Bên ngoài vầng sáng vàng, dưới sự cố ý che giấu của Long Diệc, Mặc Cảnh Thần không thể nhìn được tình hình bên trong, mới đầu hắn ta còn có chút tò mò, nhưng theo những tiếng kêu la thảm thiết đến đau đớn tâm can khiến hắn ta sợ tới mức run rẩy sống lưng truyền ra, ánh mắt hắn ta bất giác dừng lại trên người đại kim long đang rề rà híp mắt quan sát.
“Nè, Kim Khối Nhi à, chủ tử nhà ngươi đang làm gì vậy?”
Đại kim long lười biếng nhấc mí mắt còn lớn hơn cả cái bánh bao (đại kim long đã thu thỏ lại rất nhiều, thực ra bản thể của nó rất lớn rất lớn) nhìn hắn ta một cái rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, bất ngờ là chẳng hề tỏ ra hứng thú gì với câu hỏi của hắn ta.
Mặc Cảnh Thần vẫn không từ bỏ ý định, thời điểm quan trọng như vậy, tin thức quan trọng như vậy, nếu hắn ta bỏ lỡ thì đúng là đáng tiếc.
Nhưng không đợi hắn ta mở miệng lần nữa, tiếng rồng đinh tai nhức óc của đại kim long đã xuyên qua màng nhĩ hắn ta.
“Ngươi muốn biết như vậy sao không vào xem đi?”
Cả người Mặc Cảnh Thần run lên, ngượng ngùng lui về sau mấy bước: “Ha ha, ngươi cũng biết đùa thật đó, đó là ảo cảnh, với thực lực này của ta mà đi vào nói không chừng đã bị hòa tan thành nước rồi, ngươi bảo ta đi vào là muốn ta đi chịu chết sao?”
Đại kim long quét mắt nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Chủ nhân sẽ không giết ngươi.”
“À há, đúng chứ đúng chứ? Ngươi cũng cảm thấy vậy hả? Kỳ thật ta cũng biết hắn sẽ không làm vậy mà, dù gì thì ta cũng là tứ cửu tử của hắn, nếu hắn giết ta thì muội muội của ta có tha cho hắn không chứ, ha ha!”
Nào ngờ, kim long người ta cũng không thèm hé mắt lại khinh thường thổi một hơi long khí vào hắn ta, thiết chút nữa đã khiến một người một phượng hoàng bay mất luôn.
“Chỉ bằng thực lực này của ngươi nào cần chủ nhân nhà ta ra tay? Bổn long chỉ cần một móng vuốt thôi đã có thể đè chết ngươi rồi!”
Mặc Cảnh Thần vừa nghe vậy thì hốc mặt lập tức đỏ lên, hắn ta tức tối nhìn đại kim long, trong phút chốc cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục, hơn nữa còn bị một con rồng sỉ nhục, đây quả là vết nhơ lớn trong lộ trình trưởng thành của hắn ta mà.
Nhưng trong nháy mắt linh quang chợt lóe, hắn ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: “Ta hỏi ngươi, nghe nói thực lực của ngươi tương đương với thực lực của chủ tử nhà ngươi, đúng chứ?”
Đại kim long gật đầu rồng, không phủ nhận.
Hai mắt Mặc Cảnh Thần đảo quanh, lập tức tò mò đi đến trước đầu rồng của nó tiếp tục truy hỏi: “Vậy chủ tử nhà ngươi đúng là ngủ say người sáu năm thật sao?”
Lúc này, kim long thông minh như vậy lập tức đã hiểu ngay hắn ta muốn biết gì, nhìn hắn ta một cái đầy thâm thúy.
“Về vấn đề này, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đợi chủ nhân của ta trở về rồi đích thân hỏi ngài ấy thì hơn, điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi là thực lực của người Long tộc bọn ta mạnh hơn trong tưởng tượng của các ngươi nhiều. Còn về phần tại sao trước kia lại kém một bậc thì cũng có nguyên nhân, nhưng cũng không thể vì vậy mà khẳng định thực lực của ngài ấy được. Nếu các ngươi cho là như vậy thật thì ngay từ đầu các ngươi đã thua rồi.”
