Linh Diên ngẩng đầu cười khẽ, trừng mắt nhìn bọn họ: “Ta đây, là ta đây ngũ ca. Huynh đoán xem ta là ai? Ta là Diên Nhi của các huynh đây!”
Hoa Mậu lập tức trưng ra vẻ mặt như gặp phải quỷ, gương mặt tuấn tú cũng vì quá kinh dị mà lộ ra vẻ mơ màng ngốc nghếch.
Ngay cả giọng nói cũng run rẩy đến kỳ cục: “Diên… Diên Nhi? Ngươi nói ngươi là Linh Diên?”
Đương nhiên là Linh Diên gật đầu nhưng những người khác đều nghẹn họng trơ ra nhìn chằm chằm nàng, không thể tin nổi.
Thậm chí Thẩm Tứ còn vòng tới vòng lui quanh người Linh Diên mấy lần: “Muội muội này, trò đùa này không vui tí nào đâu, tuy vẻ ngoài của ngươi đúng là Diên Nhi lý tưởng trong lòng bọn ta nhưng Diên Nhi nhà ta không hề giống vậy chút nào đâu, ngươi có muốn nói dối thì cũng phải ra ngoài dò la nghe ngóng chứ, cứ nhận giả thẳng thừng như vậy cũng quá kém cỏi rồi!”
Nói rồi còn tiếc nuối lắc đầy, trong lòng thầm thở dài, haiz, nếu Diên Nhi nhà chúng ta cũng được như vậy thì tốt quá rồi.
Linh Diên không ngờ mình đã nói rõ đến vậy rồi mà bọn họ vẫn còn chưa tin, lập tức mất hứng thú.
“Huynh cái đồ Mèo Hoa thối tha này, huynh mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ nè, ta không phải Linh Diên của các huynh thì còn có thể là ai?”
Hoa Mậu giật giật khóe miệng, chẳng cần nói nhiều, giọng điệu nói chuyện này đúng là Linh Diên nhà hắn không sai được rồi, nhưng mà dung mạo này cũng quá… quá xa vời rồi?
“Muội… muội đúng là Linh Diên thật sao?”
“Nếu không gọi muội là Linh Diên thì cứ gọi là Ly Diên cũng được. Hay là Phượng Nguyên? Phượng Trì?”
Linh Diên lần lượt gọi mấy cái tên khiến bốn người bọn họ ngẩn ra tại chỗ ngay lập tức.
Mẹ nó, là Diên Nhi nhà bọn họ thật sao?
“Sao muội lại biến thành như vậy?”
Nghĩ đến lần trước Linh Diên đã dùng một số vị thuốc biến đổi thành dung mạo của Phượng Nguyên, Thẩm Tứ vỗ mạnh trán mình một cái.
“Ôi chao, sao chúng ta lại quên mất bản lĩnh của muội chứ? Nói vậy thì dung mạo hôm nay của muội cũng là dùng thuốc chế ra hả?”
Linh Diên: …
“Khuôn mặt này của ta là thật, giờ ta đã gầy rồi, cũng đẹp hơn rồi, mấy ca ca, các huynh không tin thì thôi đi, sao lại nói là ta dùng thuốc chế ra chứ? Nếu không biết còn tưởng muội muội nhà các huynh đi phẫu thuật thay đổi dung mạo nữa kìa!”
Khóe miệng Hoa Mậu co rút: “Đừng nói nữa, dung mạo này của muội đúng là giống phẫu thuật chỉnh sửa ra mà.”
Xuất phát từ sự tò mò, Hoa Mậu chạy đến trước mặt Linh Diên vươn tay ra muốn sờ sờ mặt nàng, Linh Diên không nói gì, cũng vô cùng phối hợp đưa mặt ra: “Nè, không tin thì huynh cứ sờ mạnh đi, xem có phải thật hay không!”
Hoa Mậu nghe vậy thì đưa tay lên mặt nàng thật, nhưng không đợi hắn tiếp tục động tác tiếp theo thì đã bị Tô Ngu cái cái bép xuống: “Dù là thật hay giả thì ngươi có phân biệt được không?”
Hoa Mậu nghe vậy thì khó chịu liếc Tô Ngu một cái: “Đại ca, ta còn chưa sờ nữa mà, sao huynh biết ta không phân biệt được chứ? Suy cho cùng thì ta cũng đã nhiều năm không gặp muội muội rồi, có sờ thử mới có thể cảm nhận được chân thật sự tồn tại của muội ấy, huynh hiểu không?”
Lời này nói rất đúng tình hợp lý, trong đó giọng nói ngả ngớn tùy tiện quen thuộc của Hoa Mậu còn bao hàm của sự nhớ nhung và thương yêu vô hạn đối với muội muội. Ngay cả Tô Ngu sau khi nghe thấy vậy cũng trầm mặc.
Mà Linh Diên đứng bên cạnh đã sớm đỏ hốc mắt, thậm chí còn cầm tay Hoa Mậu áp lên khuôn mặt mềm mại của nàng: “Ca ca, cứ sờ thoải mái đi, muốn sờ bao lâu cũng được, nếu lạnh thì ta sưởi ấm cho huynh, đau thì ta thổi cho huynh, được không?”
“Diên Nhi…” Giọng Hoa Mậu nghèn nghẹn, nhưng không thể nói được nên lời, cuối cùng, hắn vươn tay ôm chặt Linh Diên vào lòng, vỗ thật mạnh sau lưng nàng: “Muội cái nha đầu chết tiệt này, ngay cả cái rắm cũng không thả nữa, khó khăn lắm mới đợi được thì lại là tín hiệu cầu cứu, muội có biết cả đoạn đường đến đây mấy ca ca bị dọa thành thế nào không?”
“Ngũ ca, huynh có bạo lực thế nào thì cũng đừng có thô lỗ thế được không? Cái gì là gọi là ngay cả cái rắm cũng không thả chứ, chẳng lẽ không phải các huynh đã biết tin có thể ta không chết từ chỗ nghĩa phụ rồi sao?”
Nàng còn chưa dứt lời thì Hoa Mậu càng thêm khó chịu, hắn đẩy mạnh Linh Diên ra, cúi đầu hung dữ trừng nàng.
“Muội còn có mặt mũi nói vậy sao? Có thể không chết với chắc chắn không chết thì giống nhau hả? Muội nói xem rõ ràng là còn sống sao lại không nói cho bọn ta biết? Muội có biết mấy năm nay bọn ta sống như thế nào không? Tim bọn ta đau muốn chết muội có biết không?”
Linh Diên bị Hoa Mậu gào rú đến nỗi nước miếng văng đầy, nàng né mặt ra lau mạnh mấy giọt nước miếng trên mặt.
“Được rồi được rồi, không phải giờ ta đang khỏe mạnh đứng trước mặt các huynh sao? Đừng nghĩ đến những chuyện xưa nữa được không? Cơ thể muội muội nhà huynh giờ đang rất yếu đuối, không thể chịu nổi màn tru réo của huynh đâu!”
Như để xác nhận lời nói của mình, bắp chân Linh Diên không thể chống cự được nữa run run. Hoa Mậu đang định đưa tay ra đỡ rồi ôm Linh Diên đi, không ngờ lại có người còn nhanh hơn cả hắn, quay người nàng lại trước mặt bao nhiêu người rồi bế nàng lên.
Linh Diên kêu lên theo bản năng, đợi đến khi bốn người Phượng Trì nhìn rõ người kia là ai thì gương mặt đang đầy sự vui mừng lập tức trầm xuống.
“Vệ Giới? Chết tiệt, sao ngươi lại ở đây? Mau thả muội muội ta xuống. Ngươi cái tên nam nhân không biết xấu hổ này, ba năm trước đã hại chết muội muội của ta, ba năm sau còn muốn âm hồn không tan quấn lấy muội ấy nữa. Ngươi có biết xấu hổ không hả, có biết xấu hổ không?”
Hoa Mậu không hổ là tên có cái miệng đê tiện nhất bốn người Phượng Trì, nhìn xem hắn mắng chửi trôi chảy thế nào kìa, nhưng đối với Vệ Giới đã sớm miễn dịch với mấy lời mắng chửi thì khác, Vệ Giới chẳng thèm để lại cho hắn một ánh mắt dư thừa, lập tức bế nàng quay về.
Hoa Mậu đứng tại chỗ giận đến mức giơ chân. Hàn Tẫn, Tô Ngu và Thẩm Tứ lập tức nghiêm mặt chặn trước mặt Vệ Giới.
“Thả Diên Nhi xuống, nếu không thì đừng trách huynh đệ bọn ta không khách khí.”
Vệ Giới nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên: “Các ngươi chắc chắn có thể đánh bại ta?”
Mặt mấy người Tô Ngu hoàn toàn đen lại, Linh Diên đá đạp lung tung mấy cái cũng vô ích, ngược lại còn bị Vệ Giới đổi tư thế biến thành kiểu ôm công chúa, nàng vừa la “thả ta xuống” vừa tò mò nhìn mấy ca ca.
“Sao cứ có cảm giác khi các ca ca đối mặt với Vệ Giới vừa phẫn nộ vừa không cam lòng vậy?”
Hoa Mậu nghiến răng nghiến lợi lao tới từ phía sau: “Đánh không lại thì sao? Đánh không lại thì ông đây cũng muốn đánh, Vệ Giới, cả đời này chúng ta cũng sẽ lăn lộn với ngươi!”
Nói rồi hắn nhón chân đánh lên đỉnh đầu Vệ Giới, Linh Diên có thể nhìn thấy rõ ràng khóe miệng Vệ Giới khinh thường nhếch lên, trước khi nàng kịp nhìn thấy hắn làm gì thì đã thấy ngũ ra nhà mình bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây.
Linh Diên nghẹn họng trơ ra nhìn Vệ Giới vốn căn bản còn chưa ra tay, chết tiệt, sao nam nhân này có thể làm được? Không cần dùng tay cũng có thể đánh bay ca ca nàng?
Ngũ ca nhà nàng đã yếu đến độ thế nào rồi? Hay là, Vệ Giới đã mạnh đến mức ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng nổi rồi?
Dù Hoa Mậu đã gục nhưng vẫn còn có Tô Ngu, Hàn Tẫn và Thẩm Tứ chắn đường, thực lực của ba người này đều trên Hoa Mậu, Vệ Giới cũng không thể dùng cách như lúc nãy đánh bay bọn họ chứ?
Ngay khi Linh Diên đang mỏi mắt mong chờ thì thân hình Vệ Giới lóe lên, không trực tiếp giao chiến với bọn họ mà ngược lại sử dụng chiến thuật đi đường vòng, vô cùng đẹp mặt dùng thuật di hình đổi ảnh của mình xuyên qua hàng phòng thủ của bọn họ thành công.
Đám người Tô Ngu chụp trúng khoảng không, vẻ mặt đờ đẫn ngây dại đứng trân ra tại chỗ, dường như không nghĩ đến mới ít lâu không gặp mà công lực của nam nhân này lại tiến bộ một bậc rồi?
Linh Diên nhìn thấy vẻ thất bảo ảo não trên mặt ca ca nhà mình, đang muốn nói gì đó với nam nhân này thì không ngờ Vệ Giới lại đột nhiên đứng lại.
“Thả nàng xuống.” Ngọc Ngân nhìn chằm chằm nàng thật lâu, khi hắn ta ngước mắt lên, sự ghen tị hiện lên vô cùng rõ ràng trong đáy mắt.
Linh Diên nhìn vậy mà bất giác nhíu chặt mày, lại thêm một kẻ phiền phức rồi.
Từng đường cong trên mặt Vệ Giới vô cùng lạnh nhạt: “Ngươi nghĩ rằng ngươi là gì của nàng?”
“Nàng là Nhan Nhi của ta, ngươi nói xem nàng là ai? Ngươi nói xem nàng là ai của ta?”
Vệ Giới đột nhiên bật cười, khi Ngọc Ngân bất mãn đi tới định cướp người thì trên mặt hắn lập tức hiện lên tia ác độc: “Nhìn cho rõ xem nàng rốt cuộc là ai! Không phải là vào đến Bất Dạ thành này rồi thì mắt ngươi cũng bị độc đến mù rồi chứ? Nữ nhân của mình mà cũng không phân biệt được rõ ràng sao?”
Ngọc Ngân khẽ nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Vệ Giới liếc cái tên ngu ngốc kia một cái: “Đây là Linh Diên, không phải là Nhan Nhi của ngươi. Ngọc Ngân, ngươi chắc chắn là mắt ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Ngọc Ngan hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi nói nàng là ai? Linh Diên? Ha ha, Vệ Giới, rốt cuộc là mắt ai bị mù chứ, ngươi cho là ông đây không biết vương phi nhà ngươi trông như thế nào sao?”
“Bổn vương nói nàng là Linh Diên thì nàng chính là Linh Diên, không có chỗ cho Ngọc Ngân ngươi xen vào đâu.”
“Thúi lắm, trẫm còn nói nàng là hoàng hậu của trẫm nè, nàng chính là Hoa Nhan, Hoa Nhan chính là hoàng hậu của trẫm, đó là sự thật không thể chối cãi!”
Vệ Giới nhướng mày, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Ngọc Ngân, sự nhẫn nại của bổn vương có hạn.”
Ngọc Ngân không hề lùi bước, trong mắt cũng nhuốm đầy sự lạnh lẽo: “Sự kiên nhẫn của trẫm cũng có hạn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT