"Ngươi..."

Ánh mắt Vệ Du Sâm trầm xuống, nhìn vẻ mặt không thay đổi nhưng thực chất lại lộ ra lạnh lùng của Vệ Giới, đột nhiên dịu giọng: "Trẫm biết ngươi không hài lòng về hôn sự này, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho lập trường của trẫm. Thanh danh của ngươi còn đó, việc hôn nhân này định cho nhà nào cũng chưa chắc được như ý. Bây giờ trẫm chỉ mới đăng cơ vài năm, căn cơ còn chưa ổn, cần bọn họ..."

"Hoàng thượng, thần đệ không có ý bất mãn, vì vậy ngươi không cần phải nói những lời này." Bây giờ Vệ Giới không có kiên nhẫn nghe Vệ Du Sâm nói tiếp, mở miệng ngắt lời hắn ta.

"Ngươi đã không bất mãn thì tại sao?" Câu hỏi của Vệ Du Sâm khiến Vệ Giới phì cười một tiếng: "Thần đệ không có gì không hài lòng với chuyện kết thân, nhưng nhất định phải vội vàng giao hảo như vậy hả? Chỉ sợ đó không phải điều hoàng thượng muốn nhìn thấy nhỉ? Nếu làm thế nào cũng không đúng, vậy sao nhất định phải làm chứ?"

Vứt lại những lời này, Vệ Giới đứng dậy, lạnh lùng nhìn Vệ Du Sâm: "Thật xin lỗi, thần đệ còn có việc, xin cáo lui trước!"

Vệ Du Sâm vì những lời này của hắn mà nghẹn cả buổi không nói được câu nào. Không ngờ nói hồi lâu như thế, hắn ta ngược lại trở thành kẻ ác? Sao hắn không nghĩ thử xem, sự hiện hữu của hắn cuối cùng có ý nghĩa thế nào với người khác?

"Ngươi cho rằng trẫm thích cuộc sống tính kế tới tính kế lui như vậy hả?" Vệ Du Sâm đập bàn một cái, xanh mặt căm tức nhìn về hướng Vệ Giới rời khỏi, trong đôi mắt lóe ra bực dọc nồng nặc là sợ hãi bất an về tương lai.

Vệ Giới rời khỏi ngự thư phòng liền đụng phải Khang thân vương đang tới yết kiến. Ly Hồng Đào gặp hắn có thể nói tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.

Vệ Giới nhìn lão hồ ly dối trá trước mặt, mặc kệ ông ta liến thoắng không ngừng. Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ gật đầu: "Thật có lỗi, bổn vương còn có việc phải xử lý. Khang thân vương đường xa mà đến, ngày khác ta sẽ thay ông làm tiệc đón gió, cáo từ."

Ly Hồng Đào không ngờ rằng mình nịnh nọt nửa ngày, người này lại đuổi mình. Thậm chí còn không chờ ông ta mở miệng đáo lời, hắn đã xoay người bỏ đi. Động tác dứt khoát, có thể nói đã giẫm vào mặt ông ta. Không đặt ông ta vào mắt như thế, quả thực là nực cười,

"Khang thân vương? Hoàng thượng đang chờ đấy ạ."

Thái giám bên cạnh đã sớm không còn bất ngờ về tình huống này. Phượng vương điện hạ của bọn họ chính là như vậy, cả hoàng thượng cũng phải ngấm ngầm chịu đựng, Khang thân vương này còn bất mãn cái gì? Gã không để ý tới vẻ mặt của ông ta thế nào, trực tiếp mở miệng nhắc nhở.

Mặc dù trong lòng Ly Hồng Đào căm tức hơn nữa thì cũng không thể thể hiện ra ngoài mặt. Dù gì đi nữa, hôm nay ông ta đang ở địa bàn của nước Tư U, xung quanh cũng toàn là tâm phúc của nước Tư U, vì vậy ông ta không thể tỏ vẻ ở đây.

Vốn dĩ Vệ Du Sâm muốn để Vệ Giới và Ly Hồng Đào ngồi xuống cùng bàn bạc chuyện hôn sự, nhưng phản ứng vừa rồi của Vệ Giới khiến hắn ta hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này. Nếu như hắn chiếu lệ với hôn sự này như thế, vậy tại sao không để hắn ta toàn quyền làm chủ?

Gần như Ly Hồng Đào vừa vào đã cảm thấy bầu không khí trong ngự thư phòng có chút quái dị. Quả nhiên,ông ta  thấy trên mặt Vệ Du Sâm còn tức giận chưa kịp thu hồi, lại nghĩ tới Vệ Giới vừa rời khỏi, người thông minh như Ly Hồng Đào, sao lại không nghĩ ra hai người cãi nhau vì vấn đề gì?

