây chính là vũ khí bí mật trong truyền thuyết sao?
Dạ Cô Tinh từ từ cong khóe môi, đáy mắt hiện lên sự kích động và hưng phấn, “Hóa ra là như vậy.”
Đàm Hào nhìn thấy, không thể kìm nén được nữa, rất nhiều anh em đều ngã xuống trước thứ đồ chơi này, tiếc rằng anh ta chỉ biết dùng súng, nhưng không hiểu về nguyên lí cấu tạo của súng ống, chuyện lớn anh ta cũng không thể tùy tiện nhờ người giúp đỡ, thực là chẳng còn cách nào mới kinh động đến xã trưởng.
Nhìn động tác chơi đùa, tháo dỡ súng của xã trưởng, anh ta biết rằng, đây nhất định là người trong nghề, cao thủ trong cao thủ!
“Xã trưởng, có vấn đề gì sao?”
“Ý?” Dạ Thất là người đầu tiên phát hiện ra manh mối, “Khẩu súng này có hai nòng?”
Vương Trực nhăn mày, “Là súng ngắn ổ quay?”
Đáy mắt Đàm Hào lướt qua ý nghĩ sâu xa, “Xem ra có vẻ như là khẩu súng ngắn ổ quay hai nòng tự vệ của công ty HDH của Pháp được sản xuất từ năm 1911-1928.”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, “Cậu chỉ nói đúng một nửa, nguyên mẫu của khẩu súng này xác thực là súng ngắn ổ quay hai nòng công suất lớn, nhưng đã được người ta cải tiến rồi.”
Công ty HDH của Pháp đã sản xuất một khẩu súng lục ổ xoay có sức chứa siêu lớn đầu tiên trên thế giới từ khoảng những năm 1911 đến năm 1928, bắt đầu có bản định hình vào năm 1910, có 2 phiên bản cố định, một là chiếc chứa đầy 20 viên đạn 6, 35mm và chiếc còn lại chứa đầy 16 viên đạn 7, 65mm. chỉ có điều loại súng này do kết cấu cơ khí và các vấn đề về đạn, độ chính xác và uy lực của súng thuộc dạng không đạt chuẩn.
Mà khẩu súng trước mắt, không chỉ dựa theo những ưu điểm của khẩu súng lục ổ xoay nêu trên, mà còn tiến hành cải tiến, làm cho mức độ chính xác và sức bắn được nâng cao rất nhiều.
Vốn dĩ không phải không có một khẩu súng hai nòng, súng ngắn ổ quay chính là có đặc đểm này, người Ý còn chế tạo ra súng ổ quay ba nòng, nhưng độ chính xác và sức bắn bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng khẩu súng trước mắt dường như không có gặp phải vấn đề như vậy, không chỉ uy lực mạnh mẽ, mà thân súng còn được lắp thêm một ống ngắm hồng ngoại thu nhỏ, do vậy mức độ chuẩn xác càng lớn hơn, khuyết điểm duy nhất có thể là độ giật lớn gấp đôi so với trước khi cải tiến, nhưng chỉ cần người có lực cánh tay tốt một chút thì vẫn có thể sử dụng tốt.
Trận này mặc dù Dạ Xã thương vong nhiều, vượt quá ước tính, nhưng đó không phải là mất mát vô cớ!
Thật không ngờ một cái thành phố A nho nhỏ, cư nhiên lại có một kì tài súng ống như vậy!
Nước Pháp đã dốc hết sức, tiêu tốn thời gian 30 năm ròng rã cũng chưa thể cải tiến thành công súng ngắn ổ, bậy mà lại được một băng đảng cải tiến và sử dụng để chiến đấu?! Không biết nếu tổng thống nước Pháp mà biết được thì sẽ có cảm tưởng gì đây...
“Lập tức điều tra tình hình nội bộ cụ thể của những người trong bang Lão Hằng, tôi muốn biết là ai đã cải tiến ra khẩu súng này.” Dạ Cô Tinh nâng tay nhìn đồng hồ “Trước 5 giờ chiều, tôi muốn thấy tài liệu chi tiết.”
“Vâng.” Đàm Hào nhận lệnh rời đi.
“Chú ý cẩn thận động thái bang Lão Hằng, đặc biệt là người cầm đầu, điều tra rõ ràng xem ông ta một tháng nay đi đến những nơi nào, gặp gỡ những ai.”
