Linh Diên xách hộp đồ ăn đi vào, cổ Vệ Giới cũng sắp vươn ra ngoài rồi. Hắn vội vã xuống khỏi giường, nhận lấy hai hộp đồ ăn có trọng lượng không tính là nhẹ.
Hắn không màng đến hình tượng mà hít sâu một hơi, chép chép miệng y như đang ăn thật: “Mùi không tồi nha. Trong này là cái gì vậy?”
“Ngươi mở ra xem không phải là biết rồi sao?” Linh Diên xoa xoa cánh tay ê ẩm của mình, mệt mỏi ngồi bệt xuống bên cạnh chiếc bàn vuông, mệt mỏi day day giữa hai hàng lông mày.
Sự chú ý của Vệ Giới lập tức chuyển sang người nàng: “Nàng vẫn ổn chứ?
Nhìn hốc mắt nàng trũng xuống như vậy, mấy ngày nay không nghỉ ngơi đúng không?”
“Mở ra đi, ta cũng đói rồi. Mấy ngày nay không chỉ không nghỉ ngơi đàng hoàng đâu, ăn cũng không đàng hoàng luôn.”
Vệ Giới nghe vậy, đâu còn ngồi yên được nữa, nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra. Một mùi thịt dê ập thẳng vào mặt. Nhìn món ăn đang tỏa hơi nóng trong hộp, hắn khó khăn nuốt nước bọt: “Mùi vị này đặc biệt thật, lại còn không có mùi hôi.”
Trong hai hộp đồ ăn cực lớn, một hộp đựng thức ăn, hộp còn lại là mấy món ăn kèm tinh xảo, chỉ nhìn đã khiến Vệ Giới mở to mắt.
“Đây là mì thịt dê, thích hợp ăn trong thời tiết này, làm ấm cơ thể. Ngươi thử xem.”
Sau đó, nàng lại lấy đồ ăn kèm ra. Phản ứng của Vệ Giới khiến nàng cảm thấy rất buồn cười: “Ngươi giả vờ đúng không? Có đến mức phải biểu cảm như vậy không? Cứ như chưa từng ăn món gì ngon vậy.”
Hiếm khi Vệ Giới lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy: “Thế là nàng hiểu lầm ta rồi. Đúng, với thân phận của ta, có thể nói cho nàng biết, có thịt cá gì mà ta chưa từng thấy, chưa từng ăn? Nhưng hai năm nay, thật sự là chưa từng ăn món gì ngon cả. Dù sao thì ngay cả lương thực cũng không còn nữa, có ai lại đi chăn nuôi gia súc? Thịt, đã lâu lắm ta chưa thấy rồi.”
Cổ đại không bằng hiện đại, cái gì cũng là nguyên liệu tươi mới, cái gì cũng không dễ bảo quản. Hai năm trôi qua, những gì có thể tiêu hao thì đã sớm tiêu hao hết rồi, lấy đâu ra thịt cá để hưởng dụng nữa?
Đặc biệt là đại lục Tứ Phương bây giờ, có rất nhiều nguyên liệu đều phải dựa vào nguồn tiếp tế từ Long đế quốc. Trong những ngày tháng ăn nhờ ở đậu, có ai còn đi chú ý thân phận nữa?
Có một miếng ăn đã là tốt lắm rồi đấy, được chưa?
Linh Diên mím môi, lúc này mới nhớ ra lại còn có vấn đề nghiêm trọng như vậy chưa được giải quyết.
Lúc nàng nấu cơm, căn bản không nghĩ đến những điều này, cũng khó trách mấy ngày nay bất kể là Bất Dạ thành hay sơn trang đều ăn uống thanh đạm như vậy. Ban đầu nàng cũng từng nghĩ có lẽ là đồ ăn thiếu hụt, nhưng không ngờ đã đến mức cùng đường bí lối thế này rồi.
Tuy trong không gian điều trị của nàng có đủ loại đồ ăn đến từ hiện đại, ví dụ mấy nguyên liệu nấu ăn như đồ hộp, nhưng đều không thích hợp để lấy ra. Cho nên, trong không gian của nàng cũng sẽ trồng một vài loại lương thực
và chăn nuôi một số gà vịt cá bò dê các loại. Vì không gian đủ lớn, đất trống không thiếu, sản phẩm thu vào cũng rất khả quan. Nhưng vì tính đặc thù của không gian, cho nên nàng căn bản
không có thói quen lấy đồ đạc trong đó ra bên ngoài. Cũng chỉ khi nào nàng nấu cơm thì mới dùng đến nguyên liệu trong không gian. Nay bất chợt nghe Vệ Giới nhắc đến, nàng mới biết hành vi của mình khiến người khác oán hận đến mức nào.
Vừa nãy nàng đã giết một con dê, một con gà, một con vịt, một con cá. Thịt dê hầm canh, cá thì đem kho, thịt vịt đem nướng, thịt gà làm thành gà nướng đất sét. Sau đó, nàng lại tùy tiện lấy từ không gian ra một ít đậu phụ khô, miến trộn rau, có mặn có chay, có nóng có lạnh, hai hộp đồ ăn lớn đựng đầy ắp, bày ra hết cả một bàn.
Cũng khó trách vẻ mặt của Vệ Giới lại có thể dùng từ “chấn động” để hình dung. Nàng làm vậy rõ ràng là muốn kéo thêm thù hận mà. Nếu để các ca ca, tỷ tỷ nhìn thấy, có khi nào sẽ mắng nàng là chỉ biết hướng đến người ngoài không?
Linh Diên chột dạ, căn bản không nghe thấy Vệ Giới hỏi nàng rằng món ăn do đậu phụ khô, miến làm ra đó là món gì. Nàng cũng không có hứng thú để giải
thích mấy thứ này, chỉ đáp qua loa: “Nấu xong rồi thì ngươi cứ lo ăn đi là được, hỏi nhiều thế làm gì? Lẽ nào ăn còn không lấp được miệng của ngươi sao?”
Vệ Giới đáng thương căn bản chưa từng ăn thứ gì có vẻ ngoài quái lạ mà hương vị lại thơm ngon như vậy. Điều đáng thương là ngay cả vấn đề này mà chính chủ cũng lười trả lời, chỉ biết vùi đầu ăn. Nàng thật sự đói đến thế sao?
Sau khi hai người quét sạch đồ ăn với tốc độ gió cuốn mây tan, Linh Diên mới ợ một cái, hỏi Vệ Giới: “Ngon không?”
Vệ Giới lập tức gật đầu: “Rất ngon. Giờ nàng có thể nói cho ta biết những món này là cái gì chưa?”
Không ngờ Vệ Giới lại có một ngày tò mò với một thứ gì đó đến vậy, còn nhìn nàng với vẻ mặt đầy vô tội, nàng lập tức không còn cáu kỉnh nữa.
“Mì này là mì hấp, mì hấp thịt dê, cá kho, gà nướng đất sét, vịt quay, trong rau trộn thì có hành tây, mộc nhĩ, đậu trúc khô, miến, dưa leo, đậu phộng, đủ rõ ràng chưa? Ăn no rồi thì xử lý mấy thứ còn lại này đi. Ta mệt rồi, ngủ trước đây. Đêm nay ngươi tự tìm chỗ ngủ nhé.”
Trong mật thất mà Linh Diên ở còn có một cửa bên hông, trong đó có một phòng ngủ nhỏ. Khi nàng cần bế quan thì đều sẽ nghỉ ngơi ở đó. Giờ sắc trời đã muộn lắm rồi, lại thêm giày vò hết nửa buổi tối, nàng sớm đã mệt muốn chết rồi. Nàng vừa đi vừa ngáp, vào phòng, hoàn toàn ngó lơ người đang đứng thẳng tắp phía sau.
Vệ Giới nhìn cơm thừa canh cặn đầy một bàn, theo nguyên tắc không lãng phí, những thứ gì có thể để lại được thì đều để lại, định sáng mai sẽ tự hâm nóng lên. Đây là đồ ăn do nương tử nhà hắn đích thân làm đó, bất kể có thể nào cũng không thể tùy tiện chà đạp được.
Trong quá trình dọn dẹp, khóe miệng người nào đó vẫn luôn cong lên, giống như vô cùng thỏa mãn với tình trạng hiện tại của hai người vậy.
Tuy không có phát triển tiến thêm một bước nào cả, nhưng có thể chung sống hòa thuận như vậy đã là tốt lắm rồi. Huống hồ hôm nay nàng còn đích thân nấu nhiều món ăn ngon miệng như vậy. Từ trước đến nay hắn chưa từng biết tay nghề của Linh Diên lại có thể tốt đến thế. Vệ Giới hắn có tài đức gì mà lại có thể cưới được một nương tử toàn năng như vậy chứ? Ngay cả đang ngủ chắc cũng phải bật cười mà tỉnh dậy.
Tuy hắn rất tò mò nàng lấy nguyên liệu nấu ăn từ đâu ra, nhưng nương tử nhà hắn tạo ra kỳ tích cũng không phải lần một lần hai nữa rồi. Có lẽ đối với nàng, những thức ăn này căn bản là không đáng kể chăng?
Sau Khi dọn dẹp xong xuôi, Vệ Giới tự giác quay về chiếc giường của mình, hoàn toàn không quan tâm đến lời cảnh cáo của người nào đó.
Nếu đã kêu hắn tìm chỗ mà ngủ, vậy thì hắn tìm chiếc giường này để ngủ cũng không có gì là không được đúng không?
Ngày thường luôn trằn trọc lăn lộn giày vò hết đêm, đêm nay lại ngắn đến lạ thường. Ngủ một giấc dậy trời đã sáng rõ không nói, hắn lại còn bị Linh Diên tát cho tỉnh. Điều này khiến người nào đó trước nay luôn có tính cảnh giác cực cao lại hiếm có mà đỏ mặt.
Ông trời ơi, lẽ nào vì nương tử ngủ bên cạnh, khiến hắn đắc ý đến mức
chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao theo sao?
Vệ Giới dụi dụi mắt, ngượng ngùng ngồi dậy, đối diện với sự gào thét của nàng bằng vẻ mặt lúng túng.
Đúng vậy, chính là gào thét. Mới sáng sớm đã luyện giọng, trừ Linh Diên ra cũng chẳng còn ai khác nữa.
“Ai cho ngươi ngủ ở đây? Không phải kêu ngươi tìm chỗ khác mà ngủ sao? Ngươi ngủ ở đây, ta cũng ngủ ở đây. Ai không biết còn tưởng chúng ta có gì nữa đó. Sao ngươi không để người ta bớt lo chút nào vậy?”
Linh Diên với mái đầu bù xù rối tung đi ra khỏi thạch thất. Vốn muốn đi vệ sinh giải phóng áp lực suốt cả đêm, nhưng bất chợt lại liếc thấy người nào đó đang ngủ khò khò ngay trên giường, lập tức giật mình mà đưa tay đánh.
Tất cả cơn buồn ngủ đều tan biến sạch sẽ không nói, nàng còn căng thẳng đến độ suýt chút nữa đã tè ra quần. Nhịn đến mức nàng không thể không nhanh chóng đi vệ sinh.
Sau khi quay về, nàng liền lắc cho Vệ Giới đang ngủ ngon lành phải tỉnh giấc.
Nàng thật sự là lắc hắn, hơn nữa còn là kiểu lắc đến mức đất rung núi chuyển, lập tức khiến Vệ Giới sợ mà tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, đối diện với sự oanh tạc điên cuồng của nàng, hắn thật sự không tìm được cơ hội để chen miệng vào nói, chỉ có thể lúng túng ngồi đó, đợi nàng trút giận xong.
“Khụ khụ, ngươi… ngươi quá đáng quá rồi. Ta biết ngay là không nên khách khí với ngươi mà. Ngươi nói xem sao ta lại rẻ mạt đến vậy chứ? Mặc ngươi chết đói cho xong. Khụ khụ.”
Vì quá kích động, giọng lên cao thêm mấy độ, tự khiến bản thân mình ho khan hết nửa ngày. Đến khi khó khăn lắm mới thở được bình thường, Vệ Giới vội vàng đưa trà cho nàng, dáng vẻ vô cùng hiền lành, mặc cho lửa giận của nàng có lớn hơn nữa quét qua đây, người ta vẫn như chẳng nghe thấy gì, nên như thế nào thì cứ thế đó.
Nếu không phải chắc chắn người trước mặt mình chính là Vệ Giới thì có lẽ Linh Diên đã cho một cái tát đập chết hắn. Ngươi bị ma nhập rồi hay sao?
Ngang ngược vốn có đâu? Lạnh lùng vốn có đâu?
Tại sao lại biến mất hết thế này?
Tại sao lại đối đãi với nàng như vậy?
Nàng không thể nào làm quen nổi
đấy có biết không?
“Khụ khụ, ta nói ngươi đừng có như vậy được không? Đây không phải phong cách của ngươi, cũng không nên là chuyện mà ngươi làm. Ngươi là ai? Vệ Giới! Vệ Giới là ai? Là chiến hồn của nước Tư U các ngươi đó! Ngươi chịu đánh chịu mắng như vậy, đại nhân nhà ngươi có biết không?”
Linh Diên bỏ chung trà xuống, trừng mắt nhìn Vệ Giới với vẻ vô cùng nghiêm túc, trong đáy mắt trừ bất lực ra thì phần nhiều hơn là không đồng tình.
Nhưng Vệ Giới lại chẳng hề có chút ý tứ nào là muốn thay đổi, thậm chí hắn còn đẩy đẩy chung trà đến trước mặt nàng với bộ dạng rất nghiêm túc.
“Mới sáng sớm đã nổi giận như vậy, cho dù là mở họng thì cũng không nên mở theo kiểu này chứ. Mau uống chút nước để bình tĩnh lại đi. Còn về những chuyện khác thì đó là chuyện của ta, nàng không cần lo đâu. Nàng nên đối xử với ta thế nào thì chứ làm như thế, không cần lo ngại cho ta.”
“Đại ca à, ngươi kêu ta đừng lo ngại mà được sao? Đây căn bản không phải là chuyện ngươi nên làm, lời ngươi nên nói. Ta biết ngươi muốn thế nào, nhưng ngươi như vậy sẽ khiến ta rối rắm đấy, ngươi hiểu không? Tương lai của Linh Diên ta không hi vọng được đổi lại bằng việc ngươi ăn nói khép nép thế này!”
“Nhưng… đây là do ta tự nguyện mà. Nếu đã khiến nàng rối rắm… vậy thì ta… vậy thì ta sẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nữa nhé? Cố hết sức không gây phiền phức cho nàng, cố hết sức không khiến nàng khó xử. Sau này nàng cũng không cần nấu cơm cho ta nữa, ta tự nghĩ cách giải quyết, được không?”
Linh Diên: …
Thì ra nàng nói hết nửa ngày mà lại là đàn gảy tai trâu sao?
“Vệ Giới, ta biết ngươi hiểu ý ta. Ngươi cũng biết ta muốn biểu đạt điều gì. Nam nhi chí tại bốn phương, không nên giới hạn ở một nữ nhân. Dưới gối nam nhân có vàng, không nên cứ động một cái lại nói năng mềm mỏng như vậy. Đây không phải Vệ Giới mà ta quen, cũng không phải Vệ Giới mà ta thích. Nếu ngươi còn như vậy nữa, có lẽ sẽ làm thay đổi suy nghĩ của ta về ngươi cũng không biết chừng.”
Linh Diên vừa thấy hắn định chen
miệng vào đã lập tức kiên quyết mà nói câu cuối cùng ra. “Ngươi đó, nếu còn làm bộ làm tịch với ta ở đây, ta sẽ trực tiếp xóa bỏ tư cách của ngươi, khiến ngươi không còn lí do để ở lại bên cạnh ta nữa.”
Giả vờ, ta cho ngươi giả vờ đấy, xem ngươi có còn dám “mềm” xuống như vậy nữa không!
Vệ Giới: …
Người ta nói lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển, giờ thì cuối cùng hắn cũng hiểu rồi.
Trước đây hắn không trân trọng nàng, bất kể là lúc nào đối đãi với nàng, hắn cũng mang dáng vẻ lạnh lẽo như băng. Hắn khi đó không cảm nhận được làm vậy có gì không đúng, thậm chí còn cho rằng cái giá nàng phải trả là đương nhiên, là tất cả chức trách của người làm Phượng vương phi, là điều mà ban đầu bọn họ đã giao hẹn trước. Nếu ngươi không kiên trì nổi thì đó là vấn đề của ngươi, không phải hắn!
Bởi thế nên kết quả cuối cùng chính là, ngay cả sự thấu hiểu tối thiểu giữa hai bên bọn họ cũng không đạt tới được. Nếu không phải vì như vậy thì năm đó, tại sao trong tình huống không giải thích gì, nàng lại tiếp nhận một người bệnh khiến hắn hối hận cả đời, cũng khiến lòng hắn tràn đầy vướng mắc và bất lực chứ?
Vì nàng không tin tưởng hắn, hắn cũng chưa từng biểu hiện sự cảm tạ và tin tưởng của mình đối với nàng. Cuối cùng của cuối cùng, chính là hai người hiểu lầm trùng trùng, thậm chí còn khiến nàng mang theo oán hận mà
rời đi.
Sự tuyệt vọng khi ấy, trừ bản thân hắn ra, có ai thấu hiểu được?
Nếu không có “một câu ba năm sau” của người đó, hắn căn bản không biết cuộc đời còn lại phải sống thế nào. Là người đó cho hắn hi vọng, cho hắn dũng khí để sống tiếp, cho hắn mục tiêu để nỗ lực.
Trong ba năm nay, hắn đã từng thề vô số lần rằng nếu có thể gặp được nàng, hắn nhất định sẽ cố gắng gấp bội để đối xử tốt với nàng, chân thành với nàng, nàng nói gì nghe nấy. Hắn chỉ muốn bù đắp cho nàng thật tốt, chỉ muốn yêu thương nàng mà thôi.
Nhưng tại sao kết quả bây giờ lại không giống với trong tưởng tượng của hắn vậy?
Rõ ràng hắn đã rất nỗ lực rồi, tại sao nàng không những không cảm nhận được tình yêu hắn dành cho nàng mà ngược lại còn cảm thấy nam nhân như vậy là quá “mềm” chứ?
Thậm chí còn gây ra áp lực vô hình cho nàng nữa. Kết quả này hoàn toàn đã chặt đứt sự hăng hái trong hắn rồi!
Nếu không phải vì chuyện cá nhân như vậy hắn không muốn đem ra nói thì hắn thật sự muốn tìm một người để thỉnh giáo một phen.
“Diên Nhi, ta chỉ muốn đối tốt với nàng, chỉ muốn đối tốt với nàng thôi mà!”
Nghẹn hết nửa ngày, Vệ Giới mới nghẹn ra một câu như vậy, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Linh Diên lại còn muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu.
Hắn nhìn đến nỗi khiến trong lòng Linh Diên có vô số từ chửi tục đang gào thét!
Thì ra cách nam nhân dỗ dành nữ nhân là chỉ biết sống chết bám lấy không buông hay sao? Ngàn năm không đổi đúng không? Không biết động não à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT