Khi Dạ Cô Tinh đến, Diệp Nhĩ đang loay hoay với chiếc máy ảnh. Anh Tử Lạc đã mặc một chiếc váy bong bóng với những bông hoa màu xanh lam trên nền trắng. Khi nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện ra rằng bông hoa này không phải bông hoa thật, mà là một phiên bản nhỏ hình Doraemon.

Anh Tử Lạc quay người lại, chiếc váy giống như hoa mẫu đơn đang nở rộ, cô ấy nheo mắt hài lòng: “Dì nhỏ, trông có đẹp không?”

Dạ Cô Tinh gật đầu: “Tất đẹp.”

Lúc này, Diệp Nhĩ cầm máy ảnh bấm tách một cái, rất thản nhiên.

“Nhất Nhất, em đi thay quần áo đi.”

“Vâng.” Dạ Cô Tinh thuận tay lấy ra một bộ, nhưng tâm trạng không còn vui như trước nữa, hình dáng gầy gò của người đàn ông luôn hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, trong lòng như bị tảng đá đè lên.

Cô hững hờ thay quần áo, thực ra đây không thể gọi là quần áo, chiếc áo ống màu xanh ngọc bích để lộ phần bụng nhô cao của cô, phần thân dưới chỉ có một chiếc quần đùi, lộ ra hai đôi chân dài thẳng tắp và thon thả, mảnh khảnh, một chiếc áo khoác ngoài mỏng tang màu xanh nhạt, trong và sáng, uốn lượn từ ngực đến thắt lưng, và cuối cùng buông thõng xuống.

Dạ Cô Tinh bước ra khỏi phòng thay đồ, bước chân trần lên tấm thảm màu trắng, thậm chí không hề cảm thấy lạnh. “Chị hai, em thay…”

Lời còn chưa dứt đã đột ngột dừng lại, Dạ Cô Tinh trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn bóng người đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha trước mặt.

Những đường nét sâu thẳm trên khuôn mặt của người đàn ông được ánh đèn ấm áp chiều vào, các đường nét rõ ràng như một bức tranh, mỗi một đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc từ bàn tay của một bậc thầy tinh xảo. Đôi môi mỏng vẽ thành hình vòng cung đầy đặn, sâu sắc, truyền thần, giống như cây cung đang được kéo căng, chuẩn bị bắn ra mũi tên chí mạng.

Đôi mắt sâu thẳm, đôi đồng tử tinh khiết và đen láy phản chiếu khuôn mặt áy náy đầy kinh ngạc của cô.

Liếc nhìn xung quanh, không có bóng dáng của Diệp Nhị, cũng không thấy bóng dáng của Anh Tử Lạc, xem ra là bị dọa cho chạy rồi.

Đúng vậy, chính là bị dọa cho chạy rồi. Bởi vì, vào lúc này, trên khuôn mặt của người đàn ông đã phủ đầy mây đen, đôi mắt anh tràn đầy sự tức giận đang được kìm nén.

Dạ Cô Tinh biết, cô xong đời rồi…

Thật ra thì, kế hoạch mà Diệp Nhĩ và Dạ Cô Tinh nghĩ rằng vô cùng kín đáo, đã bị An Tuyển Hoàng phát hiện từ sớm, chẳng qua là anh chỉ lặng lẽ theo dõi mà thôi.

Giống như một con báo gấm đang ẩn náu, không đánh thì thôi, còn một khi đã đánh thì chí mạng.

Để thuận tiện, Diệp Nhĩ xây dựng một phòng chụp ảnh ở trên một bãi cỏ khá khuất phía sau biệt thự, trang bị những thiết bị chụp ảnh và rửa ảnh mới nhất, Dạ Cô Tinh cho rằng bản thân đã rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị lộ.

Nếu sớm biết thì đã đi xa một chút để chụp rồi. Nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, bây giờ cô đã mang thai được tám tháng, còn khoảng một tháng nữa là sinh rồi, giờ phút quan trọng này bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình trạng bất ngờ, cô đã rất ít đến những chỗ đông người, vẫn luôn ở trong biệt thự, nhiều nhất là cùng đi dạo biển với anh.

Vì vậy, lúc này cô mới bất đắc dĩ phải mạo hiểm, ngược gió gây án, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, xem ra hiện tại, ở trước mặt một người đàn ông mạnh mẽ thì chỗ nào cũng là nguy hiểm cả.

“Lại đây.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo cường thế không thể chối cãi.

Dạ Cô Tinh cúi thấp đầu xuồng giống như là một đứa trẻ làm sai việc gì đó, bước từng bước nhỏ lại gần.

Tốc độ có thể so sánh như rùa bò.

Vẻ mặt An Tuyển Hoàng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thấy bất lực và còn đau lòng nữa. Anh không để cô chụp ảnh thì cô giấu anh để tự mình hành động, không chỉ như thế mà còn xúi giục Diệp Nhĩ và Anh Tử Lạc trở thành đồng phạm, thật sự là khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại còn vừa làm cho người ta yêu đến dạt dào.

Người đàn ông đột nhiên đứng lên, dáng người cao lớn đổ bóng xuống mặt đất vô cùng chèn ép, Dạ Cô Tinh không khỏi lùi về phía sau nửa bước, nhưng đột nhiên cổ tay lại bị siết chặt, giây tiếp theo đã bị An Tuyển Hoàng ôm vào lòng rồi áp vào trong góc, cuối cùng cô bị vây ở giữa tường và lồng ngực rắn chắc của anh.

Phía trước là lồng ngực ấm áp của người đàn ông, phía sau lại dựa vào tường, nếu không có phần bụng cao nhô lên để chừa chỗ cho cô, thì Dạ Cô Tinh cảm giác bản thân có thể sẽ bị ngạt thở mà chết, bởi vì khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ.

Người phụ nữ chớp đôi mắt trong trẻo cười tươi như hoa: “Hoàng, sao anh lại ở đây vậy? Thật, thật là trùng hợp…”

Người đàn ông khẽ cong môi, anh mắt thâm thúy: “Thật trùng hợp.”

“Ừ… à, anh để em uống ngụm nước trước đã.” Dạ Cô Tinh chọc vào lồng ngực cứng rắn của anh ngụ ý bảo anh tránh ra.

An Tuyển Hoàng sừng sững bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh sáng trào dâng trong mắt anh tựa như cất giấu một sự ranh mãnh nhàn nhạt.

Dạ Cô Tinh cong môi, chột dạ nhìn đi chỗ khác rồi lẩm bẩm: “Ai bảo anh không cho em chụp…”

Anh đã không cho chụp thì em chỉ có thể chụp lén mà thôi. Đây là logic của cô Dạ nhà chúng ta đấy, thật là bá đạo.

An Tuyển Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Em còn có lý nữa à?”

Ánh mắt khẽ động, Dạ Cô Tinh lập tức nở một nụ cười được hời, dựa vào người đàn ông rồi cọ cọ, hô hấp của An Tuyển Hoàng ngưng trệ, chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng từ lồng ngực lan ra giống như muốn thiêu đốt anh.

Đè lại cái đầu đang ngọ nguậy linh tinh của người phụ nữ, An Tuyển Hoàng nghiến răng nghiến lợi: “Ngoan ngoãn một chút.”

Trông giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng, rõ ràng là có ham muốn chiến đấu nhưng lại bị gông cùm và chỉ có thể phát ra một tiếng gầm gừ.

Dạ Cô Tinh đột nhiên cười càng ngọt ngào hơn, đầu ngón tay tinh xảo chạm lên đường nét hoàn mỹ của người đàn ông, trượt thẳng xuống dưới, cuối cùng thì dừng lại ở trên yết hầu đang chuyển động của người đàn ông, hai mắt nheo lại, thời khắc đó đã thoát xác từ tiên rớt xuống thành ma, xuất trần đẹp đẽ, quyến rũ vô song.

Ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại, một tia sáng nguy hiểm vụt qua.

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ mở ra, mang theo sự dụ dỗ rõ ràng: “Hoàng, em muốn chụp cho anh xem.”

Người đàn ông nhướng mày không nói gì.

Dạ Cô Tinh khẽ cắn răng, lộ ra bờ vai trắng như tuyết thấp thoáng được bao phủ bởi vải bông xanh lam, ấm áp giống như là ánh sáng óng ánh bằng sứ, đồng tử của người đàn ông hơi co lại, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Trong ánh mắt hiện lên ý cười, Dạ Cô Tinh vươn tay ra ôm lấy cổ của người đàn ông, thở ra một hơi như hoa lan, lộ ra sự dịu dàng: “Hoàng, anh cho em chụp đi, Diệp Nhĩ và Lạc Lạc đều là con gái…”

Hàm ý là anh không cần ghen.

An Tuyển Hoàng vẫn không nói gì như cũ, tuân thủ nguyên tắc im lặng là vàng và thực hiện nó đến cùng.

“Em bảo đảm sẽ không có người khác nhìn đâu, em chỉ chụp để bản thân xem thôi.” Dạ Cô Tinh tiếp tục thuyết phục.

“Hửm?” Đôi mắt của người đàn ông hơi trầm xuống.

Dạ Cô Tinh vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, anh cũng có thể xem.” Nói rồi cô nở nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt An Tuyển Hoàng đen lại, dưới ánh mắt mong đợi của Dạ Cô Tinh, anh vẫn lắc đầu: “Không được.”

Dạ Cô Tinh cười một nụ cười suy sụp: “Rốt cuộc là anh còn chưa hài lòng ở chỗ nào?” Ánh mắt oán hận kèm theo chút tủi thân, An Tuyển Hoàng chính là không nhìn được loại ánh mắt này của cô.

“Con.”

“Sao?”

“Là nam.”

Dạ Cô Tinh im lặng, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bùng phát…

“An Tuyển Hoàng, anh là bình dấm chua sao? Đó là con trai anh, là con trai của anh đó.”

Người đàn ông nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy, là con của anh.”

“…”

“Nhưng cũng không được xem.”

Dạ Cô Tính vốn dự định dùng những tấm hình này để làm một tập ảnh cho sự trưởng thành của con mình, không ngờ rằng đến con của mình mà người này con không bỏ qua.

“An Tuyển Hoàng, đứa bé này mới lớn được bao nhiêu mà anh lại có thể ghen với nó chứ?” Dạ Cô Tinh bắt đầu ‘xù lông’.

Anh đưa tay lên sờ chiếc bụng căng phồng của Dạ Cô Tinh, trầm ngâm một lúc rồi khoa tay múa chân một hồi nói: “Rõ ràng là đã lớn như vậy rồi…”

Dạ Cô Tinh chán nản, quả thật là dở khóc dở cười, đang định mở miệng để nhắc nhở lần nữa nhưng lại bị người đàn ông chặn lời trước…

“Anh biết, đây là con trai của anh.”

Được rồi, bây giờ Dạ Cô Tinh không còn lời nào để nói được nữa.

Hai bên giằng co chưa dứt, Dạ Cô Tình nhìn thấy sắc mặt tỏ rõ vẻ mệt mỏi của An Tuyển Hoàng thì lại nhớ đến đĩa thanh mai tươi ngon đỏ mọng sáng nay, trái tim cô nhất thời dịu lại, cuối cùng than nhẹ…

“Bỏ đi, không chụp nữa.” Đẩy lồng ngực của An Tuyển Hoàng rồi nói: “Mau bỏ em ra, nếu không thì tí nữa em sẽ đổi ý đấy.”

Người đàn ông không động đậy, Dạ Cô Tinh nóng giận, thứ lỗi cho phụ nữ mang thai không thể nói lý được, bây giờ cô là người bị bệnh trầm cảm trước khi sinh, rất nghiêm trọng.

“An Tuyển Hoàng, anh có thôi đi được không? Em muốn chụp nhưng anh đã ngăn cản, em nói không chụp nữa anh vẫn còn ngăn lại sao? Muốn gây sự đúng không?” Đôi mắt xinh đẹp của Dạ Cô Tinh bừng sáng bởi lửa giận, vô cùng lóa mắt và bức người.

Người đàn ông chậm rãi phác thảo nụ cười trên môi rồi đưa tay vỗ vào đỉnh đầu của Dạ Cô Tinh, rôi lại sờ vào mái tóc đen bóng của cô, thuận theo động tác tay mang theo ý vỗ về: “Anh không nói là không cho em chụp.”

Hử?

Dạ Cô Tinh nhất thời sửng sốt, hôm nay, người đàn ông này thật sự rất kỳ lạ.

Ngay lập tức, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, trong lòng có một dự cảm không được tốt, cô mở miệng thăm dò: “Anh, anh nói cái gì?”

“Anh cho em chụp đấy.”

“Điều kiện?” Dạ Cô Tinh quá hiểu người đàn ông này, có thể để anh nhả ra, tuyệt đối không phải là một chuyện dẽ dàng gì.

An Tuyển Hoàng chỉ vào chiếc máy ảnh màu trắng hoàn toàn ở trên bàn: “Anh sẽ chụp cho em.”

Dạ Cô Tinh nhìn thấy chiếc máy ảnh màu trắng chói mắt kia, trong đầu chợt hiện lên cái gì đó, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ: “An Tuyển Hoàng, anh tính kế em.”

Chiếc máy ảnh đó vốn không phải là chiếc mà Diệp Nhĩ chuẩn bị lúc đầu, vậy chỉ có thể có một khả năng, đó là do An Tuyển Hoàng mang đến.

Thì ra là anh đã chuẩn bị từ lâu, đào sẵn bẫy để cô nhảy vào.

Dạ Cô Tinh nhớ lại mấy ngày nay, anh vốn thường xuyên nhốt mình trong phòng làm việc gần như cả ngày, thì ra là để mày mò cái thứ đồ này.

An Tuyển Hoàng ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ trong mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Anh muốn tạo cho em một sự bất ngờ.”

Dạ Cô Tinh nhìn anh, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc, cơn tức giận được đè nén chút ít: “Thật sao?”

Khuôn mặt của người đàn ông thâm trầm: “Ừ.”

Cuối cùng, Dạ Cô Tinh đồng ý rồi. Mười hai bộ quần áo, cô chỉ mới mặc có một bộ, hơn nữa, lều cũng đã được dựng xong rồi, trang thiết bị cũng sẵn sàng, tại sao lại không chụp chứ?

Vừa bắt đầu, Dạ Cô Tinh sợ kĩ thuật của An Tuyển Hoàng không ổn nên đã để cho anh chụp thử trước hai tấm cho cô xem xét. Vừa mới xem, kỳ lạ, không ngờ kỹ thuật của anh lại tốt như vậy.

Tuy không chuyên nghiệp bằng Dạ Thất, nhưng lại hơn Diệp Nhĩ rất nhiều. Dạ Cô Tinh nhất thời cảm thấy như nhặt được bảo bối vậy.

Thật ra, ngay từ đầu, Dạ Cô Tinh đề nghị chụp chân dung, nhưng An Tuyển Hoàng không cần nghĩ ngợi mà đã trực tiếp từ chối, nguyên nhân lớn nhất đương nhiên là anh không muốn người chụp ảnh nhìn thấy cơ thể của Dạ Cô Tinh, cho dù là phụ nữ thì anh cũng không bằng lòng.

Nhiều khi, người đàn ông này cực kỳ bá đạo, không thể nói lý, đặc biệt là trong những chuyện liên quan đến Dạ Cô Tinh, thề sẽ thực hiện chủ nghĩa bá quyền đến cùng.

Nhưng cuối cùng lại không thể lay chuyển được tính khí cáu kỉnh của Dạ Cô Tinh, anh vốn đau lòng vì bụng của cô khá lớn, cãi nhau như vậy càng đau lòng hơn. Nếu đã như vậy thì anh tự học, sau đó chụp cho cô là được rồi.

Vì vậy, những ngày này, anh vẫn luôn đóng kín cửa phòng làm việc để học nghề, cũng coi như là có một chút thành tựu.

Vốn dĩ anh đã gọi người đến bắt tay chuẩn bị phòng chụp ảnh, nhưng mà không ngờ Dạ Cô Tinh lại nhanh hơn anh một bước, từ sớm đã cùng một thuyền với Diệp Nhĩ, làm anh không hay biết gì, lúc mới đầu quả thật anh có chút tức giận.

Nhưng mà bây giờ…

Khi Dạ Cô Tinh bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ đồ màu xanh lam đó, suy nghĩ của An Tuyển Hoàng đã thay đổi…

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Dạ Cô Tinh đi đến đứng dưới ánh đèn, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên người cô, bàn tay đang cầm máy ảnh của An Tuyển Hoàng run lên.

Dạ Cô Tinh vốn có nước da trắng nhưng lại không giống với người da trắng, tuy rằng họ trắng nhưng lỗ chân lông to và lông rõ ràng, còn cô lại có làn da trắng mịn, trơn bóng, không nhợt nhạt, không gầy yếu, giống như một viên ngọc ấm áp, mặc dù nhìn từ xa cũng khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm.

Quạt chuyển động, vải voan xanh trước ngực và eo của cô đón gió bay phấp phới, quấn lấy đôi chân đẹp đẽ trắng nõn thon dài của cô, khăn lụa trước ngực bị gió vén lên làm lộ ra chiếc áo ngực, dưới áo ngực như ẩn hiện tuyết trắng làm chói mắt mọi người.

Đôi mắt đen tuyền của An Tuyển Hoàng lại thâm sâu, hô hấp trở nên hỗn loạn.

“Lấy khăn lụa ra đi…” Người đàn ông tiếp túc nhấn nút chụp không ngừng, giọng nói trầm khàn.

Từ khoảnh khắc Dạ Cô Tinh đứng dưới ánh đèn đó, một cảm giác quen thuộc đã từ lâu nảy sinh dưới ống kính, như thể cô quay ngược về quá khứ chụp hình cho bìa tạp chí, nghe lời của nhiếp ảnh gia trở thành một phản ứng trong tiềm thức.

Cô giật tấm vải mỏng màu xanh nhạt xuống và cầm nó trên tay, làn da trắng như ngọc ngay lập tức lộ trước ống kính, đồng thời gián tiếp phơi bày nó trước mắt anh.

Lồng ngực của An Tuyển Hoàng lên xuống càng lúc càng kịch liệt, khí nóng trào ra, hô hấp ngưng trệ.

Đồng tử đen càng lúc càng sâu giống như một chiếc giếng cổ dưới ánh trăng, anh hạ thấp giọng nói, từ tính mà trầm thấp, mang theo một loại cám dỗ thần bí: “Cởi áo ngực xuống…”



Lúc Dạ Cô Tinh bước ra khỏi phòng chụp hình, khuôn mặt cô tối sầm, rất tối, và cô tình cờ gặp được Diệp Nhĩ đang dùng máy ảnh chụp phong cảnh, còn Anh Tử Lạc đang làm động tác chọc cười ở một bên.

“Dì nhỏ, thế nào rồi?” Cô nhóc nháy mắt mập mờ nhìn cô.

Vẻ mặt không thể giải thích được của Dạ Cô Tinh.

“Chú nhỏ nói là dì bảo chú ấy tới, nói là muốn hai người riêng tư, tạp vụ và những người khác đều phải né tránh, nên bọn con tự giác di chuyển đi.” Vẻ mặt với bộ dạng nịnh hót của Anh Tử Lạc ý như đang muốn nói là “con giỏi chưa, mau khen ngợi con đi”.

Dạ Cô Tinh nuốt cục tức vừa dồn lên cổ họng xuống, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn. An Tuyển Hoàng, anh giỏi… giỏi lắm!

Sau đó, cô bỏ đi nhanh như một cơn gió.

Anh Tử Lạc ngẩn người, sau đó nhìn Diệp Nhị: “Em nói sai gì rồi sao?”

Đúng lúc này, An Tuyển Hoàng cầm một chiếc máy ảnh màu trắng từ trong lều ra, cười như gió xuân, sau đó mắt nhìn thẳng ung dung bước đi.

Chẳng qua là, đối với chiếc máy ảnh kia, nó được anh ôm trong tay như bảo bối vậy.

Anh Tử Lạc nhìn bóng lưng của hai người xa dần: “Chuyện này, chuyện này là sao?”

