“Tất cả câm miệng hết cho trẫm, trẫm còn chưa chết đâu, rốt cuộc trong mắt các ngươi còn có sự tồn tại của trẫm không? Cưới thần tư? Các ngươi nghĩ đẹp lắm, lần này Mặc tộc gặp nạn, dù các ngươi không bỏ đá xuống giếng nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa Long Diệc đã quay về rồi. Long Diệc à, đó chính là Long vương bệ hạ của Long tộc, nữ nhi của hắn không phải người nào cũng có thể với tới được, đám các ngươi sớm chết tâm đi!”

Long Tường vừa nghe vậy thì không đồng tình nhíu mày.

“Phụ hoàng, lời này của người là có ý gì? Người không cưới được thần tư là vì thần tư đời trước qua đời sớm, nhưng lần này thần tư không những đang sống khỏe mạnh, lại còn không có hôn phối, vậy thì sao lại là vọng tưởng? Chẳng lẽ Long Diệc quay về thì có thể hủy đi quy củ mà Mặc tộc đã định ra mấy trăm năm nay sao?”

Long Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng thất vọng với đám người Long Tường.

“Quy củ? Trong mắt Long tộc không có hai chữ quy củ. Năm đó hắn có thể bộc lộ tất cả tài năng giữa nhiều đối thủ cạnh tranh không chỉ bằng riêng vào thực lực thôi đâu, còn có cả thân phận không gì sánh kịp của hắn. Chỉ với thân phận Long vương của hắn, đừng nói Mặc tộc, dù phá hủy cả giang sơn này cũng là chuyện dễ dàng. Trong mắt ngươi nữ nhi của hắn là thần tư, nhưng trong mắt người ta đó chính là hòn ngọc quý trong tay Long tộc. Chỉ bằng các ngươi? Không phải vi phụ khinh thường các ngươi, nhưng các ngươi đúng thật là ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không có!”

Long Hạo Thiên này, ưu điểm lớn nhất chính là rất tự mình biết mình. Năm đó tuy rằng ông ta cũng thích thần tư, nhưng thần tư coi thường ông ta, ông ta cũng chẳng có gì bất mãn, dù sao so sánh một cách toàn diện thì ông ta kém hơn người nàng thích nhiều, người ta bỏ qua ông ta lựa chọn người khác cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ông ta cũng chẳng có gì phải ghen tị.

Vốn ông ta còn tưởng rằng mình là chân mệnh thiên tử thật, nhưng từ sau khi nhìn thấy những bí mật mà lão tổ tông để lại, giờ ông ta vô cùng chán ghét thân phận của mình. Ngươi nói xem ngươi chỉ là một tên mệnh nô tài, dựa vào chủ tử mới chiếm được quyền thế và địa vị hôm nay, ngươi không biết tri ân thì thôi còn muốn lấy oán trả ơn, thậm chí còn dám mơ tưởng đến nữ nhi của người ta, ngươi không phải kẻ si tâm vọng tưởng thì là gì?

Nói trắng ra thì chỉ bằng địa vị hiện giờ của Long gia bọn họ, ngay cả Mặc tộc còn kém, còn vọng tưởng khiêu chiến với Long tộc? Đúng là viển vông vớ vẫn.

“Phụ hoàng, nào có ai lại nói như ngài chứ? Bọn ta là nhi tử của ngài, ngài không cổ vũ bọn ta thì thôi, sao lại còn bỏ đá xuống giếng!”

Những lời của lão hoàng đế khiến sắc mặt của mấy hoàng tử vô cùng khó coi, nhưng chuyện mà Long Hạo Thiên đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi được.

Thấy những nhi tử của mình vẫn còn chưa hết hy vọng, ông ta dứt khoát trào phúng bọn họ.

“Trẫm hỏi các ngươi, nếu các ngươi là Long Diệc thì có gả nữ nhi bảo bối của mình cho con cháu của một nô tài nhà mình không? Người khác không biết, các ngươi nghĩ là bản thân Long Diệc không biết nội tình mọi chuyện sao? Trước kia Long tộc có thể nâng đỡ Long gia chúng ta được, có thể ban cho chúng ta họ Long, vậy thì hôm nay cũng có thể hủy chúng ta. Long của Long đế quốc là Long tộc, không phải Long của Long gia, mấy người các ngươi nếu ngay cả thân phận của mình cũng không biết thì cuối cùng cũng sẽ bị thua thiệt, đừng trách trẫm không thức tỉnh các ngươi trước!”

Những lời của lão hoàng đế như một cú đánh bất ngờ vào lòng các hoàng tử, tuy bọn họ cảm thấy mọi việc không nghiêm trọng như phụ hoàng nói nhưng cũng có một câu của lão hoàng đế đã nói đúng điểm mấu chốt.

Trước kia thần tư không có liên quan gì với Long tộc, gả vào Long gia bọn họ cũng là vì quy củ của các tổ tông, nhưng lần này thần tư và thần nữ đều là nữ nhi của Long vương, vậy thì kết quả sẽ không giống.

Long tộc là chủ tử của Long gia, không thể nào có đạo lý chủ tử gả cho nô tài.

“Ý của phụ hoàng là lần này chúng ta cũng không có thần tư?”

Trong đôi mắt thanh minh của Long Hạo Thiên tràn đây nghiêm túc: “Không sợ không có thần tư, điều trẫm thật sự sợ là cùng với sự trở về của Long Diệc, Mặc tộc sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất!”

Đám người Long Tường và Long Khiếu kinh ngạc ngước mắt lên, đáy mắt tràn ngập sự khó hiểu: “Lời này của phụ hoàng là có ý gì, Mặc tộc sẽ xảy ra thay đổi thế nào?”

Long Hạo Thiên lắc đầu: “Các ngươi không biết tính tình Long Diệc này, năm đó hắn có thể từ một gã sai vặt không có tiếng tăm gì lớn mạnh đến địa vị bây giờ không chỉ dựa vào nghị lực kiên trì chịu khó mà còn có năng lực không gì sánh kịp kia! Nếu không thì các ngươi nghĩ với ánh mắt xoi mói kia của Mặc Tử Hoàng sẽ lựa chọn người không có thân phận địa vị gì như Long Diệc sao? Hơn nữa, sau khi Mặc Tử Hoàng bị Thương Úc làm nhục tự tìm đến cái chết thì gặp được Long Diệc. Trẫm không biết sao Long Diệc lại trùng hợp cứu được Mặc Tử Hoàng, nhưng tóm lại hắn có thể lấy thân phận một nam tử hán đội trời đạp đất đứng bên cạnh Mặc Tử Hoàng cũng đã đủ để giết chết tất cả những con cháu quý tộc danh môn từng ái mộ nàng nhưng lại xem thường nàng, sỉ nhục nàng sau khi nàng gặp chuyện không may trong nháy mắt rồi.

Khi mọi người tiếc hận một kim phượng hoàng như Mặc Tử Hoàng lại cam chịu hạ mình gả cho một tên vô danh tiểu tốt thì hắn lại âm thầm lấy thân phận người thừa kế Long tộc đến cưới vợ, chẳng những cho nàng một hôn lễ thịnh thế trăm dặm hồng trang mà còn trả lại những bãi nước bọt và phỉ nhổ cho tất cả người vây xem. Thực lực vả mặt như thế, cho dù là trẫm thấy cũng cảm thấy hả giận. Đó là Long Diệc, một người mà mỗi lần người khác cảm thấy hắn đáng thương, thậm chí có một số người gần như vũ nhục, giẫm đạp lên hắn thì hắn lại có sức mạnh xoay người, dùng chính năng lực của mình để chứng minh tất cả, khiến những người chuyên đồn đãi nhảm nhí tự giác ngậm miệng.

Hắn làm việc chưa vào giờ nói miệng, chỉ trực tiếp dùng hành động chứng minh, mặc kệ là chuyện cưới Mặc Tử Hoàng hay đối đầu với Thương Úc, thậm chí khi đối mặt với địch ý từ nhiều hướng, hắn chưa bao giờ cảm thấy lựa chọn của mình sai. Trái lại, phàm là những người hắn che chở, hắn sẽ dùng thực lực của mình cho bọn họ cuộc sống tốt nhất. Đó là Long Diệc, một nam nhân thích dùng thực lực nói chuyện, dùng thực lực để chứng minh tất cả. Phàm là người được hắn che chở thì người khác đừng mơ tưởng tìm ra nửa phần không thoải mái từ hắn. Dựa vào những điều này, các ngươi có thể tính xem trên đại lục đế quốc này có mấy người có thể so được? Rõ ràng là xuất thân của hắn cao quý, lại cam nguyện hạ mình làm nô tài để bảo vệ Mặc Tử Hoàng. Ban đầu có người nói hắn vì quyền thế và địa vị của Mặc tộc, trước kia khi chưa sáng tỏ thân phận hắn đã chịu không ít vũ nhục, sau đó thân phận người thừa kế Long tộc lộ ra thì còn có ai dám nói? Dù Mặc tộc có lớn mạnh đi chăng nữa thì cũng có thể mạnh hơn Long tộc sao?

Thương Úc năm đó không chỉ có thực lực mạnh mà bối cảnh còn vững chắc, lòng dạ độc ác, nhưng ngay cả như vậy Long Diệc cũng không lui bước, ngược lại còn hăng hái chống lại sự chênh lệch mười tuổi của tiểu Thương Úc. Ngay cả khi cuối cùng thua đến rối tinh rối mù nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không quên trách nhiệm của mình. Hài nhi, chẳng lẽ với những điều đó còn không đủ để các ngươi hiểu con người Long Diệc này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play