“Vâng.” Vương Trực bước nhanh ra khỏi phòng, anh ta có một dự cảm, thành phố A sắp có biến rồi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Dạ Thất và Dạ Cô Tinh.
Dạ Thất khôi phục lại dáng vẻ bỡn cợt, tiện tay lấy súng ống Dạ Cố Tinh đã tháo dỡ, ghép lại hoàn chỉnh với nhau, làm dáng vẻ ngắm trúng mục tiêu, có phần thở dài cảm thán: “Chậc chậc... thật không ngờ, một cái thành phố nhỏ như vậy lại thật sự là ngọa hổ tàng long!” Sau đó quay qua Dạ Cố Tinh, ánh mắt nghiêm túc hỏi “Chị định làm thế nào?”
Dạ Cố Tinh khẽ cười nhạt: “Nếu như có thể, đương nhiên là thu về dưới trướng rồi.”
“Vậy nếu như thà chết cũng không phục tùng, kiên quyết chống lại thì sao?”
Đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô nhàn nhạt thở dài, “Vậy thì thật đáng tiếc, một nhân tài như vậy....”
Dạ Thất cong khóe miệng cười, không có được thì giết chết, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, đây mới là tiểu Diệp Tử kiên cường quyết đoán lúc trước, đánh bại tất cả.
Vào ban đêm, đèn điện sáng rực rỡ.
Thành phố A nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng coi như là một thành phố loại hai của tỉnh Giang Tây, thế lực hắc đạo trên địa bàn trừ bang Lão Hằng ra thì vẫn còn có một số thế lực nhỏ khác, đã bị Dạ Xã dần thâu tóm, chỉ còn lại cái tấm sắt khó nhằn là bang Lão Hằng chắn trước mắt.
Lão đại Thôi Phong năm nay 50 tuổi, cách đây không lâu mới tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, đã mời tất cả các thế lực lớn ở thành phố A đến tham dự, đến ngay cả các lão đại ở thành phố khác cũng cho người gửi quà đến chúc mừng, điều này không phải thể hiện địa vị của ông ta trong giang hồ, được mọi người trọng vọng mà là ông ta lòng dạ hẹp hòi, có oán tất báo, lại rất coi trọng thể diện, mọi người trong lòng ai cũng biết rõ đạo lí không nên đắc tội với kẻ tiểu nhân, bọn họ cũng không muốn gây xung đột trực tiếp với ông ta. Để mọi chuyện êm xuôi, nên tất cả bọ họ đều đến tham dự buổi tiệc, nếu không thể có mặt họ chắc chắn sẽ cử người đến tặng quà chúc mừng.
Chẳng ngờ được buổi tiệc mới qua không lâu, mấy vị đại lão trong thành phố lần lượt từng người xảy ra chuyện, Dã Xã bắt đầu nổi dậy, cuối cùng tất nhiên là muốn thôn tính bang Lão Hằng!
Thật là điếc không sợ súng! Cho rằng Thôi Phong ông ta là quả hồng mềm sao?!
Có được vũ khí người kia cải tiến, ông ta tin rằng không lâu nữa, Dạ Xã cũng bị ông ta thâu tóm trong tay, cả thành phố A sẽ là thiên hạ của ông ta!
Mà lúc này, ông ta đang ngồi trong một phòng cao cấp của Vọng Giang lầu, lần này nói gì thì cũng phải để người kia giao ra bản vẽ súng ngắn ổ quay sau khi được cải tiến thêm!
Cốc cốc.
“Vào đi”
“Ông chủ Thôi, đây là rượu vang Petrus năm 89 ngài cần, mời thưởng thức.” Người phục cúi người mang rượu lên
Thôi Phong “ừm” một tiếng, khẽ phất tay, biểu thị người phục vụ có thể lui xuống, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Người phục vụ đặt rượu xuống rồi cúi người rời đi, cả quá trình đều là một thái độ cung kính, động tác thận trọng, điều này làm Thôi Phong cảm thấy khá hài lòng.
Nhìn khung cảnh phía dưới, ông ta bắt đầu tỏ ra thái độ cao ngạo, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng bản thân chỉ huy nơi này mà cảm thấy thảo mãn đến nheo mắt lại cười.
Chỉ thấy người phục vụ kia đi ra ngoài, sống lưng cúi xuống bỗng trong nháy mắt thẳng tắp, cả người dường như thay đổi, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, chợt nghe được tiếng bước chân nhỏ ở góc tường cuối hành lang, cậu ta lập tức giấu đi khí thế vừa nãy, lông mày rũ xuống, tấm lưng thẳng tắp lập tức cúi xuống bưng khay rượu, cậu ta lại là một người phục vụ bình thường.
Trong khoảnh khắc đi qua nhau, cả hai đều nhìn thẳng phía trước.
Ngay lúc rẽ vào góc, người phục vụ bước vào một phòng riêng khác.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ngồi trước máy giám sát, Đàm Hào, Dạ Thất đứng đằng sau, người phục vụ kia đương nhiên là Vương Trực.
“Kĩ năng diễn cũng được đấy.” Ánh mắt của Dạ Cô Tinh luôn đặt trên màn hình giám sát chưa từng rời đi, khen ngợi Vương Trực.
Vương Trực đỏ mặt, cười hì hì “Đâu có đâu có, thật ra chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
Thực ra, cậu ta càng muốn nói là, chị mới là tài năng diễn xuất thực sự.
“Xác định không có vấn đề gì rồi chứ?” Đàm Hào hỏi.
Vương Trực gật đầu, “Máy theo dõi trước tiên sắp xếp ổn rồi, tôi vừa mới nhân lúc Thôi Phong không chú ý, trộm đặt máy nghe lén dưới mặt bàn, hành động rất cẩn thận, có lẽ là không bị phát hiện.”
“Đến rồi.” Dạ Thất khẽ nói, hai người lập tức dừng việc nói chuyện, không hẹn mà cùng chăm chú nhìn lên màn hình.
Vương Trực âm thầm kinh ngạc, hóa ra người mà Thôi Phong muốn gặp chính là ông già ban nãy đi ngang qua cậu ta ở hành lang.
Thời điểm mà Tiền Kỳ Bân đẩy cửa bước vào, Thôi Phong nhanh chóng tươi cười đón tiếp ông ta, chỉ là nụ cười đó nhìn thế nào đi chăng nữa đều mang theo sự nịnh nọt và tâng bốc một cách thận trọng
“Ôi! ông Tiền, xin chào xin chào.”
So với sự nhiệt tình lấy lòng của Thôi Phong, ông ta lại có chút lạnh lùng, hừ nhẹ, hàm hơi nhếch lên, chào hỏi một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Ông Tiền, đây là rượu vang petrus năm 89 đó, nghe nói ông thích rượu nên tôi đặc biệt mời ông đến thưởng thức.” Thôi Phong vừa rót rượu vừa quan sát vẻ mặt của ông ta, chẳng trách Thôi Phong lại có thái độ nịnh nọt như vậy, bản vẽ súng trong tay ông lão này chính là vô giá!
Loại vũ khí đó Thôi Phong thậm chí cũng chỉ mới nghe lần đầu, chưa từng nhìn thấy.
Bang Lão Hằng có thể đánh bại Dạ Xã, chiếm trọn thành phố A vào tay hay không, mấu chốt đều dựa vào người này!
Nào ngờ ông ta không quan tâm thể diện, đưa tay chặn miệng ly rượu, “Thôi bang chủ có gì cứ nói thẳng, tôi nhận không nổi phần lễ này.”
Sắc mặt Thôi Phong có chút buồn bực, bất kì ai cũng chẳng muốn đi nịnh nợ người khác, càng huống hồ con người này từ lúc bước chân vào phòng chưa từng có thái độ tốt với ông ta, dần dần ông ta cũng không cố tỏ ra nhiệt tình nữa, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ông Tiền hẳn là cũng hiểu rõ, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn bản vẽ súng ống ổ quay mới nhất.”
Tiền Kỳ Bân chỉ lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Thôi bang chủ có phải là quá tham lam rồi không?!
Thôi Phong cười nhạt nói: “Tôi dùng con gái đổi lấy một bản vẽ, giao dịch này ai được lợi, chẳng phải trong lòng ông rõ nhất hay sao?”
Tiền Kỳ Bân khẽ nhướn mày, “Thôi bang chủ đây là có ý gì”
“Con trai ông thích tiểu Vũ nhà tôi, tôi bằng lòng giao tiểu Vũ cho ông, đi hay ở lại đều do con trai ông quyết định, ông thấy thế nào?”
“Ồ?” Tiền Kỳ Bân khẽ nhướng mày, “Thôi bang chủ đây là bán con gái sao?”
“Tôi có rất nhiều con gái, có thêm một tiểu Vũ cũng không tính là nhiều, thiếu đi một tiểu Vũ cũng không thể coi là ít, nhưng nhiều năm như vậy, có thể lọt vào mắt xanh của cậu nhà, thì cũng chỉ có tiểu Vũ mà thôi!”
Trong lòng Thôi Phong, ngoài bản thân, quyền lực và địa vị là quan trọng nhất, vợ con đều xếp phía sau, ông ta có rất nhiều tình nhân, đa số bọ họ đều sinh con trai nối dõi, tiểu Vũ chỉ là một trong số rất nhiều đứa con của ông ta, ông ta có thể dễ dàng vứt bỏ, huống hồ, đứa con gái này cũng trầm mặc ít nói nên ông ta cũng không hài lòng lắm.
“Hợp tác nhiều năm như vậy, Thôi bang chủ nên biết rõ quy tắc của tôi, bản vẽ tuyệt đối không thể dễ dàng đưa cho người khác...” Thôi Phong sắc mặt khẽ biến.
“Nhưng có điều tôi có thể chế tạo một lô súng cho ông sử dụng.” Tiền Kỳ Bân đề nghị
Sắc mặt Thôi Phong đắn đo, bắt đầu cân nhắc.
Thật ra, ông ta muốn có được bản vẽ có hai mục đích, một là dùng vũ khí cải tiến mới nhất để đối phó với Dạ Xã, để bang Lão Hằng đứng đầu trong giới hắc đạo ở thành phố A, thống trị quyền lực giới hắc đạo trong thành phố A, hai là thấy được sức mạnh và sự chuẩn xác của những khẩu súng sau khi cải tiến của Tiền Kỳ Bân, ông ta muốn tìm người chế tạo số lượng nhiều hơn, sau đó bán ra ngoài, tin chắc rằng có thể kiếm được một khoản lớn.
Nhưng Tiền Kỳ Bân cũng không ngốc, vì trốn tránh kẻ thù ông ta mới mang theo con trai sống ở nơi chật hẹp này, nhiều năm như vậy không có ai biết đến, làm sao có thể để Thôi Phong lấy được bản vẽ, chế tạo lượng lớn rồi bán ra ngoài chứ, việc khiến hành tung bị lộ một cách ngu xuẩn như vậy, ông ta sẽ không làm!
Nhớ tới con trai, trong mắt ông ta phảng phất một nỗi buồn nhẹ, nhưng rất nhanh đã trở về với bộ dáng một người lạnh lùng, không cảm xúc.
Tâm tư khẽ chuyển sau một hồi suy tư, Thôi Phong cắn chặt răng: “Được, tôi muốn 80 nghìn khẩu súng.”
Mặt Tiền Kỳ Bân trầm xuống, “Chỉ có 50 nghìn khẩu thôi.” Thôi Phong là người tài giỏi nhưng cũng rất tham lam, nếu không vì kiếm sống, ông ta căn bản sẽ không hợp tác cùng loại người như này.
“60 nghìn khẩu, đây là giới hạn của tôi. Tin rằng ông Tiền sẽ vì cậu nhà mà không tiếc 10 nghìn khẩu súng này chứ?”
Không thể không nói, Thôi Phong là một người rất biết quan sát sắc mặt, ông ta biết rõ Tiền Kỳ Bân rất yêu thương và bảo vệ đứa con trai này, chỉ cần yêu cầu trong phạm vi hợp lí, ông ta đều sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên…
“Được rồi.”
Thôi Phong cười đứng dậy, “Hợp tác vui vẻ.”
Tiền Kỳ Bân cũng đứng dậy bắt tay, “Hợp tác...” trong mắt đột nhiên lóe lên một tia cảnh giác.
Sắc mặt của Diệp Cô Tinh ở bên kia màn hình giám sát biến đổi, “Đi mau, ông ta phát hiện ra rồi.”
Phía bên kia, Tiền KỲ Bân lập tức đá chiếc bàn, dưới mặt bàn là một chiếc máy giám sát nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, ánh mắt Tiền Kỳ Bân nghiêm nghị, thế nhưng sắc mặt Thôi Phong khẽ biến, vội vàng lấy điện thoại ra.
“Cương, lập tức mang người phong tỏa lầu 3, điều tra kỹ mỗi người trong mỗi gian!”
Loại máy giám sát này chỉ có thể thu được tín hiệu trong phạm vi gần, lại có người dám làm ra loại việc này dưới mắt ông ta! Đợi tìm được người rồi, ông ta nhất định sẽ xé xác chúng ra!
