Theo băng châm đong đưa, từng giọt máu đen từ đỉnh băng châm mãnh liệt phun ra. Lúc máu sắp bắn ra xung quanh, không biết Ly Diên dùng lực lượng thế nào, bàn tay chỉ vẫy nhẹ một cái là máu đen như bị sức mạnh nào đó điều khiển, liên tục đọng lại dưới bàn tay nàng.

Dưới nội lực không ngừng vận chuyển của Ly Diên, máu đen nhanh chóng ngưng tụ lại thành một quả cầu đen nhỏ bằng cái trứng gà. Theo máu đen không ngừng tuôn ra, quả cầu màu đen cũng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. Đến khi máu đen dần dần biến thành màu đỏ bình thường, Ly Diên mới từ từ thu hồi lực đạo.

Quả cầu màu đen kia biến thành một viên thuốc màu đen lúc sức mạnh của Ly Diên biến mất, rơi vào tay nàng một cách chắc chắn.

Lòng bàn tay hất lên theo phương thẳng đứng, Băng Phách Thần Châm trong nháy mắt bắn ra khỏi cơ thể Tô Ngu, đồng loạt rơi vào nước khử trùng đã chuẩn bị từ sớm. Ly Diên cảm giác đan điền vừa khôi phục dường như thoáng cái lại khô kiệt.

Nàng suy yếu ngã ngồi trên giường, hai tay dang ra, cười khổ một tiếng. Sao gần đây lại bắt đầu làm Lâm Đại Ngọc rồi?

Nghe thấy động tĩnh, Hàn Tẫn và Thẩm Tứ đồng thời đẩy cửa vào. Thấy dáng vẻ Ly Diên muốn xỉu, trong lòng không khỏi đau xót: "Muội sao rồi?"

Hàn Tẫn đi trước Thẩm Tứ một bước, ôm chặt Ly Diên. Ly Diên ngẩng đầu nhìn y một cái, nở nụ cười trấn an: "Ta không sao, độc của đại ca đã được giải rồi, điều dưỡng một chút sẽ tỉnh lại. Nhưng hình như ta có chút phiền phức. Tam ca, đưa ta về Đào Nhiên cư, ta cần nghỉ ngơi."

Ly Diên nghĩ tới mấy ngày tới còn phải chữa thương cho Vệ Giới, không có nội lực nàng chẳng khác gì phế vật, chuyện đó tuyệt đối không được. Vì vậy, nàng nhất định phải ngủ say. Chỉ có ngủ say mới có thể bổ sung sức mạnh của nàng.

Hàn Tẫn nhếch môi mỏng, cho dù y xót nha đầu này cũng không thể làm gì. Dù sao người nàng phải cứu là huynh trưởng của bọn họ. Cũng may nha đầu này chỉ mệt lả kiệt sức, không phải vấn đề lớn. Y ôm ngang nàng lên đi về phía Đào Nhiên cư.

Thẩm Tứ nhìn bóng lưng bọn họ, khóe môi kéo lên một vòng cung khó chịu. Hắn liếc Băng Phách Thần Châm đặt một bên, cam chịu số phận cúi đầu thu dọn. Động tác của hắn rất thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải mới tiếp xúc lần đầu.

Đào Nhiên cư cách đây không xa, nhưng trong khoảng cách không dài này, Ly Diên đã vì mệt mỏi mà rơi vào ngủ say.

Y đau lòng vén lọn tóc ướt nhẹp của nàng ra sau tai, nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của nàng, âm thầm thở dài.

Năm năm rồi, từ ban đầu quen biết cho tới làm bạn hiện tại, đã năm năm trôi qua. Chẳng ai ngờ rằng hành động vô ý của nàng lúc trước lại giúp đỡ bọn họ. Giữa bọn họ xem ra giống như tình huynh muội, nhưng ai nào biết từ trước đến nay y chưa từng xem nàng là muội muội thật sự.

Sức quyến rũ của nàng không đến từ dung mạo, mà là từ vẻ đẹp tâm hồn của nàng. Năm đó khi bọn họ quen biết nàng, nàng mới bao lớn? Năm tuổi, lúc bọn họ năm tuổi đang làm gì? Nhưng nàng thì sao? Rõ ràng thoạt nhìn vẫn là đứa trẻ chưa lớn, vậy mà lại làm những chuyện khiến bọn họ không thể tưởng tượng được.

Mấy năm qua, mỗi ý tưởng của nàng, từng đề nghị của nàng đều khiến bọn họ rơi vào trạng thái kinh ngạc không gì sánh nổi. Ý tưởng trưởng thành như vậy, nhìn thế nào cũng không giống một đứa bé có thể có được.

Đó là sức quyến rũ của nàng, cho dù nàng đen như than, cho dù nàng béo như trái bí đao vẫn không ngăn được vẻ rực rỡ của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play