Hiện tại ông ta thấy may mắn vô cùng vì nữ nhi của mình nhiều, đứa gả tới cũng không được ông ta thương yêu. Nếu như Vệ Giới này không được hoàng đế yêu thích, vậy hai người bọn họ đúng là một cặp phù hợp.

"Để Khang thân vương chê cười rồi." Nói xong, hắn ta lộ nụ cười khổ: "Tên đệ đệ này của trẫm, tính tình quá bướng bỉnh. Trẫm vừa mới mở đầu thì hắn đã ngồi không yên. Nhưng ngươi cứ yên tâm, hôn sự sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, tương lai cho dù thất quận chúa gả tới cũng mang danh Phượng vương phi, lão thất tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng. Ngươi xem, hai người bọn họ đều xếp hàng thứ bảy, đây chính là duyên phận, đúng không?"

"Hoàng thượng khách sáo rồi. Có thể gả cho Phượng vương điện hạ chính là phúc mấy đời của tiểu thất, có mấy ai không thích chứ. Đây chính là vinh hạnh của bọn ta, ha ha, vinh hạnh."

Vệ Du Sâm ở bên cạnh khách sáo, tất nhiên Ly Hồng Đào cũng nịnh nọt. Giả dối mà thôi, ai không biết nói?

Hắn ta không quan tâm cảm giác của Vệ Giới, sao ông ta lại quan tâm cảm giác của Ly Diên?

Hai người thân cặn bã này tụ lại với nhau, hôn sự bàn bạc ra tất nhiên cũng cặn bã.

Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, không chỉ bọn họ không quan tâm, chính chủ thật sự căn bản cũng không quan tâm. Thậm chí Vệ Giới còn không thèm hỏi một tiếng, không điều tra cũng như thăm dò. Trong mắt hắn, bất kỳ nữ nhân nào gả vào Phượng vương phủ của hắn cũng chỉ có một kết cục.

Về phần Ly Diên lại càng không cần phải nói, chỉ cần nàng muốn thì có thể rời khỏi bất kỳ lúc nào.

Vì vậy ngay từ đầu việc hôn sự này đã định trước là không có bất kỳ ý nghĩa se duyên gì rồi.

Chỉ có điều hai người đương sự không ai ngờ tới, cố tình cuộc hôn nhân không có ý nghĩa này lại cứng rắn kéo hai người vốn không hề liên quan lại với nhau.

Có lẽ đúng như Vệ Du Sâm nói, bọn họ có duyên. Nhưng là nhân duyên hay nghiệt duyên, phải xem tạo hóa của bọn họ.

Nhoáng cái đã tới mùng tám tháng tám, thịnh hội bốn nước bốn năm một lần cuối cùng cũng mở màn.

Nơi tổ chức thịnh hội bốn nước là hoàng thất bốn nước xây dựng riêng, đặc biệt dùng cho sự kiện này, sức chứa lên đến mấy vạn người —— Tứ Phương Thịnh Viên.

Tứ Phương Thịnh Viên, nằm trên thảo nguyên lớn mười dặm ngoài kinh thành. Nơi đây từng là trường săn của hoàng gia, sau khi được quy hoạch tỉ mỉ mới nghiễm nhiên trở thành nơi tổ chức thịnh hội bốn nước. Ở đây không chỉ có trường săn mà còn có đủ loại sân bãi so đấu, lại có biệt uyển đủ chứa vạn người. Thậm chí trên thảo nguyên mênh mông còn đặc biệt dành ra một mảnh đất trống lớn để dựng nhà bạt cho mọi người vui chơi giải trí.

Ngày đầu tiên mở Tứ Phương Thịnh Viên, tất cả sứ đoàn lần lượt lên đường từ kinh thành của từng quốc gia. Đương nhiên, người đầu tiên vào Tứ Phương Thịnh Viên chính là hoàng đế bốn nước. Nếu như quốc quân nước Yến đã không đến, đương nhiên Ngọc thái tử Ngọc Ngân sẽ nhận đãi ngộ này.

Làm như vậy cũng là vì cân nhắc an toàn của bọn họ. Dù sao trong thịnh hội bốn nước nhân sự quá lộn xộn, không thể có một chút sơ xuất nào, tất nhiên phải cẩn thận hết mức. Bọn họ đến cũng không thông báo với bên ngoài, quyết định bất chợt, thậm chí thời gian mỗi người xuất hiện ở đây cũng khác nhau.

Vào lúc này thể hiện rõ sự anh minh thần võ của hoàng đế các quốc gia. Có thể bình an đến chứng minh bọn họ đủ cẩn thận, thận trọng, đồng thời mở đường cho đoàn sứ giả các nước. Sứ đoàn có hoàng đế trấn giữ mới có giá trị so đấu.

Nước Tư U là chủ nhà, đương nhiên phải xuất phát cuối cùng. Nước đầu tiên xuất hiện là nước Mị có quan hệ thông gia với nước Tư U, sau đó là nước Yến, nước Thiên Độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play