Mấy tháng rồi Phượng Nguyên mới gặp lại tỷ tỷ cùng lớn lên từ nhỏ, trong lòng nàng vô cùng mừng rỡ.

Nhưng hiện tại nàng không thể nói thân phận của mình cho Linh Vận biết, bởi vì ánh mắt tập trung vào Ly Diên quá nhiều. Chỉ cần nàng để lộ một chút cũng sẽ bị người có ý bắt lấy.

Đặc biệt là hoàng thất nước Mị, nếu như Khang thân vương biết quan hệ của nàng với Linh gia trang, nói không chừng tương lai lại muốn lợi dụng. Nàng nhất định phải phòng ngừa chu đáo, cắt đứt triệt để ý tưởng của ông ta.

Linh gia trang không tranh quyền thế nhiều năm, không thể vì nàng mà phá vỡ quy củ nhiều năm.

Về phần tục nhân là nàng, từ ngày chuyển thế đầu thai đã định sẵn sẽ vì thân phận này mà bị cuốn vào chốn phồn hoa huyên náo ầm ĩ này. Thứ duy nhất nàng muốn bảo vệ chính là thế ngoại đào nguyên Dược Vương cốc và Linh gia trang hiếm thấy trên đời kia.

Bọn họ chưa từng tham gia trường hợp như vậy, nhưng hôm nay lại đến cho thấy điều gì?

Nhìn ánh mắt trong suốt của Linh Vận thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại ở khu khách nữ, Phượng Nguyên vẻ mặt áy náy cúi thấp đầu. Nàng biết là bởi vì mình nên bọn họ mới tham gia thịnh hội bốn nước lần này.

Cũng không phải nàng tự cho là đúng. Tuy rằng ở Linh gia trang nàng chỉ là một tiểu nha đầu bên cạnh Linh Vận, nhưng nhiều năm làm bạn và lớn lên, cùng với cố gắng mấy năm nay của nàng, bất kể là cốc chủ Dược Vương cốc Linh Vấn Thiên hay là trang chủ thiên hạ đệ nhất trang Linh Vô Nhai, hoặc là trang chủ phu nhân Mộ Thiến, đại thiếu gia Linh Dực, đại tiểu thư Linh Vận, từ trước đến nay bọn họ chưa từng xem nàng như người ngoài. Thậm chí trước kia bọn họ còn muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, chẳng qua khi đó nàng trúng kịch độc, không biết còn sống được bao nhiêu năm nên mới khéo léo từ chối ý tốt của bọn họ.

Bây giờ ngẫm lại, may mà năm đó không nhận, nếu không, theo như tính tình lòng tham không đáy của Ly Hồng Đào, tương lai nói không chừng thật sự sẽ gây ra rắc rối gì đó.

Bọn họ coi nàng như người thân, phần ân tình này cả đời Ly Diên cũng khó có thể quên. Nàng muốn báo đáp bọn họ gấp trăm lần, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Chẳng những không phải lúc, nàng còn phải vạch rõ giới hạn với bọn họ. Vừa nghĩ tới tương lai nàng dùng thân phận Ly Diên đối mặt với bọn họ, nàng cảm thấy trái tim đau nhói.

Sở dĩ mấy tháng nay nàng không gửi bất kỳ tin tức nào cho Linh Vận cũng là mong theo nàng rời khỏi, bọn họ sẽ dần dần quên đi nàng. Ly Diên không ngờ rằng Vận Nhi lại coi trọng nàng như vậy, không tiếc tự mình đến đây cũng muốn biết tình hình gần đây của nàng.

Bởi vì Linh Vận hiểu Ly Diên, biết nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua dịp này nên mới đến. Thế nhưng có phải nàng ấy đã quá coi trọng Ly Diên rồi không?

Trường hợp như vậy, dựa vào thân phận bé gái mồ côi của Ly Diên, làm sao có thể tiến vào?

Ly Diên không biết không phải bọn họ quá coi trọng mình, mà là từ trước đến nay bọn họ không xem thường nàng, thậm chí còn xem trọng nàng hơn bất kỳ ai.

Cho dù cơ thể và diện mạo của nàng có tỳ vết, nhưng ánh sáng của Ly Diên không bị những vết bẩn này che lấp. Vì vậy bọn họ chắc chắn Ly Diên sẽ xuất hiện ở đây.

Nếu như không thể nào xác định nàng ở đây, dùng diện mạo thế nào xuất hiện, vậy chi bằng để bọn họ đứng cao một chút, như vậy Ly Diên sẽ thấy bọn họ, từ đó tìm đến.

Đương nhiên, chỉ sợ bây giờ Phượng Nguyên chưa nghĩ ra những chi tiết này.

Hiện tại nàng đang nghĩ, so với cố chấp và tin cậy của bọn họ, mình đi thẳng một mạch ngược lại quá mức vô tình.

Nếu như nàng không thể dùng thân phận Ly Diên làm quen với Linh Vận, vậy thì dùng thân phận bây giờ tới giao hảo, có được không?

Phượng Nguyên nghĩ tới đây, bất giác ngẩng đầu, đôi mắt đầy thiện chí vừa khéo chống lại đôi mắt trong sáng của Linh Vận. Bốn mắt nhìn nhau, Linh Vận nở nụ cười mỉm thân thiện với nàng, nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Không cần làm phiền công công, ta thấy bên cạnh vị cô nương này còn trống, chi bằng ta ngồi ở đây nhé? Không biết cô nương có sẵn lòng không?"

Phượng Nguyên lập tức đứng dậy, khụy người hành lễ với Linh Vận: "Được Linh cô nương để mắt, Phượng Nguyên cực kỳ vinh hạnh, mời ngồi."

Linh Vận cong môi cười yếu ớt: "Vậy thì tạ ơn cô nương."

Chúng nữ khách thấy Linh Vận ngồi bên cạnh Phượng Nguyên có tiếng xấu, mỗi người đều lộ ra ánh mắt khó tin.

Trong mắt bọn họ, khí chất tiên tử của Linh Vận và dáng vẻ tà mị của Phượng Nguyên khác nhau một trời một vực, nhưng cố tình hai người trái ngược nhau lại ngồi cùng. Càng khiến bọn họ khó hiểu hơn là tại sao trông hai người bọn họ lại trò chuyện vui vẻ như vậy?

Linh Vận vừa ngồi xuống, Phượng Nguyên đã thân thiện vươn tay: "Xin chào, ta là Phượng Nguyên, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Linh Vận lập tức trợn tròn đôi mắt to xinh đẹp, há hốc mồm, không thể tin đưa tay che miệng mình: "A, trời ạ, ngươi chính là đại tiểu thư Phượng Trì sơn trang Phượng Nguyên ư? Ôi trời, thật không ngờ ta vậy mà có thể gặp được người thật. Chào ngươi, chào ngươi, gặp được ngươi ta rất vui!"

Linh Vận thoáng cái đã bị dời sự chú ý, tất nhiên không để ý tới cách bắt tay đặc biệt này nàng chỉ từng nhìn thấy ở Ly Diên.

Có lẽ là trên người Phượng Nguyên và Ly Diên có quá nhiều điểm giống nhau, ở chung hoàn toàn không mệt mỏi, ngược lại hài hòa. Điều này khiến cho hai người vốn dĩ xa lạ trong nháy mắt đã có hảo cảm với nhau, sau đó Phượng Nguyên cũng thoáng cái thả lỏng không ít.

"A a a, ta thật sự đã nghe nói tới ngươi từ rất sớm rồi. Ngươi biết không, ta cực kỳ thích vịt nướng của Phượng Mãn Lâu các ngươi, còn pudding sữa tươi và các loại trà hoa của Phượng Nhã các, mì phở, món xào,... Ây da, mấy cái tên kia quá phức tạp, ta không nhớ được."

"Nhưng mùi vị thật sự rất tuyệt, ta ăn một lần liền không thể quên được. Còn nữa còn nữa, bộ y phục này, ngươi thấy không, y phục này xuất phát từ Phượng Thường các của các ngươi đấy. Ta cực kỳ thích phong cách thiết kế của các ngươi..."

Khó khăn lắm Linh Vận mới nhìn thấy người mình tôn sùng, nàng không để ý tới trường hợp, thoáng cái liền mở máy hát khiến Phượng Nguyên chấn động tới trợn mắt há mồm.

Tuy rằng nàng đã sớm biết Linh Vận thích đồ ăn ở Phượng Mãn lâu, nhưng chưa từng biết nàng ấy lại sùng bái đến mức độ này. Trong lúc nhất thời Phượng Nguyên hơi sững sờ, cũng có chút hối hận vì mấy năm nay chỉ lo nghiên cứu y thuật và kiếm tiền, không để ý đến sở thích và hứng thú của vị tỷ tỷ này.

Nếu nàng có thể phát hiện sớm một chút, chẳng phải có thể thỏa mãn nhiều sở thích của Linh Vận sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như ban đầu nàng để lộ mấy năng lực này ở Linh gia trang, chỉ sợ theo sự thông minh và nhiệt tình của bọn họ đã sớm biết Ly Diên chính là Phượng Nguyên rồi nhỉ?

Mọi thứ trên đời có mất thì có được, từ xưa đến nay làm gì có chuyện vẹn toàn đôi bên chứ?

Lúc này Phượng Nguyên hơi có cảm giác lo được lo mất, thật không ngờ người khác thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy đã ghen tị đến phát điên.

Bọn họ không thể hiểu tại sao Linh Vận lại mặc kệ nhiều danh môn khuê tú như vậy, nhiệt tình trò chuyện với một nữ nhân thanh danh tồi tệ. Chuyện này sao có thể khiến bọn họ không tức giận đây?

Nếu bọn họ biết Linh Vận căn bản không nghĩ đến thanh danh, không biết những người này sẽ có phản ứng gì?

Từng người một, đám nữ hài tử vốn không có thù hận gì với Phượng Nguyên lại vì Linh Vận đối xử đặc biệt với nàng mà lòng đố kỵ bắt đầu điên cuồng thiêu đốt. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Phượng Nguyên cười khổ, có lẽ là nàng đã sớm biến thành tro rồi nhỉ?

Quả nhiên là Dực ca ca rất được yêu mến, nhìn xem, mỹ nam xuất mã, miểu sát toàn trường, cả người vô tội là nàng cũng bị liên lụy.

Sau Linh Dực thì cơ bản không có nhân vật gì quan trọng. Chưa tới nửa canh giờ, việc nhập tiệc đã kết thúc. Sau một màn múa mở màn náo nhiệt, toàn trường thoáng chốc yên tĩnh lại.

Vệ Du Sâm nâng chén, bộ hoàng bào trên người tạo nên uy nghi mà đế vương nên có. Chỉ là so với hai vị hoàng đế khác, khí thế vẫn chênh lệch không ít.

Về phần Ngọc Ngân không ngồi vương tọa mà cố tình ngồi bên cạnh Vệ Giới, mềm như không xương dựa vào đó. Nhưng trên người hắn ta lại tản ra hơi thở biếng nhác tà mị lại khiến người ở đây không ai dám xem nhẹ vị thái tử gia này.

So với sự thoải mái của Vệ Du Sâm trên đường tới vị trí này, vị thái tử gia Ngọc Ngân này không thuận lợi như vậy. Rõ ràng là người thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng cuối cùng lại bất giác phát ra khí thế khiến người ta không thể bỏ quên.

Thủ đoạn và bản lĩnh của hắn ta không thể hiện trong việc tính toán người khác mà thể hiện trong nụ cười giấu dao, cây kim trong bông.

So về điểm này, Vệ Du Sâm đã thua. Cho dù hắn ta đã đăng cơ làm đế, cho dù hắn ta lớn tuổi hơn Ngọc Ngân rất nhiều, nhưng trên con đường đế vương dài dằng dặc này, hắn ta còn phải học rất nhiều.

Mặc kệ cuối cùng hắn ta có tư cách làm hoàng đế hay không, nhưng bây giờ người ta chính là hoàng đế nước Tư U, lời mở màn vẫn phải do hắn ta nói. Lời nói thỏa đáng, trên nguyên tắc chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, đặc biệt sắp xếp bữa tiệc đón gió cực kỳ náo nhiệt đêm nay, khao đám khách quý đường xa mà tới.

Từ trước đến nay yến hội chính là nhàm chán như thế, cho dù là danh môn bốn nước đều hội tụ, hiệu quả tạo ra cũng không khác nhau nhiều.

Nhưng yến hội như vậy lại không thể thiếu, thứ nhất quả thật là mời khách từ phương xa đến dùng cơm; thứ hai tất nhiên là cho bốn nước cơ hội làm quen lẫn nhau; thứ ba là thăm dò đối phương, sẵn tiện dự đoán cuộc thi đấu chính thức vào ngày mai cuối cùng nắm chắc mấy phần thắng.

Đương nhiên, đây đều là chuyện của nam nhân. Về phần các nữ nhân thì nhìn chằm chằm tài tử anh tuấn của mấy quốc gia mà tùy tiện bình phẩm.

Tương tự, lúc bọn họ không chú ý, trưởng bối các gia tộc cũng quan sát phẩm hạnh của bọn họ, sau đó cân nhắc thảo luận.

Theo Long đế quốc càng ngày càng bá quyền, quan hệ của bốn nước có thể nói dịu hơn mấy năm trước không ít, chuyện kết thân liên hôn cũng chẳng hiếm. Vì vậy trên sự kiện như vậy tất nhiên không thể thiếu sự tô điểm của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play