“Huynh nói gì? Ngụy vương trúng độc là kiệt tác của các huynh ư? Rốt cuộc các huynh muốn làm gì?”

Đầu sỏ gây họa hại nàng bị Ly Hồng Đào nhận ra vừa xuất hiện, Ly Diên liền nhảy dựng lên túm lấy cổ áo Thẩm Tứ, dọa cho hắn sợ đến mức lập tức lui về sau một bước: “Này này này, đã nói rồi đấy nhé, quân tử động khẩu không động thủ. Muội đừng như vậy, ta sẽ rất khó xử đấy.”

“Khó xử? Huynh khó xử cái quái gì? Người thật sự khó xử là tỷ tỷ ta mới đúng đây này. Nói, vì sao các ngươi lại muốn hạ độc Ngụy vương? Ta mới bao lâu không về mà các huynh đã bắt đầu làm loạn rồi hả?”

Thẩm Tứ nhìn nàng với vẻ lạ lùng: “Muội, muội với Ngụy vương là họ hàng sao? Kích động thế làm gì?”

Ly Diên lập tức lườm hắn một cái trắng mắt: “Kích động? Lão nương còn muốn đánh gãy chân của huynh đấy. Nói, rốt cuộc cái trò này của mấy người là ở đâu ra?”

Thấy Ly Diên không muốn giải thích, Thẩm Tứ thức thời giơ tay đầu hàng: “Chuyện này không thể trách bọn ta được. Ai kêu lão thất phu đó nhiều chuyện, lại đi nhét đứa con gái thứ tư dũng mãnh của lão ta cho lão tam. Tính tình của lão tam đâu phải muội không biết. Huynh ấy sớm đã chẳng có bất cứ tình cảm gì với cái nhà đó rồi, sao có thể vì cái nhà đó mà liên hôn với Ngụy vương? Để tránh tương lai gặp phải phiền phức lớn, còn không bằng bóp chết chủ ý đó của bọn họ từ trong trứng nước.”

Lão tam mà Thẩm Tứ nói tới chính là Hàn Tẫn. Năm nay Hàn Tẫn mười bảy tuổi, là con đích thứ của trấn quốc đại tướng quân nước Mị. Vì con trai trưởng thân thể yếu đuối nhiều bệnh, từ nhỏ Hàn Tẫn đã được ký thác kỳ vọng rất cao. Đáng tiếc mẫu thân hắn mất sớm, trong phủ lại có kế mẫu ác độc. Từ trước đến nay, hai huynh đệ tranh đấu trong nhà đến nỗi khinh thường không thèm nhìn nhau. Nhưng chính vì như vậy nên mới bất hạnh trúng kế của kế mẫu, mười hai tuổi bị người ta ám sát, suýt chút nữa mất mạng. Nếu không phải gặp được Ly Diên, chỉ e là đợi người cha tướng quân của hắn tới nơi thì hắn đã sớm bị dã thú xé ra ăn sạch rồi.

Sau đó, Hàn Tẫn không bao giờ muốn quay về cái nhà đó nữa, vẫn luôn đi theo bên cạnh Ly Diên, cùng bọn họ sáng lập nên Phượng Trì sơn trang như ngày hôm nay.

Ba năm trước hắn về kinh thăm ca ca ruột, đại tướng quân mới biết đứa con trai như hắn còn sống. Nhưng Hàn Tẫn lại không chịu quay về, thậm chí còn đón đại ca Hàn Thuật của hắn tới Phượng Trì sơn trang luôn. Sau khi được Ly Diên kiểm tra cẩn thận một phen mới phát hiện đại ca hắn không phải bệnh bẩm sinh mà là có người cố ý hạ độc, vì vậy mới quanh năm bị bệnh liệt giường. Thậm chí huynh đệ hai người còn tin rằng cái chết của mẫu thân bọn họ cũng không thoát khỏi liên can với bà kế mẫu ác độc đó.

Vốn bọn họ tưởng rằng rời đi là phương thức tốt nhất cho cả đôi bên, không ngờ người cha này của hắn lại vì tương lai của phủ tướng quân mà còn đính hôn cho hắn với tiểu quận chúa đanh đá của Ngụy vương phủ. Làm vậy thực sự là không hề coi hai huynh đệ bọn họ ra gì, thật không thể nhịn nổi.

Hàn Tẫn khó khăn lắm mới thoát khỏi căn nhà đó được, sao có thể để ông ta lợi dụng? Vốn dĩ thoát ly quan hệ là cách thức tốt nhất, nhưng làm sao tương lai của phủ trấn quốc tướng quân có thể rơi vào tay mấy người rác rưởi đó được? Vì thế nên mới chọn cách hạ độc Ngụy vương.

“Có phải các huynh quá ngây thơ rồi không? Ngụy vương trúng độc là có thể giải quyết được chuyện này sao? Nhỡ đâu người ta tìm được thuốc giải thì sao? Thế chẳng phải các huynh thành công dã tràng à? Nếu các huynh trực tiếp hạ độc chết luôn, vậy thì tiểu quận chúa còn phải giữ hiếu ba năm. Nhưng hiện giờ cứ sống dở chết dở nằm đó, có được cái gì chứ?”

Thẩm Tứ nghe vậy, đột nhiên chột dạ mà cúi mặt. Ly Diên nhìn vẻ mặt này của hắn, không biết làm sao lại có một dự cảm không lành: “Chết tiệt, rốt cuộc các huynh đã làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play