Những lời của đại kim long khiến mi tâm Mặc Cảnh thần lập tức nhảy dựng lên, ngay sau đó hắn ta cũng đã nắm được trọng điểm trong lời của nó.
“Ý của ngươi là, giai đoạn trước các ngươi không thể nào thăng cấp được là có nguyên nhân sao?”
Đại kim long đảo mắt, nằm sấp trên vuốt rồng, không động đậy nữa, mặc cho Mặc Cảnh Thần có lăn qua lăn lại làm loạn như thế nào thì nó cũng không nói lời nào, đã vậy thì Mặc Cảnh Thần có có gì không rõ chứ?
Lúc này, hắn nghĩ đến Mặc Uyên bị Mặc Ngân đè đến không ngẩng dầu nổi. Mặc Uyên là con của Long Diệc, như vậy không phải nghĩa là Mặc Uyên cũng giống Long Diệc, cũng vì nguyên nhân nào đó mà không thể thăng cấp sao?
Nghĩ đến vấn đề này tim Mặc Cảnh Thần lập tức giật thót, hắn nhìn vầng sáng vàng kia một cái thật sâu rồi sau đó chào đại kim long một cái, cưỡi lam phượng hoàng của mình bay xuống dưới tầng mây.
Cùng lúc đó trong ảo cảnh, Thương Úc vừa tiến vào thì đã bị uy áp mạnh mẽ của nơi này ép đến không thở nổi. Hơn nữa khi hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đối thủ mà hắn ta luôn nghĩ đến suốt mười sáu năm qua, hắn ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Khác hoàn toàn với một Long Diệc thấp kém cứ như một tiểu tử bình thường, hắn của mười sáu năm sau dung mạo không chỉ nâng cao một bậc mà ngay cả khí chất cũng tỏa sáng như vầng sáng vàng xung quanh hắn, đều là sự cao quý và khí phách mà chỉ có những người đứng trên đỉnh mới có.
Chỉ trong nháy mắt, tiểu tử đã từng bị hắn ta nghiền ép dưới lòng bàn chân giờ đã mạnh đến mức ngay cả hắn ta đứng trước mặt hắn cũng không dám đối mặt trực diện, thậm chí dù chỉ là một ánh mắt, một cử chỉ của hắn cũng khiến trái tim hắn ta cũng run lên.
Thương Úc vô cùng chán ghét cảm giác như vậy, đây ngày khuất nhục nhất từ khi hắn ta thành danh tới nay, hết lần này tới lần khác chỉ với thực lực hiện giờ của hắn ta thì đừng nói đối đầu với người ta, ngay cả năng lực chống lại tối thiểu nhất cũng không được.
“Ngươi muốn thế nào?” Thương Úc bình ổn lại sự xao động và lo lắng không yên trong lòng, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn Long Diệc.
Long Diệc ngạo nghễ liếc nhìn hắn ta từ trên cao xuống, giọng nói vẫn lạnh lẽo đến tận xương như cũ: “Ngươi muốn tự phế bản thân, hay để ta ra tay?”
Một câu nhẹ bẫng như vậy trong phút chốc khiến Thương Úc ngây ra như phỗng, cứng đờ như đất: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Long Diệc lẳng lặng nhìn hắn ta, lặp lại, trong giọng nói lạnh như băng không hề chứa đựng một tí cảm xúc nào.
“Ngươi chỉ có một con đường, phế bản thân, nếu không thì hôm nay ngươi đừng mơ sống sót ra khỏi ảo cảnh này.”
Đợi khi Thương Úc nhận ra hắn rốt cuộc thì hắn đã hạ tử lệnh với hắn ta thế nào, đáy mắt hắn ta hiện lên ý hận thấu xương.
“Long Diệc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì quyết định sống chết của người khác? Phế ta sao? Ha ha, đúng là trò khôi hài lớn nhất thiên hạ, mười sáu năm trước ta không phế ngươi, mười sáu năm sau ngươi lại dùng cách như vậy báo đáp ta sao? Long Diệc, ngươi vong ân phụ nghĩa như vậy không sợ trời giáng ngũ lôi sao?”
