Kinh thành nước Tư U vốn bị tang thi bao vây vì có Linh Diên và bọn Bạch Tra gia nhập mà đã thay đổi tình thế rất nhanh.

Trong đó, Bạch Tra đóng góp công lao to lớn nhất, tạo ra bốn cái hố lớn, giúp nhóm linh thú có thể nhanh chóng càn quét đàn tang thi vốn không có sức mạnh nào địch nổi này.

Ngay cả khi có một số tên dị nhân có thể biến lưỡi thành xúc tua bạch tuộc quấn đầu người thì dưới sự tiếp đón của nhóm thú sủng, chúng vẫn không hề có sức chống trả.

Còn những kẻ bị rơi xuống hố, khó có thể trèo ra được thì kế đó đã có Linh Diên thu hoạch rồi.

Bạch Tra tự động thu nhỏ cơ thể, bay lơ lửng trên không trung theo Linh Diên, Vệ Giới tò mò, cũng lệnh cho Phượng Mị đi theo.

Hắn không nhìn thấy Linh Diên ra tay như thế nào, chỉ thấy có một loại chất lỏng màu đen chảy xuống hố như thác, rót lên đầu tang thi, mãi đến khi chất lỏng chìm đến eo tang thi thì nàng mới dừng.

Một mùi hăng gay mũi bốc lên, đám người Thanh Thần muốn đến gần xem thử lại bị Linh Diên lớn tiếng ngăn cản.

“Không muốn sống thì cứ đứng yên đó đừng nhúc nhích!”

Đứng yên tại chỗ không nhích nhích?

Thanh Thần ngơ ngác sủng sốt một lát, còn đang tự hỏi sao lại là đứng yên tại chỗ chứ?

May mà lúc này Thanh Dục phản ứng lại đầu tiên, đánh cái bốp sau ót hắn.

“Ngươi cái tên ngốc này, không nghe câu trước hả, không muốn sống thì cứ đứng ở đây, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa hả? Còn không mau chạy đi!”

Đợi Thanh Thần bị Thanh Dục kéo ra khỏi khu vực gần hố thì Linh Diên lại vỗ vỗ đầu Bạch Tra: “Ngoan, mượn tí lửa!”

Đôi mắt rồng lớn tròn như quả nhãn nhịn không được đảo một vòng. Sao một con rồng như nó lại phải làm mấy việc khổ cực như thế này chứ?

“Thế nào?”

Thấy nó nửa ngày rồi mà vẫn không nhúc nhích, Linh Diên híp mắt túm lấy một miếng vảy rồng của nó, Bạch Tra lập tức run người, mặt rồng đau đớn vặn vẹo, miễn cưỡng khịt mũi…

Không đợi ngọn lửa rơi xuống hố, Bạch Tra ngoặt đuôi rồng, xoay người bay lên cao.

Dáng vẻ chạy trốn cứ như có ai đuổi cùng giết tận sau lưng kia khiến Vệ Giới và Phượng Mị ngơ ngác, sững sờ.

Trên đầu cả hai treo đầy dấu chấm hỏi. Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là quá mót hả?

Lúc này, hắn vẫn hoàn toàn chưa ý thức được nguy hiểm sắp ập đến là gì.

Khi đốm lửa nhỏ kia rơi xuống hố, “Ầm!” một tiếng nổ lớn vang lên, một ngọn lửa bốc lên cao đến hàng chục mét, cường độ lớn đến mức gần như nuốt trọn cái hố khổng lồ.

Đó là ngọn lửa xông thẳng lên trời, mang theo sóng nhiệt cực lớn, sức mạnh của luồng nhiệt kia lớn đến mức khiến Vệ Giới đang đứng trên miệng hố bị chấn động mà không đề phòng gì.

Dù rằng vào lúc mấu chốt Vệ Giới đã dùng tu vi của mình tạo ra một cái lồng phòng hộ, nhưng vẫn bị phỏng vì ngọn lửa nóng và sặc mũi vì khói dày đặc.

Thảm nhất không ai ngoài hỏa phượng hoàng Phượng Mị, dù Vệ Giới đã nhanh chóng tạo lồng phòng hộ nhưng bộ lông chim đáng thương của nó vẫn bị cháy đen một mảng lớn, nếu bị lửa đốt mạnh tí nữa thì không phải nó đã trở thành phượng hoàng nướng rồi sao?

Phượng Mị ấm ức bẹp miệng, không ngừng kêu chiêm chiếp la ó.

Chủ nhân, nương tử nhà ngài xấu quá đi, sao chỉ lo chạy trốn một mình mà mặc kệ chúng ta chứ?

Chủ nhân, có phải nương tử nhà ngài cố ý trừng phạt ngài không?

Ngài xem đi nè, ngài xem đi, người ta sắp biến thành chim nướng rồi, xấu quá đi mất~



Lúc này Vệ Giới cũng rất nhếch nhác, mặt mũi đen nhẻm xấu hổ quá chừng, đừng nói Phượng Mị oan ức thế nào, hắn cũng khổ lắm đây.

Điều khiến hắn chán nản hơn nữa là khi hắn ngẩng gương mặt ám đầy khói lên buồn bực nhìn về phía Linh Diên thì không ngờ, người ta còn chẳng thèm nhìn hắn, trực tiếp chạy ngay đến cái hố tiếp theo tiếp tục cho chất lỏng màu đen lúc nãy vào.

Nữ nhân này, mấy năm không gặp, trái tim hình như càng khó tiếp cận rồi.

Tình cảnh lúc nãy nguy hiểm biết bao, nàng có thể nhắc nhở Thanh Thần nhưng lại quên đi hắn cách nàng gần như thế. Thậm chí trước khi đi ngay cả một câu cũng không nhắc, hại hắn thiếu chút nữa đã bị nướng thành thịt khô rồi.

Nhưng mà…

Vệ Giới nhìn lại cái hố lớn kia, ngọn lửa đã nhỏ hơn trước nhiều nhưng sức mạnh vẫn như cũ.

Tuy giờ không thể nhìn rõ bên trong như thế nào, nhưng dưới ngọn lửa cực nóng như vậy, đám tang thi này không bị nướng thành tro mới là lạ.

Hắn đã tận mắt chứng kiến chất lỏng có chứa tính ăn mòn có thể hòa tan cả trăm dặm thành màn sương trắng của Bất Dạ thành, mà giờ Linh Diên lại mang về một loại chất lỏng như vậy, quả là khiến hắn khiếp sợ.

Lũ tang thi vẫn không ngừng kéo đến cái hố khổng lồ, chất lỏng lại cứ như có thể cháy vô tận vậy, cháy mãi không ngừng, khiến phạm vi bán kính hơn mười km xung quanh còn nóng hơn cả ngày tam phục.

Sắc trời dần tối, ánh lửa càng hiện lên rõ ràng, mà đám tang thi vào đêm còn nhiều hơn ban ngày nữa.

Tang thi không ngừng chồng chất, Linh Diên lại không thể thêm nhiên liệu vào lúc lửa đang cháy, chỉ có thể đợi lúc lửa tắt rồi mới thêm sau.

Cứ như vậy, liên tục quá trình đốt cháy rồi tiếp nhiên liệu, qua hai ngày hai đêm cố gắng, đàn tang thi vô số kể cuối cùng cũng bị bọn họ bao vây tiêu diệt sạch.

Trong quá trình này, đôi lúc Linh Diên cũng biến mất một, hai canh giờ, không ai biết nàng đi đâu, nhưng khi ngọn lửa sắp tắt nàng sẽ vội vàng quay về.

Khi ánh mặt trời của ngày thứ ba lên cao, quanh bốn cái hố khổng lồ chỉ còn ánh lửa mong manh lóe lên, mặt đất xung quanh ngoại trừ đầy máu đen thì không hề có một thi thể nào sót lại.

Sạch sẽ hoàn toàn như vậy, cũng coi như mọi người được mở mang tầm mắt.

Tất cả đều đoán chất lỏng mà nữ tử áo đen kia đổ xuống rốt cuộc là thứ gì vậy?

Khoảnh khắc của thành được mở ra, dân chúng cả thành hò reo cổ vũ, bộ dáng vui mừng hân hoan như bọn họ vừa thắng trận vậy.

Vì nguy hiểm đã được xua tan, tất cả mọi người đều gấp gáp đến gần rìa hố khổng lồ nhìn xuống bên trong.

Vừa nhìn, bọn họ đã sững sờ choáng váng.

Trong hố ngoại trừ một màu đen thì không còn gì cả.

Nhiều tang thi như vậy, chẳng lẽ đều biến thành tro đen cả sao?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía những tướng sĩ tham gia trận chiến, nhận được sự xác nhận của bọn họ.

“Mấy thứ quỷ quái kia quả thật đã hóa thành tro đen cả rồi, không còn sót lại gì cả. Mọi người có thể tượng tượng xem, ngọn lửa mạnh đến kinh khủng như vậy, đừng nói người, ngay cả sắt có khi cũng hóa thành nước nữa ấy chứ.”

“Thứ kia thần kỳ thật đó, quả nhiên Long đế quốc nhiều đồ tốt mà, cứu binh lần này thực sự quá mạnh mà.”

“Đúng rồi, cô nương áo đen cưỡi ngân long đến đây đâu? Sao lại không thấy nàng? Mau mời cô nương ấy qua!”

“Chúng ta nhất định phải cảm ơn ơn cứu mạng của nàng, nếu không có cô nương kia thì nước Tư U chúng ta giờ chỉ sợ đã trở thành tòa thành tang thi rồi!”



Khi những người dân thường tốt bụng đang tìm kiếm Linh Diên với lòng biết ơn thì Linh Diên đang cưỡi trên lưng Bạch Tra, định lặng lẽ rời đi.

“Nàng cứ vậy mà đi sao?”

Giọng của Vệ Giới bất ngờ vang lên từ đằng sau, Linh Diên hơi sửng sốt, từ từ quay đầu.

Còn chưa kịp nhìn thấy Vệ Giới thì đã bị Phượng Mị, con chim gần như sắp tắt thở, đang thè lưỡi thở hổn hển lấy hơi thu hút sự chú ý, đáy mắt nàng hiện lên vẻ đồng tình.

Chết tiệt, lại có thể đuổi kịp rồng của nàng, con hỏa phượng hoàng này dũng mãnh thật đó!

“Nhiệm vụ đã hoàn thành, chẳng lẽ còn phải ở lại đây giúp các ngươi dựng thành? Nếu không còn gì nữa thì mời Phượng vương điện hạ quay về cho!”

Gương mặt tuấn tú của Vệ Giới bắt đầu căng thẳng vì sự bình thản trong lời nói của nàng.

Hắn nhún người thoải mái nhảy lên lưng Bạch Tra, Bạch Tra mất kiên nhẫn giật giật người, chuẩn bị hất cái tên chướng mắt này xuống thì lại nghe thấy giọng Linh Diên vang lên: “Xem ra Phượng vương điện hạ định trả thù lao cho bổn cô nương hả?”

Vệ Giới nhìn nàng một cái thật sâu: “Ba năm trước, à không, phải nói bốn năm trước, ta đã giao hết tài sản cho nàng rồi, hiện giờ trên người ta chỉ có bản thân là đáng giá nhất thôi, nếu nàng không chê thì bổn vương rất tình nguyện kính dâng mình cho nàng.”

Xí, kính dâng mình? Ngươi cho là bổn cô nương hiếm lạ cái thân bị người khác dùng qua hả?

Bỏ đi!

Linh Diên khinh thường nhướng mắt, đột nhiên nghĩ đến câu trước của hắn, từ từ, cái gì mà tất cả tài sản của hắn đều đã cho nàng từ bốn năm trước?

Sao chút ấn tượng nàng cũng không có vậy?

Vệ Giới thấy nàng đứng ngơ ngác ở đó nhớ lại, ý cười trong mắt ngày càng đậm.

Còn nói mình không phải Linh Diên, nếu không phải nàng thì ai có thể tác động tới tim hắn chỉ bằng một nụ cười một cái nhíu mày chứ?

Linh Diên nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được tên này đang nói đến lúc nào, nhưng nàng lại chẳng thể hỏi trực tiếp.

Nàng tức đến đau răng, cơn giận không tự chủ được bộc phát.

“Nè, ngươi có thôi đi chưa? Còn muốn phá đến cùng với ta phải không?”

“Diên Nhi, nếu nàng đã quay lại, chẳng lẽ nàng không muốn trở về xem thử sao? Tất cả mọi người đều rất nhớ nàng, nhất là Thượng Quan Tình Hi.”

“Ngươi câm miệng, ta là gì của ngươi chứ, ta về xem với ngươi? Không về, ngươi nói về là ta về hả, ngươi coi bổn cô nương là cái gì chứ? Thức thời thì mau tránh ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

Nhắc tới Thượng Quan Tình Hi, Linh Diên lập tức cảm thấy ghê tởm, vụt một cái đứng dậy, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Rốt cuộc ngươi có đi hay không? Nếu không đi thì đừng trách bổn cô nương dù vũ lực giải quyết vấn đề!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play