Diệp Nhĩ nhận lấy máy ảnh, lắc đầu than nhẹ, gió vừa thổi đã vén lên làn váy đỏ rực tuyệt diễm của cô, cảm giác giống như một giai nhân xinh đẹp nhẹ nhàng.

Vỗ vào vai của Anh Tử Lạc, Diệp Nhĩ nói lời sâu xa: “Cô nhóc, em còn non quá. Nhớ lấy, phòng cháy và phòng trộm cắp không bằng phòng sói nhà đâu.”

Nói xong, đau đầu xoay người đi vào trong lều, để lại Anh Tử Lạc vẫn đứng ở chỗ cũ, mơ hồ không biết giải thích như thế nào.

Dậm chân rồi cô vội vàng đuổi theo: “Hai chúng ta có chụp ảnh nữa không?”

“Chụp chứ.” Cô ấy vẫn muốn lưu lại kỉ niệm cho anh Ly.

Anh Tử Lạc vào lều, nhìn thấy sự ngổn ngang của quần áo giống như đã trải qua một cuộc chiến tranh thế kỷ, sợi vải khắp nơi, voan mỏng phấp phới, ướt át lại hoang tàn, cô đột nhiên hiểu được ý của những câu mà Diệp Nhĩ vừa nói, hai gò má bỗng chốc đỏ bừng.

Lại nói bên này, hai người Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, một trước một sau lần lượt bước vào phòng ngủ.

“An Tuyển Hoàng, tại sao anh lại có bản lĩnh này chứ? Hả?” Dạ Cô Tinh cười lạnh.

Khuôn mặt của người đàn ông như chìm trong nước, rõ ràng là không thể nhìn ra được chút khác thường nào, chỉ là trong lòng muốn tung tăng được nhiều hơn bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Mặc dù chỉ ăn được ‘chút canh thịt’ nhưng so với ‘canh suông’ thì vẫn tốt hơn, hơn nữa, anh còn có những tấm hình kia, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra để thưởng thức, cần phải nói là người phụ nữ của anh, quả thật là càng ngày càng đẹp.

“Dừng lại, đừng có híp mắt như vậy nhìn em!” Dạ Cô Tinh hừ lạnh, ánh mắt quét qua người đàn ông từ trên xuống dưới: “Máy ảnh đâu?”

“Em hỏi máy ảnh để làm gì?”

“An Tuyển Hoàng, anh giả vờ! Anh tiếp tục giả vờ đi.”

Bây giờ vành tai của Dạ Cô Tính đã đỏ lên, vừa rồi ở trong phòng chụp ảnh, anh lại dám yêu cầu cô tạo ra những tư thế đáng xấu hổ kia: “Nhanh lên, mau đưa máy ảnh cho em.” Cô muốn xóa bỏ những tấm hình đó.

Có trời mới biết, tại sao lúc đó cô lại có thể phối hợp như thế.

Anh tiến lại gần cô: “Giữ lại đi, anh muốn xem.”

“Anh nghĩ hay lắm.”

Cuối cùng, Dạ Cô Tinh lấy không được, nhưng mà tiếp theo đó là An Tuyển Hoàng đã phải ngủ ở phòng khách một tuần.

Sau đó, An Tuyển Hoàng chủ động nhận lỗi, cả tuần này Dạ Cô Tinh cũng ngủ không ngon nên đã xuống nước.

Nhưng chuyện của tấm hình không dừng lại ở đó.

Nửa đêm, những ánh sao lấp lánh, làn gió đêm hiu hiu xen lẫn với hơi nóng đầu he, rèm cửa sổ khẽ lay động.

Màn đêm yên tĩnh, trên giường lớn, một nam một nữ đang kề vào nhau ngủ.

Đột nhiên, người đàn ông cử động, khẽ dứng dậy kéo chăn bông lên đắp cho người phụ nữ đang ngủ say ở bên cạnh, động tác nhẹ nhàng và biểu cảm mềm mại.

Khi chạm vào phần bụng nhô cao lên, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông thở dài: “Bây giờ con có muốn xem thì mẹ con cũng sẽ cố gắng che giấu không muốn cho con xem…”

Có một vẻ đắc ý thầm kín.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play