Đối mặt với sự chỉ trích kịch liệt của hắn ta, trên mặt Long Diệc vẫn lạnh lùng không tìm ra được biểu cảm nào như trước.
“Thứ nhất, mười sáu năm trước không phải là ngươi không phế ta, mà là ngươi không làm được. Thứ hai, năm đó ngươi làm không được, mà ta của bây giờ lại có thể làm được, vì vậy, ngươi đã định sẽ bại rồi. Thứ ba, người vong ân phụ nghĩa thật sự chính là ngươi, không phải ta. Thứ tư, người Long tộc ta chưa bao giờ sợ sét đánh, ngược lại là ngươi, có phải cảm thấy hôm nay bị sét đánh chưa đủ hay không?”
Thương Úc nhìn Long Diệc nghiêm túc trả lời lại, nhưng hắn ta lại không thể phản bác được câu nào, trong lòng Thương Úc vô cùng nghẹn tức, loại cảm giác bị người khác phản kích này khiến hắn ta vô cùng vô cùng khó chịu.
Tại sao, tại sao hắn ta đường đường là tộc trưởng Ma tộc, cuối cùng lại rơi vào nông nổi như vậy chứ?
Không, hắn ta không cho phép bản thân bị uy hiếp như vậy, tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây, đôi mắt hoa đào vốn mê hoặc lòng người lại bắn ra từng tia sáng nham nhiểm hung ác như kền kền.
“Thương Úc ta dù ở đâu và khi nào thì cũng không cho phép bản thân rơi vào tình trạng như vậy. Long Diệc, nếu ngươi còn muốn để đại lục Linh giới này tồn tại trên thế gian thì bổn tọa khuyên ngươi, để bổn tọa đi nguyên vẹn không hao tổn gì, nếu không, bổn tọa không cam đoan kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Ánh mắt Long Diệc ngạo nghễ, không thèm đếm xỉa thế nào liếc hắn ta một cái, đột nhiên híp mắt lạnh nhạt nói: “À? Ta lại không biết Thương Úc ngươi cũng có lúc thương lượng điều kiện với người khác đấy? Chỉ là, đại lục linh giới sống hay chết liên quan gì đến ta?”
Nét mặt Thương Úc cứng lại, dường như không nghĩ đến những lời đó sẽ phát ra từ miệng Long Diệc vậy. Hắn ta trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
“Ngươi có biết đại lục linh giới có ý nghĩa gì với Mặc tộc hay không? Dù là nữ nhân hay là nữ nhi của ngươi thì bọn họ đều là người sinh ra để bảo vệ đại lục này, mà giờ ngươi lại nói cho ta biết không liên quan gì đến ngươi? Long Diệc, ngươi chắc chắn ngươi muốn làm vậy thật sao?”
Đáng tiếc, lời tiếp theo của Long Diệc vẫn khiến Thương Úc thất vọng rồi.
Giọng của hắn ta rất lạnh, cứ như dòng nước còn sót lại trên đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, lạnh như băng không mang theo chút cảm xúc nào.
“Nữ nhân của ta, nữ nhi của ta đã hiến dâng vì đại lục này quá nhiều rồi, các nàng dùng máu của các nàng làm nên đại lục Linh giới hiện giờ, nhiều năm như vậy, người một nhà chúng ta đã vì cái gọi là Thần Nữ tộc này trả giá những gì, ngươi rõ ràng hơn ai hết.”
“Cuộc sống như vậy bổn vương đã sớm chịu đủ rồi, bổn vương muốn có cuộc sống cho bản thân, vì vậy nó thế nào chẳng liên quan gì đến bổn vương cả. Ngươi cho là ngươi lấy điều này ra uy hiếp bổn vương thì bổn vương sẽ thỏa hiệp với ngươi sao? Ha ha, Thương Úc ơi Thương Úc, ngươi đúng là quá ngây thơ rồi!”
Lần này Thương Úc hoàn toàn câm nín, không chỉ vì khối băng vạn năm mà cũng có lúc nói nhiều như vậy, mà hơn nữa còn vì sự chán ghét đối với đại lục Linh giới từ trong những lời phát ra từ miệng Long Diệc.
