Vệ Giới bị lực lượng cường đại này đánh bay vào hồ nước cách đó hơn trăm mét.

“Vương gia!” Ám vệ xung quanh nhao nhao xông lên đều bị lực lượng tử cấp còn sót lại chấn tới văng tứ tung, thổ huyết ngã xuống đất.

Ngay lúc lực lượng của hắn sắp hủy diệt U Nguyệt lâu, nam nhân nghĩ tới trong lầu vẫn còn ngươi nên bỗng dưng thu sức mạnh lại.

Máu đỏ tươi thoáng chốc từ trong miệng mũi trào ra, đến khi hắn tỉnh táo lại, bên hồ nào còn hai bóng dáng một xanh một trắng kia?

Vệ Giới nghĩ tới sóng xung kích vừa rồi, sắc mặt tái nhợt, hắn cố gắng nhảy ra khỏi hồ nước, chạy nhanh về phía phòng của Linh Diên. Vì dùng sức quá mạnh cộng thêm trọng tâm không không ổn định, lại thêm nội thương quá nặng, vậy mà Vệ Giới đã hôn mê bất tỉnh.

Trước khi té xỉu, trong miệng hắn vẫn kêu tên người hắn nhớ mãi không quên: “Diên Nhi…”

“Đại ca, thoạt nhìn tên này cũng là một kẻ si tình, có vẻ hắn không tệ với Diên Nhi của chúng ta thì phải?”

“Người cũng đã thành như vậy rồi mà còn không tệ lắm hả?”

Hai huynh đệ còn chưa đi xa vốn định đến nhìn Linh Diên một cái, không ngờ rằng lại chứng kiến cảnh này, trong lúc nhất thời ngồi đối diện nhau không nói gì.

“Đi thôi, không xem nữa, suy cho cùng cũng là nha đầu kia quá ngốc, không biết tiếc mạng!”

Nam tử áo xanh hận rèn sắt không thành thép liếc U Nguyệt lầu, tức giận rời khỏi.

Nam tử áo trắng thì nhìn xoáy vào Vệ Giới đã rơi vào hôn mê: “Cuối cùng có thể bảo vệ muội ấy đến cùng hay không phải xem tạo hóa một năm tới của ngươi rồi!”

Sau khi hai huynh đệ rời khỏi, hồ U Nguyệt hoàn toàn rơi vào yên ắng.

Ma lúc này bên ngoài Phượng vương phủ, vì sự xuất hiện của tang thi nên mọi người chém giết đến khi trời tối mịt mới kết thúc.

Phụ tử Linh Vô Nhai và tứ thiếu gia Phượng Trì, thậm chí cả Điêu Di không để ý đến sự ngăn cản của bốn người Thanh Dạ và đám Hắc Lân vệ mà đột phá vòng vây dày đặc, tiến vào U Nguyệt lâu.

Lúc mọi người ngửi thấy mùi máu tanh rõ ràng trong U Nguyệt lâu, trái tim thoáng cái treo lơ lửng. Mọi người sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bất chấp lập trường của bản thân, đồng loạt chạy về phía nơi phát ra mùi máu.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Vệ Giới và Hắc Lân vệ của hắn hôn mê dưới đất, theo bản năng liền chạy vào lâu. Đến khi bọn họ nhìn thấy Linh Diên im hơi lặng tiếng nằm trên giường mới theo bản năng thở phào một hơi. Nhưng hơi thở này còn chưa hoàn toàn thả lỏng, mọi người đã bị cảm giác lạnh buốt trên người Linh Diên làm chấn động tới trợn tròn mắt.

“Diên Nhi, muội ấy, thực sự đã…?” Sắc mặt Linh Dực trắng bệch, cơ thể không kìm được run rẩy.

Sau khi Linh Vô Nhai liên tục kiểm tra cẩn thận, sắc mặt đã u ám như đêm ba mươi. Không có hơi thở, cơ thể lạnh buốt, nhưng tại sao cơ thể nàng vẫn chưa xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi?

Điều này không thích hợp.

Mặc dù trong cơ thể đứa nhỏ này Hắc Ngột Lân cũng không làm được đến mức này, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Linh Vô Nhai ngàn tính vạn tính tuyệt đối cũng không tính được trong cơ thể Linh Diên có Nghịch Thiên Thần Châm. Chính vì thế nên dưới tình huống nàng hút quá nhiều độc tố dẫn đến cơ thể không chịu nổi sẽ rơi vào trạng thái chết giả. Trong trạng thái chết giả, nếu không có dược hoàn trong tay công tử áo trắng, bất cẩn một cái có thể chết thật. Chỉ khi cho nàng dược vật giúp ổn định căn cơ mới có thể khiến nàng rơi vào giai đoạn tự phong bế hoàn toàn, tự chữa thương, tự khôi phục.

Đương nhiên, trạng thái cơ thể như vậy ngoại trừ người thân sắp xếp tất cả cho nàng biết thì không có ai biết.

Trạng thái hiện tại của Linh Diên cho dù là nhân vật số một số hai trong giới y học như Linh Vô Nhai cũng khó có thể nhìn thấu. Bởi vì bọn họ chỉ biết một không biết hai.

Vẻ mặt của Linh Vô Nhai quá thâm sâu khó lường, tứ thiếu gia Phượng Trì và Điêu Di nhìn thấy đã sớm không kìm được, từng người tiến lên xem xét. Nhưng kết quả lại khiến tất cả bọn họ vừa kinh vừa sợ.

“Thế này rốt cuộc là…” Chết hay còn sống?

Đáng tiếc không có ai giải thích chuyện này cho bọn họ. Đặc biệt hiện tại tình huống của Vệ Giới cũng không lạc quan lắm.

“Hắn bị cao thủ ít nhất tử cấp đả thương nặng, cho dù khôi phục cũng cần ít nhất hai, ba tháng.”

Lời nói của Linh Vô Nhai khiến Điêu Di và tứ thiếu gia Phượng Trì bất chợt ngước mắt: “Cao thủ tử cấp? Sao ở đây lại xuất hiện cao thủ tử cấp?”

“Sau khi dò xét quả thực là cao thủ tử cấp, các ngươi nhìn thử hướng ám vệ ngã xuống cũng đủ thấy được uy lực lúc đó khủng bố đến mức nào. Khiến ta tò mò là làm sao U Nguyệt lâu có thể bình yên như vậy dưới sức mạnh đó?”

Có thể chấn Vệ Giới tới trọng thương, Hắc Lân vệ tử vong tại chỗ, đủ để thấy được ngay vừa rồi ở đây đã xảy ra một trận chiến ác liệt. Nhưng dưới trận chiến ác liệt như vậy, U Nguyệt lâu vẫn có thể duy trì trạng thái hoàn hảo nhất là bởi vì sao?

Điêu Di hơi híp mắt lại, nhìn về phía Linh Vô Nhai: “Không phải Linh trang chủ đang suy đoán mục đích những người này đến đây là vì Phượng vương phi chứ?”

Linh Vô Nhai không phủ nhận: “Từ tình huống hiện trường xem ra, không phải không có khả năng đó.”

Hắn có thể kịp thời thu tay lại, chẳng lẽ cũng là vì bảo vệ Linh Diên trong U Nguyệt lâu?

Linh Vô Nhai nghĩ đến thân thế bí ẩn của Linh Diên, bất chợt xoay người nói với Linh Dực: “Chúng ta về trước đi.”

“Phụ thân, Diên Nhi muội ấy…”

“Về trước đi, có chuyện gì trở về rồi nói tiếp.”

Chung quy Linh gia trang cũng biết một chút nội tình, ngay cả Điêu Di cũng hiểu sâu về bí mật đằng sau, vì vậy sau khi Linh Vô Nhai cứng rắn kéo Linh Dực rời khỏi, Điêu Di cũng lặng yên không một tiếng động biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại tứ thiếu gia Phượng Trì hoàn toàn không biết gì về thân thế của Linh Diên.

“Đại ca, sao ta lại thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Diên Nhi chính là nghĩa nữ của Linh Vô Nhai, sao ông ta lại bỏ đi như vậy? Hơn nữa Linh Diên có quan hệ với Điêu Di từ lúc nào? Điều khiến ta kinh ngạc nhất là thân phận của người này. Không những hắn có địa vị khá cao ở Bất Dạ thành, thậm chí cả người của Tử Hoàng cung cũng gọi hắn là lĩnh chủ, cuối cùng tình huống này là sao?”

Từ quan tâm Linh Diên không chút che giấu ban đầu tới xem xét tình huống rồi rời khỏi bây giờ, mọi chuyện dường như đang nói rõ một vấn đề.

Ngay sau đó, bốn huynh đệ vô cùng ăn ý nhìn về phía Linh Diên đang nằm cứng đờ ở đó.

“Có lẽ tình huống của Diên Nhi không tệ như chúng ta nhìn thấy?”

“Nhưng đại ca, vậy làm sao giải thích được chuyện Diên Nhi không còn hơi thở, cơ thể lạnh buốt?”

Từ nhỏ đến lớn, trên người Linh Diên cũng xảy ra không ít chuyện kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp tình huống như vậy, hơn nữa còn là dưới tình huống không có hô hấp. Nếu con người không có hô hấp thì còn tính là người sống sao?

“Đi thôi, chúng ta tới Linh gia trang.” Muốn biết rõ điểm này có lẽ phải bắt tay từ phía Linh gia trang.

“Nhưng người ta sẽ nói cho chúng ta biết ư?”

“Không thử làm sao biết?”

Tứ thiếu gia Phượng Trì nhìn Linh Diên nằm trên giường lần cuối, sau cùng mới lưu luyến rời khỏi.

Đáng thương Vệ Giới một mình bò lên bờ, cuối cùng vẫn bị mấy người Thanh Dạ đến trễ kéo vào phòng, tìm đại phu khám chữa.

Bên trong kinh thành, sau khi Tử Hoàng cung, Linh gia trang và Phượng Trì sơn trang lui lại chỉ còn người của hoàng thất các nước chống đỡ.

Tàn dư của độc tang thi vẫn còn, dù đã hơn mười ngày trôi qua, gần ba vạn người đã chết nhưng đám quái vật này chưa bị giết sạch một ngày thì bọn họ không thể ngừng nghỉ một ngày, cửa thành cũng một ngày không thể mở ra.

Một khi có quái vật ra ngoài, không ai gánh nổi hậu quả tiếp theo.Vì vậy cho dù nước Tư U đang rơi vào nguy cơ diệt quốc, mấy quốc gia khác cũng không nhân lúc cháy nhà hôi của, mượn cơ hội chèn ép.

Một khi nội chiến nổ ra là đúng ý của người lòng muông dạ thú nào đó. Vì vậy dưới tình huống Vệ Du Sâm mất tích, Vệ Giới trọng thương, nhị hoàng tử và Vệ Tử Hằng, Vệ Diệp, Vệ Ly cùng các thành viên hoàng thất liền thống nhất kết hợp sức mạnh còn sót lại của ba nước khác, cố gắng bóp chết lũ tang thi còn lại từ trong trứng nước.

Theo tình hình đó, đã mười lăm ngày trôi qua từ mười lăm tháng tám, chính thức bước vào tháng chín.

Sau năm ngày phái người kiểm tra khắp các ngõ ngách một cách nghiêm ngặt, xác nhận không còn tang thi xuất hiện, cửa thành đã đóng chặt hai mươi ngày cuối cùng cũng mở ra. Nhưng chờ đợi mọi người lại là một kinh thành hiu quạnh, thậm chí đã qua hai mươi ngày nhưng nơi này vẫn bốc lên mùi hôi thối khiến người ta không thở nổi.

Cửa thành vừa mở ra, không có ai tiến vào kinh thành, ngược lại những dân chúng và quan lại may mắn còn sống sót nhao nhao mang theo gia quyến trốn khỏi đây.

Kinh thành lớn như vậy ngoại trừ người muốn ở lại và buộc phải ở lại, gần như đã biến thành một thành trống.

Viện binh của mấy quốc gia còn lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã rời khỏi từ lâu. Quay lại với những quốc gia khác, nhìn vào thiệt hại của nước Tư U, bọn họ cũng lên kế hoạch gia cố phòng ngự của quốc gia mình.

Đại nạn lần này khiến nước Tư U tổn thất gần sáu mươi phần trăm quan viên, tất cả lực lượng dự bị phòng vệ kinh thành cũng tổn hại sạch, chỉ còn lại hai phần. Cũng may Vệ Tử Hằng lập tức điều động người ở đại doanh Tây Bắc đến đây để tăng cường trị an của kinh thành.

Hoàng thành có thể chứa mười vạn người, bây giờ chỉ còn lại chưa tới một vạn. Con số này có thể nói đã lập nên giá trị thấp nhất trong lịch sử nước Tư U.

Biến cố tang thi lần này đã đẩy quốc lực và dân tâm của nước Tư U vào cảnh khốn cùng trước nay chưa từng có. Cho dù thoạt nhìn bệnh độc đã hoàn toàn cách xa bọn họ nhưng bóng ma tâm lý của dân chúng trong thành và gia quyến quan viên lại không thể nào gạt đi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play