Không đến một phút, một nhóm người mặc đồ đen nhanh chóng đi lên lầu 3, mỗi gian phòng đều bị bọn họ xông vào điều tra “Ngoan ngoãn một chút! Cản trở bang Lão Hằng làm việc, cẩn thận cái đầu của chúng mày!”
Mọi người vừa nghe đến 3 chữ “bang Lão Hằng” bỗng chốc hoang mang cả lên, trong thành phố A này, sự kiêu căng ngạo mạn của bang Lão Hằng đều rõ như ban ngày, ngay cả chính quyền đều là nhắm một mắt mở một mắt, dân thường như bọn họ làm gì có bản lĩnh dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự áp bức này.
Một trận hỗn loạn, người trong mỗi gian phòng dều bị đám người áo đen ép đến hành lang.
Vương Trực và Đàm Hào động tác nhanh nhẹn, từ lúc Dạ Cô Tinh nhắc nhở sớm đã nhanh chóng phản ứng lại, xử lí hiện trường sạch sẽ, mang theo thiết bị thu phát tín hiệu nhảy qua cửa sổ tháo chạy.
Vốn cho rằng Dạ Cô Tinh sẽ nhanh chóng theo sau, cả hai người đã từng nhìn qua thân thủ của cô, leo tường nhảy cửa sổ với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngồi trong xe đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng của cô và Dạ Thất đâu, hai người bỗng chốc cảm thấy lo lắng.
“Xã trưởng bọn họ tại sao bọn họ vẫn chưa trở về?” Đàm Hào nhíu mày, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy! Thật là làm người ta sốt ruột chết đi được!” Vương Trực không ngừng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người họ đâu cả.
“Dựa vào thân thủ của xã trưởng và anh bảy hoàn toàn không nên...”
Thật ra không chỉ có Đàm Hào và Vương Trực đang khó hiểu, mà cả Dạ Thất lúc này bị buộc phải đứng dựa vào tường ở hành lang với Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy khó hiểu.
Lúc nãy anh ta vốn định kéo Nhất Nhất nhảy xuống từ cửa sổ, độ cao này đối với hai người mà nói, nhắm mắt cũng có thể qua, không ngờ lúc quay người để nhảy xuống bỗng bị cô kéo lại, thế là mới xuất hiện tình cảnh hiện tại.
Ánh mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lại thấy cô vô thức đưa tay ôm bụng, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, trong lòng Dạ Thất cảm thấy lộp bộp một tiếng.
“Ui da, cứu, cứu con của tôi.” Âm thanh yếu ớt của cô nhanh chóng bị át đi trong đám đông ồn ào, đồng thời cũng nháy mắt bí mật ra hiệu cho Dạ Thất.
Dạ Thất lập tức hiểu ra, hét lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng! Vợ tôi bị đau bụng, các vị đại ca có thể để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện được không, cô ấy mang thai 3 tháng rồi, tôi xin các anh đó.”
Người đàn ông sắc mặt hoảng loạn, hoang mang lo sợ.
Dạ Cô Tinh nhân tiện càng ôm chặt lấy bụng, đau đớn rên rỉ, sắc mặt trắng bệch, kĩ năng diễn xuất cực chuẩn!
Cả hai kẻ xướng người họa, thoạt nhìn giống như thật vậy.
Cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, Thôi Phong và Tiền Kỳ Phong khi bước ra khỏi phòng riêng.
“Cô gái này tình trạng xem chừng không tốt lắm, các người để người ta đi bệnh viện đi! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lỡ như có mệnh hệ gì..”
“Đúng vậy, để bọn họ đến bệnh viện đi, nếu có gì không may xảy ra, sẽ là một xác hai mạng đó!”
“Thật đúng là tạo nghiệt mà.”
Mọi người ai cũng không nhịn được, đứa trẻ là vô tội, có một số người phụ nữ đã làm mẹ thậm chí đã rơi nước mắt, không dám mở mắt, không đành lòng nhìn gương mặt đau đớn của người phụ nữ trước mặt.
Người mặc đồ đen nhìn Thôi Phong xin chỉ thị.
Nào ngờ Thôi Phong trừng mắt la mắng: “Câm miệng lại hết cho tôi! Hét cái gì? Tốt cuộc ai đặt máy nghe lén trong phòng của tôi?! Trước khi điều tra rõ ràng, một người cũng không được rời đi.”
Mà trong lúc này, Tiền Kỳ Bân đột nhiên di chuyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT