Hai ngày sau, Ly Diên vẫn hóa trang thành lão thái thái đi tới Miểu Phong lâu.
Tục ngữ nói rất hay, nhìn thấu không nói ra. Cho dù bọn họ đã biết có lẽ là nàng dịch dung rồi, nhưng chỉ cần không kéo tấm mặt nạ này của nàng xuống thì sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân nàng. Quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì chứ, lão nương nên làm thế nào vẫn cứ làm thế đó là được rồi.
“Hôm nay sẽ châm cứu cho ngươi. Quá trình châm cứu khá lâu, ta không thích có người ngoài ở đây. Các người lui xuống hết đi."
Ly Diên cũng không phí lời, đặt hòm thuốc của mình xuống bàn nghe “cạch” một tiếng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt bình tĩnh của người nào đó, dứt khoát nói.
Bốn người Thanh Thần vừa nghe vậy đã bất giác nhìn về phía chủ nhân của mình.
Đôi mắt đen của Vệ Giới trầm xuống, không nói gì nhưng lại lạnh lùng liếc nàng một cái: “Bao lâu?”
Ly Diên thờ ơ nói: “Không biết, nhân tố quá nhiều, không nói chính xác được.”
Vệ Giới mím môi, ngẩng đầu nhìn đám Thanh Thần một cái. Thanh Thần muốn nói lại thôi, bị ánh mắt của Vệ Giới ngăn cản. Không còn cách nào khác, bọn họ liền nghe lời mà lui ra ngoài. Họ còn nói với Ly Diên, nếu có chuyện gì thì có thể gọi họ bất cứ lúc nào, bọn họ ở ngay ngoài cửa.
Ly Diên cũng không ngăn cản. Bọn họ thích đứng thì cứ đứng đi, đứng đến nỗi choáng váng thì đừng trách nàng. Độc của Phượng vương này không dễ giải như vậy. Nếu không phải nàng có Băng Phách Thần Châm, e là cũng không nắm chắc được.
Sau khi bốn người lui xuống, căn phòng thoáng chốc liền rơi vào im lặng. Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Ly Diên lại không muốn nhìn hắn, vừa chuẩn bị hòm thuốc của mình vừa nói với Vệ Giới mà không ngẩng cả đầu lên: “Cởi sạch ra, nằm lên giường.”
Lời này vừa nói ra, nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng kỳ lạ là nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống không ít theo câu nói này. Rõ ràng đã là mùa hạ, nhưng lông tóc nàng lại đột nhiên dựng đứng lên. Đến khi nàng ý thức được mình đã nói cái gì thì nam nhân trước mặt này nghe nàng nói xong đã nhíu chặt chân mày, cả người chợt toát ra hơi thở lạnh lẽo như lưỡi đao, có làm thế nào cũng không che giấu nổi. Nàng muốn giả chết cũng không được nữa rồi.
“Nhìn gì mà nhìn? Một lão thái bà như ta còn có thể ăn ngươi được à? Mau lên, cởi sạch ra, nằm xuống!”
Cũng may Ly Diên thông minh, vận dụng thân phận của mình tới cực hạn. Người nào đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái, cứ đứng đó mãi vẫn không động đậy.
Nàng ngừng một chút rồi chợt nhướng mày, trong mắt xẹt qua vẻ trêu ghẹo: “Thế nào? Không giải độc nữa à? Hay là ngươi thấy ngại? Nếu không thì ta cho ngươi một viên thuốc nhé?”
Thuốc đó là gì, Vệ Giới dùng ngón chân để nghĩ cũng biết. Nhìn người rõ ràng là giả dạng lão thái thái này lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt gian xảo như thiếu nữ, cảm giác ấy thật sự rất... khó chịu. Đặc biệt là còn muốn kêu hắn đường đường là Phượng vương điện hạ cởi áo tháo đai lưng đến mức không còn một mảnh vải trước mặt một lão thái thái. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Vệ Giới càng nghĩ càng không thoải mái, bất giác, đáy mắt hắn đã xẹt qua sự chán ghét rất thản nhiên. Sau đó, hắn nhìn nàng mà mặt không cảm xúc gì: “Nếu đã là thần y, sao một việc nhỏ nhoi như châm cứu có thể làm khó bà được?”
Ly Diên kinh ngạc. Người này lại đi tâng bốc nàng lên sao? Nhưng thoáng chốc nàng đã hiểu ra, là hắn không muốn cởi sạch, không thể không ép bản thân nói ra những lời trái với lòng mình. Nàng âm thầm cười nhạo một tiếng, làm ra vẻ khinh thường mà nói: “Trước mặt người hành y không phân nam nữ, lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói sao? Lão thân là giải độc, có cần cởi y phục không, ta đây hiểu rõ hơn ai hết. Nếu ngươi không muốn thì lão thân cũng không cưỡng cầu. Thế này đi, ngươi vẫn là nên tìm một người thích hợp hơn tới bắt mạch cho ngươi đi!”
Tưởng nàng muốn nhìn hắn lúc thất lễ à, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Xì~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT