Nam nhân ôm đầu thở hổn hển, dùng tư thế cực kỳ chật vật ngồi xổm xuống đất, rước lấy tiếng cười to xung quanh.

“Thập Tứ, nhìn bộ dạng như gấu của ngươi đi, cô nương này cay như vậy mà ngươi còn muốn hôn. Xem kìa, không phải chịu thiệt rồi hả?”

“Phì, lão tử không tin mình không hôn được!” Nói xong, nam nhân bị đụng đột nhiên ra tay, hắn ta túm lấy tóc Linh Diên, ép nàng tới gần mình.

Linh Diên chán ghét xoay mặt sang chỗ khác, nam nhân tức giận bóp mặt nàng, quay đầu nàng về phía mình.

Người đứng sau lưng quan sát không ngừng ồn ào, “Hôn đi, hôn đi, mau hôn đi.”

Mà mấy nam nhân trong vòng chiến, đôi tay đen sì đã chạm tới làn da mềm mịn nhẵn nhụi của Linh Diên, hơn nữa từng người còn vô cùng hưởng thụ, đến mức khiến người đứng phía sau lòng ngứa ngáy khó chịu, thậm chí còn móc “tiểu tử” của mình ra tự vuốt.

Tên mặt thẹo nhìn huynh đệ mình đã chiếm hết địa bàn, cực kỳ bất mãn lườm bọn họ một cái, “Nhìn bộ dạng gấp gáp của cả đám các ngươi kìa, không thể chờ lão tử thoải mái xong rồi tiến lên hả? Đúng là chướng mắt!”

“Lão đại, huynh đừng có no thì không hiểu lòng kẻ đói. Mau lên đi, còn ở đó lãng phí thời gian gì nữa, không thấy mấy huynh đệ đã sắp nổ tung rồi hả?”

Trên thực tế tên mặt thẹo cũng đã sớm dồn sức chuẩn bị, bây giờ thấy bọn họ như vậy không khỏi bực bội kêu lên, “Gấp cái gì mà gấp? Gấp nữa cũng phải chờ cho lão tử!”

Linh Diên cảm giác được tay hắn ta đã bắt đầu dời tới gần bắp đùi nàng, nàng cắn chặt răng, trong lòng không ngừng la hét, sao còn chưa có động tĩnh nữa?

Chẳng lẽ những người này là cao thủ tử cấp nên dược hiệu phát tác chậm?

Không, không đúng, hôm nay thuốc này đã không còn như xưa, không nên chậm như vậy mới phải.

Cuối cùng vấn đề ở đây?

Còn tiếp tục như vậy, cho dù nàng không chết cũng phải tự vẫn. Bây giờ từng giây từng phút nàng đều đau đớn như bị lóc thịt.

Linh Diên cho rằng sẽ có kỳ tích xảy ra, nhưng vào lúc nam nhân này sắp cởi tiết khố của nàng ra, để lộ quần lót của nàng, đột nhiên nàng siết chặt nắm đấm, vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm xung quanh.

Mà thôi mà thôi, xem ra, nàng chỉ có thể sử dụng con bài tẩy cuối cùng, cho dù tự nhiên biến mất trước mặt bọn họ, để lộ sơ hở, nàng cũng không tiếc.

Thân là một người hiện đại, lộ chút da thịt đã là giới hạn cuối cùng của nàng, nhưng nếu phá tan màng bảo vệ cuối cùng, cho dù nàng đến từ thế giới 21 cởi mở thì với người bảo thủ như nàng tuyệt đối không muốn sống thêm nữa!

Nhưng làm sao nàng cũng không ngờ rằng lúc nàng đang trao đổi với Băng Dực trong không gian, định nhanh chóng tiến vào không gian, cảnh tượng khiến nàng không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra…

Tên mặt thẹo vốn định xách thương tiến công vậy mà hai tay bị một đạo lưu quang chém đứt không nói, ngay cả JJ của hắn ta cũng không may mắn thoát khỏi tai họa, cắt đứt dứt khoát!

Linh Diên kinh ngạc nhìn cảnh này, theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh. Không ngờ rằng lại để nàng nhìn thấy một người mà bất kể thế nào nàng cũng không nghĩ tới.

Nhưng đau khổ của tên mặt thẹo không chỉ dừng lại ở đây. Ngay lúc những người này hốt hoảng đứng lên tìm kiếm mục tiêu, giữa mi tâm của tên mặt thẹo đột nhiên bị một luồng sáng chói mắt bắn ra một cái lỗ máu to.

Lúc máu phún ra ngoài, bọn sát thủ vây xung quanh choáng váng trong khoảnh khắc.

Mà Linh Diên bị bọn họ bỏ quên ngay giây tiếp theo đã được một cái áo choàng đen bọc lại, sau đó lập tức rơi vào một lồng ngực ấm áp lại quen thuộc. Người nọ mang theo kinh hoảng và nghĩ mà sợ, sau khi quan sát nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt đau lòng vươn ngón tay lau đi giọt nước trên khóe mắt chẳng biết đã lăn xuống từ bao giờ.

“Ngoan, đừng khóc, ta ở đây, ta tới rồi, không sao rồi, không sao.”

Từ trước đến nay Linh Diên không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt này, người xuất hiện trước mặt nàng như anh hùng lại là người nàng hận thấu xương, nhưng cũng là người duy nhất nàng khắc vào tim.

Vệ Giới, hắn vậy mà đã đến, hơn nữa còn chứng kiến cảnh bẩn thỉu nhất của nàng đời này kiếp này.

Trong phút chốc tất cả hoảng hốt và sợ hãi lúc trước lập tức hóa thành ấm ức, nước mắt căn bản không thể khống chế rơi xuống ào ào.

Cơ thể nàng đang run rẩy, không ngừng run rẩy, nàng ôm hắn thật chặt, dán sát vào ngực hắn, nhưng không dám nhìn hắn một cái.

Giờ khắc này nàng rất cần cảm giác an toàn, rất cần người quen. Cho dù thân nàng run như cái sàng, cho dù tái nhợt như quỷ, cho dù nàng không muốn, cũng không bằng lòng để hắn thấy bộ dạng nàng hiện tại,nhưng nàng không thể khống chế trái tim của mình, không thể khống chế thân thể của mình.

Cho dù là lúc đối mặt với đám cặn bã kia, cho dù đối mặt với khó khăn lớn hơn nữa, nàng cũng chưa từng cần người nâng trong lòng bàn tay dịu dàng an ủi như giờ khắc này.

Linh Diên khóc tới lê hoa đái vũ, không kìm chế được.

Vệ Giới nhìn nàng, lòng khó chịu như bị dao cắt, sau đó lúc hắn nhìn về phía những hắc y nhân kia, trong mắt đã bắn ra sát khí không chút che giấu.

Sau khi tên mặt thẹo bịt một chiêu của hắn chấm dứt tính mạng, nam nhân bị đứt cánh tay mới ý thức được võ công của người trẻ tuổi trước mắt không tầm thường. Nhưng lúc nãy khi hắn ra tay chẳng những không có linh khí tỏa ra xung quanh mà còn vì động tác quá nhanh, bọn họ không thấy hắn ra tay thế nào.

Thực lực của hắn càng khó lường, cả đám theo bản năng tụ tập lại với nhau, đề phòng nhìn chằm chằm Vệ Giới.

“Ngươi là ai?” Nam nhân bị đứt cánh tay đối mặt với một đôi mắt cương quyết và rét lạnh khiến gã sợ hãi.

Con ngươi sâu không thấy đáy của Vệ Giới đảo qua gương mặt của từng người, vành môi mỏng lạnh hơi nhếch, một giọng nói lạnh lẽo như thuyền tới từ âm ty địa ngục khiến dây thần kinh nhạy cảm của hai mươi mấy sát thủ tử cấp căng thẳng nổi lên.

“Các ngươi… tất cả đều phải chết!”

Vệ Giới triệu hồi hỏa phượng hoàng, thận trọng đỡ Linh Diên lên lưng nó: “Đưa nàng đến nơi an toàn.”

Hỏa phượng hoàng kêu lên một tiếng, định bay đi, Vệ Giới lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng đến mức gần như có thể thấy rõ mạch máu của Linh Diên: “Ngoan, chờ ta, ta sẽ đi tìm nàng ngay!”

Linh Diên cố gắng mở mắt ra nhìn hắn một cái, muốn nói gì đó lại không phát ra được một tiếng. Vệ Giới thân mật sờ má nàng xong thì xoay người, biến thành một luồng sáng kỳ quái đột ngột tấn công đám sát thủ kia.

Phương hoàng dùng sức đập cánh, bay về phía trời xanh.

Vệ Giới căn bản không cân nhắc cho những người này cái chết kiểu gì, sau khi ánh mắt cương quyết lạnh lẽo của hắn đảo qua những người như bị đóng băng kia, người kia còn chưa phát ra chiêu thức đã bị Vệ Giới tàn nhẫn chặt đứng cánh tay, gân chân.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết tiếng sau cao hơn tiếng trước của bọn họ, hai mươi chín đại hán lại bị hắn làm cho còn còn sức chống trả. Nơi Vệ Giới nhìn qua, không có chỗ nào mà không phải là cụt tay đứt chân, một số bàn tay sau khi bị chặt đứt vẫn vô lực ngọ nguậy. Mà mấy kẻ vây gần Linh Diên nhất, thậm chí tùy ý vuốt ve trên người nàng không chỉ gãy tay gãy chân, ngay cả tròng mắt cũng bị móc ra. Lúc đôi mắt tròn vo như hạt châu rơi xuống đất đã bị giẫm “bẹp” một phát nhão nhoẹt.

Chưa tới nửa canh giờ, hai mươi chín sát thủ tử cấp, mười mấy con dâm thú phi hành đều dùng cơ thể khiếm khuyết không trọn vẹn bị Vệ Giới “chào hỏi” mấy lần.

Đến khi Ngọc Ngân khoan thai tới chậm, chứng kiến tình trạng thê thảm như vậy trực tiếp buồn nôn đến mức chạy qua một ói lên ói xuống.

Công Tử Diễn đến chậm một bước đầu tiên phát hiện Linh Diên đã hôn mê bất tỉnh được phượng hoàng chở đi giữa không trung, khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong Bất Dạ thành, nàng ấy sợ tới mức suýt chút ngã khỏi lưng thất thải phượng hoàng.

Đến khi nàng ấy khó khăn lắm mới đáp xuống đất và đứng vững, muốn ôm Linh Diên, có người lại nhanh hơn nàng ấy một bước ôm Linh Diên vào ngực.

Công Tử Diễn nhìn kỹ lại mới phát hiện Vệ Giới và Ngọc Ngân gặp nàng ấy là giống như phát điên, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng cái tràn đầy u ám: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ Giới liếc nàng ấy một cái, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì, ôm Linh Diên định rời khỏi.

Công Tử Diễn đâu cho phép hắn đi như thế.

Nàng ấy lập tức đưa tay giữ chặt tay áo của hắn, “Khoan đã, ngươi muốn đưa muội ấy đi đây? Bỏ muội ấy xuống!”

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Vệ Giới lại đông lại, hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn nàng ấy: “Buông tay!”

Công Tử Diễn không hề sợ uy hiếp của hắn, sương hoa trong mắt lạnh thấu xương: “Kẻ nên buông tay là ngươi, bỏ muội ấy xuống!”

Ngọc Ngân bị bỏ qua triệt để, vẫn đang hưng phấn không kềm chế được vừa thấy tình hình này lập tức tiến lên.

“Ai nha, đã đến lúc nào rồi mà các ngươi còn ở đây giằng co nữa? Còn không mau tìm chỗ sạch sẽ cho nàng tắm rửa thay quần áo đi. Ngươi không biết đâu, nếu bọn ta tới chậm một bước nữa, nha đầu kia thật sự thảm rồi, ngươi không biết lúc ấy…”

“Câm miệng!” Hai người đồng thanh quát lớn khiến Ngọc Ngân lập tức ấm ức bịt kín miệng mịt.

Sau khi âm thanh chói tai biến mất, mắt Công Tử Diễn đảo qua tình hình chiến đấu xung quanh, chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận. Dưới ánh mắt thúc giục của Vệ Giới, nàng ấy buộc bản thân tỉnh táo lại, cả nàng ấy cũng không phát hiện giọng nói của mình đã sặc giọng mũi.

“Đi theo ta.”

Cuối cùng, bốn người tới Minh Nguyệt lâu. Vừa vào viện đã cảm giác được vô số sát khí xung quanh ập tới chỗ bọn họ. Vệ Giới và Ngọc Ngân thoáng cái lạnh mặt, đang định ra tay, Công Tử Diễn cảm ứng được đầu tiên mở miệng trước một bước.

“Dừng tay, là ta.”

“Công tử? Công tử về rồi sao?”

“Công tử, cuối cùng ngài cũng về rồi. Thật tốt quá, mau, mau đi tìm nhị tiểu thư, nàng nhốt bọn thuộc hạ ở chỗ này rồi một mình đối mặt với nguy cơ bên ngoài rồi.”

“Công, trời ạ, là nhị tiểu thư, nhị tiểu thư làm sao vậy?”

Lúc bốn phương tám hướng xung quanh vang lên âm thanh quan tâm, mắt Vệ Giới trầm xuống, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc thô bạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play