Có thể nghe ra được Long Diệc muốn mang theo thê tử và những đứa con của mình rời khỏi nơi đã khiến cả nhà bọn họ đã trả một cái giá quá lớn này. Vì vậy giờ Thương Úc lấy đại lục linh giới đến uy hiếp hắn quả là hành động ngu xuẩn lấy đá đập chân mình mà.
“Ngươi không quan tâm thật sao? Ngươi cũng biết chỉ cần tung ra đòn sát thủ, thứ bị hủy diệt có lẽ không chỉ có mỗi đại lục Linh giới thôi đâu.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Long Diệc liếc hắn ta một cái, trong ánh mắt vẫn không thả lỏng chút nào: “Ồ? Vậy ngươi cứ làm đi, tóm lại không liên quan gì đến bổn vương cả, giữ lại một cái mạng chó của ngươi cũng không làm trì hoãn việc ngươi ra đòn sát thủ, đúng chứ?”
Thương Úc: … Còn có thể thương lượng đàng hoàng không hả? Chẳng lẽ không thể cho người ta một con đường sống sao?
“Ta… dù nói thế nào thì ta cũng là phụ thân của Mặc Ngân, tộc trưởng Ma tộc, dù không còn đại lục linh giới thì chẳng lẽ Long tộc và Ma tộc không thể sống hòa bình với nhau sao?”
“Ha ha, vậy là ngươi đang lấy long bổn vương (Long vương) sao?
Thương Úc cắn răng: “Đúng thì thế nào?”
“Ha ha, ngươi dựa vào đâu chứ? Ngươi bảo bổn vương làm hòa với ngươi thì bổn vương sẽ hòa bình với ngươi sao, ngươi cho là bổn vương là ai?”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói xem ngươi muốn thế nào mới buông tha cho ta, tha cho Ma tộc của ta?”
“Rốt cuộc là tha cho ngươi hay là tha cho Ma tộc của ngươi? Ngại quá, rõ ràng ngươi đã đưa ra đến hai điều kiện, chỉ có thể chọn một thôi.”
“Long Diệc, ngươi đừng có quá đáng!”
“Rốt cuộc là ai quá đáng? Ngươi cho là bổn vương thật sự có thời gian thoải mái ở đây tranh cãi với ngươi sao? Thương Úc, ngươi có tin là ta có thể giết chết ngươi chỉ trong phút chốc không?”
Vừa thấy vẻ mặt Long Diệc lộ ra sự hung ác, Thương Úc kém hơn một bậc chỉ có thể nghẹn uất trừng hắn.
“Nói tới nói lui không phải là ngươi muốn biết nàng ở đâu sao? Được ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải thả ta ra, đợi sau khi ta đi rồi…”
“Ngươi cho rằng bổn vương là đồ ngốc sao? Thả ngươi đi?”
“Ha ha, ta còn nghĩ là với thực lực ảo cảnh của Long Diệc ngươi hiện giờ thì sẽ để tâm đến người có thực lực thánh cảnh như ta sao? Với thực lực này của ta thì dù sau này có đi đến đâu thì không phải ngươi cũng sẽ bắt được sao?”
“Nếu thế thì ngươi vội vội vàng vàng muốn rời đi như vậy để làm gì? Thương Úc, ngươi đang bịt tai trộm chuông à?”
“Ngươi…”
“Bớt nói nhảm đi, ở đâu, không nói ra thì ngươi đừng mơ rời đi.”
“Làm sao ta biết sau khi ta nói ra chỗ đó cho người thì ngươi có thể tha cho ta hay không?”
“Giờ ta có thể giết chết ngươi ngay, ngươi cho là với thực lực của ta bây giờ sẽ không tìm được nữ nhân của mình sao?”
Giờ thì đến lượt Thương Úc không còn lời nào để nói, hắn ta đúng là cạn lời thật, vì hắn ta hiểu được sở dĩ hiện giờ hắn ta có thể có tư cách thương lượng với Long Diệc chính là vì hắn không muốn lãng phí thời gian đi tìm người, một khi sự kiên nhẫn của hắn hết thì giá trị tồn tại của hắn ta cũng không còn, đừng nói phế hắn ta đi, dù có nghiền xương cốt hắn ta thành tro cũng được ấy chứ.
Thương Úc không ngốc, nam tử hán đại trượng phu co được thì giãn được, cả đời này hắn ta đã kiêu ngạo rồi, giờ lại thua trong tay ảo cảnh chí tôn cũng coi như đáng giá.
Phải biết là năm đó nam nhân này không phải cũng thua trong tay hắn ta sao?
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, bọn họ cũng chỉ là đổi vị trí một chút thôi, người ta cũng đã có thể kiên nhẫn nhiều năm như vậy rồi, sao lại không đợi được chứ?
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi hít một hơi thật sâu, rồi sau đó từ từ thở hắt ra.
Thôi thôi, có lẽ ngay từ đầu hắn ta đã sai rồi, ngay từ đầu hắn ta không nên đi tranh giành nữ nhân không thuộc về hắn ta, đến cuối cùng chẳng những hại nàng mà cũng hại hắn ta, càng liên lụy đến bản thân, ha ha, đúng là oan oan tương báo lúc nào không hay.
“Được, ta đồng ý với ngươi, ta sẽ mang ngươi đi tìm Tử Hoàng, nhưng ngươi có thể giúp ta một việc không?”
Long Diệc cự tuyệt ngay không chút nghĩ ngợi: “Nếu ngươi muốn nói đến Mặc Ngân thì xin lỗi, chuyện đó không nằm trong phạm vi quản lý của ta, nếu ngươi muốn hỏi thì cũng nên đến hỏi chính nó mà không phải ta!”
Thương Úc nhếch miệng chua xót nhìn Long Diệc: “Không nghĩ đến kẻ địch lâu năm như chúng ta cũng có một ngày bình tĩnh hòa nhã với nhau như vậy.”
Long Diệc vung tay thu hồi cảnh giới xung quanh, nghe được những lời này của Thương Úc thì không khỏi giễu cợt nhìn hắn.
“Ngươi lầm rồi, chúng ta vĩnh viễn không thể nào hòa bình đứng chung một chỗ được, tất cả mọi thứ bây giờ đều được xây dựng trên cơ sở đủ loại ràng buộc thôi, nếu không còn những ràng buộc này thì giữa ngươi và ta cũng chỉ có thể chiến tranh mà thôi, nếu ngươi không phục thì bổn vương sẽ đợi đại giá của ngươi bất cứ lúc nào.”
“Ha ha, ngươi cho là người nào cũng có thể một bước lên trời như ngươi sao?” Những năm nay mỗi lần hắn ta thăng cấp đều khó khăn vô vàn, nhưng hắn thì sao?
Có lẽ, đó chính là chênh lệch chăng?
Thương Úc tự giễu nhếch môi, sau đó rũ mắt xuống nhìn về phía cấm địa của Mặc tộc, trong lời nói có hàm ý nói.
“Nếu đã đến rồi, có phải cũng nên xuống nhìn xem thử không?”
Long Diệc không để tâm khoát tay: “Cứ mang ta đi tìm Tử Hoàng, bọn nhỏ đã lớn rồi, không gặp một ngày cũng không sao, nhưng ta không thể đợi được nữa, ta đã đợi mười sáu năm rồi, thêm một khắc cũng không muốn đợi nữa!”
Khuôn mặt Thương Úc thoáng chốc trắng nhợt vì lời nói của Long Diệc, rồi sau đó nhìn hắn như đang tự giễu: “Rốt cuộc ta cũng biết, giữa ta và ngươi rốt cuộc ta thua kém điểm nào!”
Long Diệc nhướng mày, đôi mắt Thương Úc ủ rũ đầy ảm đạm: “Ở trong lòng ngươi nàng vĩnh viễn đều xếp vị trí đầu tiên không ai có thể thay thế được, mà ta, ha ha, chỉ sợ là cả đời cũng không theo kịp ngươi. Long Diệc, giờ ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục ngươi rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT