Hắn ta trơ mắt nhìn tiểu trúc giữa hồ ngày xưa mình đã dụng tâm sắp xếp cho nàng bị lửa lớn cắn nuốt từng chút từng chút một trước mặt hắn ta. Mà nữ nhân kia chẳng những không cảm thấy đau lòng mà thậm chí còn cười. Ha ha, nàng lại còn cười.
Thương Úc chưa từng cảm giác mình thất bại như thế. Vì nàng, hắn ta gần như lãng phí mười hai năm để yêu, để nịnh nọt, nhưng tình yêu hèn mọn như thế cuối cùng đã đổi lấy gì?
Là tuyệt vọng!
Là nỗi tuyệt vọng không thể nào miêu tả nhất trong quá trình trưởng thành của Thương Úc!
Lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, dù là một tảng băng, hắn ta dùng thời gian hai mươi năm ôm tới tan chảy, nhưng trái tim Mặc Tử Hoàng rốt cuộc làm bằng gì? Sao trái tim nàng lại có thể cứng rắn như vậy?
Hắn ta thật sự không cam lòng!
Nhưng không cam lòng thì có ích lợi gì, từ lúc Long Diệc xuất hiện hắn ta đã hiểu, mình xong rồi.
Thương Úc ngẩng đầu ngước mắt, đối mặt với hai người khiến hắn ta cảm thấy mỉa mai nhất đời này kiếp này.
Nam tuấn, nữ mỹ, ha ha, buồn cười là hắn ta còn cảm thấy bọn họ đứng cùng nhau lại hài hòa, xứng đôi như vậy.
Mặc Tử Hoàng cũng không vội rời đi mà dùng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn Thương Úc.
“Ta đã nói từ trước rồi, ta và ngươi căn bản là người không cùng đường, là ngươi không chịu từ bỏ mới tạo thành bi kịch hôm nay. Ngươi yêu ta bao nhiêu, ta hận ngươi bấy nhiêu, dù không có sự tồn tại của Long Diệc thì ta cũng không thể ở cùng ngươi. Vì sự bá đạo của ngươi, vì sự ích kỷ của ngươi mới tạo nên sự lạnh lùng của ta hôm nay. Thương Úc, nể tình ngươi là cha ruột của Mặc Ngân, ta giữ lại một mạng cho ngươi, đời này kiếp này chúng ta sẽ không bai giờ gặp lại nữa!”
Bỏ những lời này xuống, Mặc Tử Hoàng quay người rời đi, ngay cả tâm tình liếc hắn ta thêm một cái cũng không có.
Thương Úc đau xót nhìn theo bóng lưng nàng, không ngẩng đầu nói với bóng đen đứng cách đó không xa.
“Long Diệc, ta thua rồi, thua thảm hại, thua đáng thương lắm đúng không? Ha ha, thật không ngờ, Thương Úc đã từng tung hoành ba đại lục Ma vực cũng sẽ có kết cục bi thảm như vậy, ngươi nói xem ta sống còn có nghĩa lý gì? Sao ngươi không trực tiếp giết chết ta luôn đi?”
Long Diệc nhìn hắn ta một cái, sắc mặt không thay đổi, không nói lời thừa thãi, trực tiếp dùng hành động biểu đạt ý định của hắn.
Theo sự rời đi của hắn, bốn luồng sáng đen đồng thời hướng về phía bốn đại huyệt của Thương Úc, kế đó là tiếng hét thảm thiết đau đớn tột cùng của Thương Úc…
Thương Úc bị phế, đường đường tôn chủ Ma vực lại cứ như vậy bị một chiêu của Long Diệc phế đi tu vi mấy mươi năm.
Dù sau này Thương Úc tu luyện lại từ đầu thì cũng nhất định phải ngửa đầu nhìn lên bọn họ, không thể nào vùng lên được nữa.
Nếu Thương Úc cho rằng như vậy đã kết thúc thì hắn ta đã hoàn toàn lầm rồi, vì nỗi hận của Long Diệc đối với hắn ta nên trước khi đi hắn đã sửa lại vòng phòng hộ Ma vực, trừ phi sau này có người vượt qua Long Diệc, nếu không Ma vực sẽ bị phong ấn cả đời trong lồng kim quang của hắn, không thể nào ra được.
Đến khi hắn ta nhận ra thì vòng phòng hộ đã khởi động, không thể nào thay đổi. Thương Úc tuyệt vọng quỳ trên tiểu trúc giữa hồ đã bị thiêu hủy, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngay sau đó, dường như chúa tể Ma vực đã khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Về phần hắn ta có thể tốt số như Long Diệc, trong tình cảnh hôn mê cũng có thể phát triển nghịch thiên đến vậy hay không thì không biết được…
Nói đến Mặc Tử Hoàng và Long Diệc, sau khi rời khỏi Ma vục, Mặc Tử Hoàng đã không đợi được muốn gặp nữ nhi và nhi tử của mình, nhưng với sự hỗn loạn của Mặc tộc hôm nay, sau khi nàng trở về chỉ sợ sẽ càng thêm loạn, thậm chí còn có khả năng tăng thêm gánh nặng cho người khác. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Long Diệc vẫn mang nàng trở về Long vực, lý do rất đơn giản.
Long vực cần một nữ chủ nhân trấn trận, bọn họ đã biến mất quá lâu, Long vực cũng đã đè nén quá lâu, đã đến lúc nên chấn chỉnh lại để quay về rồi.
Đối với việc này, Mặc Tử Hoàng rất thắc mắc: “Không đợi bọn nhỏ đến rồi cùng nhau cử hành điển lễ sao?”
Long Diệc lắc đầu: “Đây là những ngày an nhàn của chúng ta, sao phải chia sẻ với bọn nhỏ? Hoàng Nhi, mười sáu năm trôi qua rồi, hài tử đã trưởng thành, có cuộc sống của bản thân, ta và nàng đã vắng mặt trong sinh mệnh của chúng nó mười sáu năm, thiếu thêm nửa năm gì có là gì.”
Lấy lại cuộc sống mới khiến Long Diệc đặc biệt quý trọng thời gian giữa mình và người yêu, dù người làm phân tán sự chú ý của thê tử là con cái của mình cũng không được, vì chỉ có nương tử cùng hắn trải qua quãng đời còn lại, mà con cái sớm muộn gì cũng tự bay đi.
Thay vì phí hết tâm tư yêu thương lấy lòng, chẳng bằng tập trung trên người bạn đời nhà mình.
Dù sao bọn họ đã lãng phí mười sáu năm, sau này cuối cùng bọn họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Nếu mấy người Mặc Uyên biết mình với phụ thân còn chưa gặp mặt đã bị ghét bỏ thành như vậy không biết sẽ có tâm trạng gì.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ cũng không có rảnh nghĩ đến phụ mẫu của mình, vì hôm nay Mặc tộc đúng là cũng đã loạn thành một đống rồi.
Vốn Mặc Uyên và Vệ Giới đã trúng độc chưa tỉnh, lại đến Linh Diên mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu, lúc này Mặc Ngân và Mặc Khuynh Nhan chỉ hận không thể phân thành hai chăm sóc bọn họ.
Ngoại trừ bọn họ thì lần này thương binh của Mặc gia có đến hơn năm ngàn người, để lại trọng trách rất nặng cho Mặc Ngân, cũng may có Mặc Hàn Y và Linh Vận trợ giúp Mặc Khuynh Nhan chăm sóc những người trọng thương, nếu không dù có cường đại như Mặc Ngân cũng sẽ bị trọng trách trên vai ép đến không ngẩng đầu lên được.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã nửa năm trôi qua, thu đi đông lại, đông đi xuân tới, cuối cùng sau sáu tháng, không chỉ Mặc tộc mà toàn bộ kinh thành đế quốc đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Lúc này, trong băng thất ẩn náu ở chỗ sâu nhất trong Mặc tộc, vào thời khắc này cái kén màu xanh lá đã nằm tròn nửa năm, còn im hơi lặng tiếng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục trong vắt óng ánh. Một lớp hào quang nhàn nhạt bọc lấy cái kén tằm xinh bong ra từng chút một, cho đến khi toàn bộ sợi tơ rút hết, nhân nhi đã ngủ say cả nửa năm cuối cùng cũng mở cặp mắt linh hoạt tuyệt thế của mình.
Mái tóc dài thật dài của nữ nhân trên giường buông xõa hai bên y phục đen của nàng, dung nhan tuyệt mỹ không có phấn son được giường băng làm nền càng có vẻ óng ánh trong trẻo. Một chiếc váy dài sẫm màu ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, tạo thành một đường cong mê người. Dù đã tỉnh lại nhưng vừa mở mắt ra một lát đã khiến nàng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, chẳng mấy chốc đã trở lại giấc ngủ sâu.
Nửa năm đã nhanh chóng trôi qua, nhưng dường như thời gian đặc biệt thiên vị nàng, chẳng những không lưu lại chút dấu vết trên mặt nàng còn khiến da thịt nàng càng thêm sáng trong, giống như mỡ đông khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ. Hơn nữa dung mạo nàng vốn xuất chúng, qua nửa năm lắng lại dường như càng trở nên chói lóa, dù nàng chỉ nằm ở đó không làm gì cả, toàn thân mặc áo đen váy đen khiến cả người trông thần bí lạnh như băng, không dám nhìn gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT