Lũ tang thi nườm nượp từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, Linh Diên thở hổn hển chạy vào một thôn làng với nhà cửa khắp nơi, không có chỗ cho nàng lẩn trốn. Vì quá nhiều tang thi nên căn bản cũng không cho nàng cơ hội trốn, nàng chỉ có thể liều mạng chạy, liều mạng chạy.

Người vốn đi theo nàng đã bị từng đám tang thi xông tới gặm cắn, phát ra tiếng kêu bén nhọn khủng bố. Linh Diên ngây người, nghẹn họng trân trối nhìn một người sống sờ sờ bị đám xác sống kia mổ bụng moi ruột, cầm đoạn ruột đẫm máu nhét vào miệng mình.

Dạ dày Linh Diên sôi trào, nàng không chịu nổi hình ảnh máu tanh như vậy, mặt mày trắng bệch xoay người, tiếp tục chạy.

Nhưng số lượng tang thi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, số lượng dày đặc như kiến khiến người ta da đầu tê dại. Người phía sau từng người từng người biến thành đại tiệc của tang thi.

Linh Diên rơi nước mắt, khóc không kìm được. Đến khi nàng ngã xuống rồi đứng dậy lại phát hiện chẳng biết mình đã bị những thứ điên cuồng đó bao vây từ bao giờ.

Linh Diên điên cuồng quẫy đạp lung tung, hai tay vùng vẫy dữ dội, thử giãy giụa, nhưng sức của một mình nàng làm sao sánh được với sự lôi kéo của nhiều người như vậy?

Trông quá trình đó, nàng thấy rõ có mấy người lại bị tang thi mặc kệ. Linh Diên chớp mắt, ngơ ngác nhìn cảnh đó chằm chằm.

Đột nhiên, máu tươi nóng hổi từ trước mặt nàng phun tới, bắn tung tóe đầy mặt. Nàng chợt hét lên một tiếng, rơi vào tuyệt vọng…

“A!” một tiếng, Linh Diên từ trên giường bật dậy, thở hồng hộc, mồ hôi lạnh đầy người thấm ướt quần áo nàng, bàn tay cầm chăn vẫn đang run rẩy liên tục. Công Tử Diễn nghe thấy tiếng động liền khoác y phục chạy tới trong nháy mắt.

“Sao vậy, sao vậy?” Nàng ấy thoắt cái cầm lấy đôi tay lạnh buốt của Linh Diên, cảm giác ẩm ướt khiến nàng ấy chợt trừng to mắt, “Diên Nhi, tỉnh, tỉnh, nhìn ta, nhìn ta, nghe thấy không?”

Linh Diên đang mặt mày sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Công Tử Diễn mới từ từ hoàn hồn. Lúc ánh mắt trống rỗng của nàng dần dần có sức sống, trái tim treo lơ lửng của Công Tử Diễn cuối cùng cũng buông xuống.

“Muội sao vậy? Gặp ác mộng hả?”

Linh Diên ngơ ngác nhìn ánh mắt lo lắng của Công Tử Diễn, đột nhiên ngồi quỳ trên giường, thoắt cái ôm chặt nàng ấy vào lòng, nước mắt rơi xuống một cách khó hiểu, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có tỷ thật tốt, có tỷ thật tốt.”

Trong tiếng nỉ non lẩm bẩm linh tinh của Linh Diên, Công Tử Diễn trầm mặc không nói vỗ lưng nàng, lặng lẽ chịu đựng sức nặng của nàng, âm thầm sưởi ấm cơ thể lạnh buốt của nàng. Đến khi Linh Diên bình tĩnh lại từ trong di chứng của cơn ác mộng mới khe khẽ đẩy Công Tử Diễn ra, lúc ngước mắt, đôi mắt đã khôi phục màu sắc trong sáng quen thuộc.

Thấy thế, Công Tử Diễn mới bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một giấc mơ rất kỳ lạ, tỷ còn nhớ cảnh tượng chúng ta nhìn thấy sáng nay không?”

Công Tử Diễn nhíu mày nhớ lại, “Muội đang nói cảnh chúng ta nhìn thấy giữa không trung hả? Một thôn trang bị tang thi tấn công?”

Linh Diên gật đầu thật mạnh, “Đúng, chính là cảnh đó. Vừa rồi ta vậy mà mơ tới, đặc biệt khiến ta không ngờ là, tỷ nói xem vì sao mấy người già kia không bị tang thi cắn? Tỷ nói xem là vì sao?”

Tình hình ban ngày, cho dù hiện tại nhớ lại vẫn rõ mồn một trước mắt, mà cảnh Linh Diên đặc biệt vạch ra hiển nhiên cũng khiến Công Tử Diễn ấn tượng sâu sắc. Thường nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra cảnh tượng hôm nay đã xuất hiện trong đầu Linh Diên không chỉ một lần nhỉ?

Nếu không tại sao đột nhiên nàng lại giật mình tỉnh giấc?

“Lúc ấy ông lão kia mờ mịt đứng trong đám đông, người bình thường xung quanh lần lượt bị tang thi nhào tới gặm cắn, nhưng ông ấy lại giống như đứa trẻ không nhà để về, kinh hoàng nhìn xung quanh. Vậy, vậy nhưng không có một con tang thi nào chịu tới gần ông ấy, giống như ông ấy là tảng đá ven sông, không gợi lên hứng thú của bọn chúng.

Vốn dĩ ta cho rằng đó là ngoại lệ, nhưng ta lại liên tục nhìn thấy nhiều bà lão cũng gặp phải tình huống tương tự. Lúc tỷ ở dưới giết tang thi, ta cố ý nhìn quanh toàn thôn, cuối cùng tìm ra bảy tám tình huống như vậy. Tỷ tỷ, tỷ có biết điểm giống nhau giữa bọn họ là gì không?”

Ban ngày đầu óc của nàng rối tung, nhưng đến tối sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại liền tỉnh táo. Đặc biệt vừa rồi mình lại trải qua một giấc mơ chân thực như vậy, điều này khiến cho người nào đó vốn rơi vào ngõ cụt không đường để đi chợt lóe lên một ý tưởng, bỗng dưng mở to hai mắt.

“Là gì?” Trong giọng nói của Công Tử Diễn cũng mang theo kích động, bởi vì nàng ấy đột nhiên dự cảm được, phát hiện quan trọng này của muội muội rất có thể sẽ mang đến hy vọng sống sót cho đại lục Tứ Phương đã rơi vào đường cùng!

“Những người mà ta thấy không có ai không bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, sắc mặt vàng như nến, đi đứng tập tễnh. Bọn họ bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng, điều này khiến ta thoáng cái nhớ tới một việc. Trong thế giới động vật, dưới tình huống tài nguyên sung túc cũng không có động vật nào chịu đi ăn thi thể động vật bệnh chết. Ta đang nghĩ, có phải đám tang thi này cũng thế không?”

Công Tử Diễn nghe đến đó, đồng tử chợt co lại, nàng ấy ngẩng phắt đầu dậy, “Muội muội, chuyện này là thật sao?”

“Hình ảnh buổi sáng luôn quanh quẩn trong đầu ta, làm sao cũng không gạt đi được. Ta luôn cảm thấy buồn cười và là lạ ở chỗ nào đó, nhưng cũng không biết cuối cùng là lạ ở chỗ nào. Hơn nữa hôm nay Vệ Giới khiến đầu óc ta càng rối thêm, vì vậy căn bản không nghĩ tới mối liên hệ giữa chuyện này. Cho tới giấc mộng vừa rồi khiến ta tỉnh táo trong nháy mắt! Tỷ tỷ, tỷ biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là cuối cùng chúng ta cũng tìm được phương pháp đối phó với đám tang thi này rồi!”

Sau khi Công Tử Diễn hưng phấn trong chốc lát thì đột nhiên ngước mắt: “Vậy muội muội muốn khiến chúng ta đều bị bệnh hả?”

Dường như Linh Diên còn đang đắm chìm trong phát hiện quan trọng này: “Cụ thể còn cần làm thí nghiệm, bây giờ ta sẽ dậy nghiên cứu vài loại dược vật. Tỷ tỷ cũng đừng ngủ, đi bắt mấy con tang thi tới đây cho ta.”

Công Tử Diễn nhìn thấy muội muội đột nhiên trở nên không bình thường thì bất đắc dĩ lắc đầu. Quả nhiên, nha đầu này nghiêm túc rồi thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Nàng ấy nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài, chỉ có thể cam chịu số phận gật đầu.

“Được, ta đi, ai kêu muội là hy vọng duy nhất của chúng ta chứ. Chuyện này sớm thêm một khắc thì có thể cứu mạng vô số người, ta cũng không thể thờ ơ!”

“Ta chờ tỷ tỷ trong sơn động sau núi, tỷ tỷ phải nhanh một chút đó!”

Linh Diên vứt ra những lời này rồi tiện tay mò một bộ y phục, sau đó chạy ra ngoài như một cơn gió.

Công Tử Diễn cũng không dám chậm trễ, sau khi mặc quần áo tử tế lập tức biến thành một vệt bóng mờ biến mất khỏi Phượng Trì sơn trang.

Theo hai người bọn họ một trước một sau rời khỏi, Vệ Giới và Ngọc Ngân ở trên nóc nhà nãy giờ cũng ngồi không yên.

Trên thực tế, hai người chỉ ở phụ cận bọn họ. Vệ Giới nghe thấy âm thanh của Linh Diên thì lập tức lao tới, Ngọc Ngân vì nghĩ đến Công Tử Diễn cũng chạy tới, không ngờ rằng lại để hắn ta nghe được một chuyện khiến hắn ta vừa ngạc nhiên vừa kích động như vậy.

“Vệ Giới ơi Vệ Giới, nương tử của ngươi đúng là khó lường, còn trẻ vậy mà đã nhạy cảm như thế, thật khiến ta khâm phục. Ngươi nghĩ xem chúng ta đối đầu với tang thi đã bao nhiêu năm, sao lại không phát hiện điểm kỳ lạ này? Vẫn là tiểu nha đầu này lợi hại, vừa ra tay đã phát hiện tin tức quan trọng như vậy. Nếu chuyện này có đột phá, việc chúng ta phá bỏ lời nguyền của tang thi quả nhiên trong tầm tay!”

Vệ Giới bình tĩnh liếc hắn ta, “Sao ngươi có thể xác định trước kia có ví dụ như vậy? Chẳng lẽ không phải vì miệng của đám tang thi này bị nuôi tới kén chọn, bắt đầu chê bai những nhân loại có chứa bệnh độc hả?”

Ngọc Ngân nghẹn họng, vậy mà cảm thấy lời hắn nói rất có lý, “Cũng đúng, ngươi nói vậy hình như cũng không loại trừ khả năng này!”

Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, “Vậy ngươi còn ngây người ở đây làm gì? Nội thương của hoàng hậu nhà ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngươi không sợ nàng xảy ra chuyện gì sao?”

Lúc này Ngọc Ngân mới nhớ tới Công Tử Diễn đã đi xa, lập tức chắp tay với Vệ Giới một cái rồi đuổi theo Công Tử Diễn.

Vệ Giới cũng biến thành một vệt sáng đuổi sát theo Linh Diên.

Trong không gian, Linh Diên lại đối thoại với Tiểu Băng Dực của mình, “Mau, lấy hết mấy loại thuốc có thể khiến người ta bệnh nặng nhưng không chết trong tay ta ra đây. Ta muốn làm thí nghiệm. Còn nữa còn nữa, độc dược cũng lấy ra luôn.”

Sau khi dặn dò xong, Linh Diên nhớ tới mấy con dâm thú trong không gian. Trải qua mấy ngày bị khói độc xâm nhập, rõ ràng đám dâm thú này đã thay đổi so với lúc trước, màu da ban đầu cũng biến thành màu đen bất thường dưới khí độc mù mịt, ý thức dường như cũng hỗn loạn hơn trước rất nhiều.

Linh Diên nghĩ tới mối liên hệ giữa dâm thú và tang thi, lập tức lệnh cho Băng Dực giết một con dâm thú tiến hành phân tích kỹ lưỡng từng bộ vị khí quan và huyết dịch của nó.

Tại sao tang thi không cắn những dâm thú này?

Tại sao dâm thú cũng không đụng vào tang thi?

Tại sao sau khi người bình thường bị dâm thú cắn sẽ biến thành dâm thú?

Hiện tại Linh Diên có quá nhiều nghi vấn cần những thí nghiệm này để chứng minh, sơn động sau núi cũng chính là chỗ Vệ Giới chữa độc lúc trước. Bên dưới là Hàn Băng trì, ở giữa là ao suối nước nóng, nhưng bên trên là chỗ mọi lần nàng bế quan.

Sau khi Linh Diên tiến vào thạch thất, Băng Dực trong không gian cũng đã chuẩn bị xong tất cả dược vật nàng cần, sẵn tiện phất tay một cái, lớp bụi trên bệ chữa bệnh đã bị chưởng phong dọn sạch, trong nháy mắt tất cả dược vật cũng đã được bày ngay ngắn bên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play