“Mùi hương?” Ly Diên ngạc nhiên ngước mắt: “Tại sao có mùi hương được?”

Chính Mai sửng sốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng nghĩ đến ban đêm, chủ nhân nhà mình ngủ say, sao có thể ngửi thấy? Lúc này mới giải thích ngắn gọn về mùi hương mình đã ngửi thấy trước đó. Ly Diên nghe xong lời của hai người, rơi vào im lặng thật lâu.

Chính Mai, Ngọc Trân trao đổi ánh mắt, khe khẽ thở dài, “Tiểu thư, nếu chuyện này không làm rõ được trong chốc lát, không bằng người đi tắm rửa trước. Phượng vương điện hạ sắp ra khỏi Hàn Băng trì, người không đến xem à?”

Phượng vương điện hạ? Hàn Băng trì?

Ly Diên đột nhiên ngẩng đầu: “Đúng thế, suýt nữa quên mất chuyện lớn. Nhanh, đỡ ta đi tắm.”

Thời điểm Ly Diên tắm rửa không thích có người khác bên cạnh, vì vậy sau khi hai người chuẩn bị nước xong lập tức lui ra ngoài.

Ly Diên không mảnh vải bước vào thùng tắm, trong nháy mắt, nước trong thùng tắm trở nên đen thui. Khoé miệng nàng giật giật, “Những thứ này chẳng lẽ đều là dơ bẩn do mình bài tiết ra? Ông trời à, ta đây bẩn đến mức nào chứ?”

Nhưng khi nàng dùng sức chà xát, cũng không thấy bùn xuất hiện, mà những dơ bẩn mới xuất hiện kia chỉ nổi trên bề mặt, sau khi bước vào bồn nước sạch cũng nhanh chóng biến thành nước bẩn.

Ly Diên tắm rửa sạch sẽ, lại vào một thùng tắm khác. Nhìn nước trong như vắt như pha lê, nàng đưa tay ra, nhìn thấy dù da mình như than đen nhưng cũng bóng loáng nhẵn nhụi. Nàng khẽ nhíu mày, tự hỏi vì sao sau khi nàng bị thương nặng mới xuất hiện hiện tượng kỳ lạ? Trước kia nàng cho rằng mình nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nhìn lại, cũng không phải do mình nghĩ nhiều, mà là sự thật chính là như thế.

Ngoài vết bùn sau mỗi lần bị thương nặng, còn có mùi thơm đặc thù. Chẳng lẽ, mùi thơm kia là tản ra từ trong cơ thể của nàng?

Hai hiện tượng cho thấy điều gì? Cuối cùng nàng có nên giải độc này hay không?

“Tiểu thư, người đã xong chưa? Tứ thiếu gia mới vừa tới giục, kêu người đến Hàn Băng trì một chuyến.”

Ngay lúc Ly Diên đang không cách nào giải thích được nghi vấn, ngoài cửa vang lên giọng của Ngọc Trân. Ly Diên xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm. Có lẽ bọn họ nói đúng, đã không nghĩ ra được sao còn để tâm đến chuyện vụn vặt, không bằng xử lý tốt chuyện trước mắt.

Ly Diên vốn đen, mà từ xưa đến giờ nàng không mặc đồ trắng, dù cho dịch dung, từ trước đến nay cũng là lấy màu đậm làm chủ đạo. Đợi khi nàng đi vào Hàn Băng trì, đã là sau nửa canh giờ.

Ly Diên nhìn bóng dáng đang nhắm mắt trôi trên mặt Băng Trì, khẽ nhíu mày: “Sao vẫn còn nằm trong đó? Canh giờ đã đến, nếu tiếp tục như thế hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”

Hàn Tẫn đương nhiên biết, nhưng là, “Ta đã thúc giục rất nhiều lần, thế nhưng hắn không ra, chỉ có thể kêu muội đến.”

Hàn Tẫn đã ở đây gọi gần một canh giờ, nhưng mặc kệ y khuyên như thế nào, người kia giống đã như chết, hoàn toàn im lặng. Ngay khi y chuẩn bị xuống nước vớt người lên thì giọng nói lạnh lùng của Vệ Giới đột nhiên vang lên: “Đừng đến gần.”

Lông mày của Ly Diên nhíu lại, cau lại không vui nói với người như đang hòa vào nước ao băng: “Đừng phí sức nữa, nếu như ngươi mất máu quá nhiều, ngươi không thể tiếp tục điều trị được nữa, như thế này sẽ khiến thời gian của ngươi bị trì hoãn mà thôi. Còn nữa, những con trùng hút máu đó không phải là mấu chốt giải độc, bọn chúng chỉ có tác dụng trợ giúp. Ngươi đừng vì phát hiện ra độc trong cơ thể giảm bớt bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chữa trị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play