“Nè lão tam, đừng có nhỏ mọn vậy chứ, để ta ngửi tí cũng được mà, sao ta cứ cảm thấy sau khi ngửi thấy mùi hương này thì tay chân như đều đang nhảy lên vậy!”

“Đi ra ngoài, đừng để ta nói lần thứ ba!”

Lăng Tễ Phong lập tức bày ra vẻ mặt chưa đã thèm, muốn quay lại cầu cứu sư phụ nhà mình thì lại phát hiện không biết từ khi nào Tử Hạc và Lận Ngọc Đường đã lui ra ngoài rồi.

Lăng Tễ Phong sờ sờ chóp mũi, tự thấy bẽ mặt bĩu môi: “Hứ! Có gì mà đặc biệt chứ, đi thì đi!”

Không ngờ hắn ta vừa lui ra ngoài thì đã phải kinh sợ vì cảnh tượng trước mặt.

“Trời ạ, đây còn là hoàng cung nữa sao? Quả đúng là biển lửa mà, sao khắp nơi đều xảy ra hỏa hoạn thế kia?”

Lận Ngọc Đường đứng bên cạnh Tử Hạc, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Xem ra tình huống trong cung còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”

Mỗi một nơi lửa nổi lên đều đại biểu cho việc ở đó có một thi thể bị thiêu. Mà hoàng cung lớn như vậy, những ánh lửa này lại có thể khiến nơi này rực sáng còn hơn cả ban ngày, điều này đủ cho thấy số lượng người chết đã đến độ không thể ước lượng được.

“A, mọi người nhìn thử xem, những hoa cỏ bị dính máu đen đã héo rũ có phải đang vươn dậy không, ngay cả màu sắc cũng dần chuyền về màu xanh rồi?”

Lăng Tễ Phong cũng sợ hãi bị sự phát hiện bất ngờ của mình: “Chẳng lẽ là do chúng dính phải thi độc sao?”

Ngay cả xác chết cũng có thể sống lại, vậy thì hoa cỏ chết héo có phải cũng xảy ra biến dị hay không?

Nếu là vậy thật thì chẳng phải là đáng sợ quá sao?

Rất nhanh Tử Hạc đã phủ nhận ý nghĩ này của hắn ta, vì…

Mùi hương thơm ngát thoang thoảng kia dang tỏa dần ra ngoài theo những ô cửa sổ rách nát, ngay sau đó, ba thầy trò ngạc nhiên phát hiện những cây cỏ bị nhiễm máu độc đã sống lại một cách kỳ diệu. Càng khiến bọn họ run sợ hơn chính là sức mạnh vốn đã bị tiêu tán của bọn họ giờ lại đang từ từ ngưng tụ.

Ba thầy trò kinh ngạc trao đổi ánh mắt với nhau, đồng loạt vươn tay đặt lên mạch của đối phương.

Sự thật chứng minh, đây không phải ảo giác của bọn họ mà đúng là sự thật.

Ngay lập tức, Tử Hạc lão nhân có một suy đoán táo bạo: “Ta biết rồi, nhất định là do mùi hương này, mùi hương này có năng lực tẩy rửa cực mạnh khiến cây cối hoa cỏ đều có thể chết đi sống lại, ngay cả sức mạnh của chúng ta cũng có thể ngưng tụ một lần nữa. Vậy có phải cũng có nghĩa là những tang thi đó cũng bị mùi hương này mê hoặc hay không?”

“Lão nhị, mau đi bắt một con tang thi lại đây!”

Lăng Tể Phong lập tức này ra vẻ mặt buồn nôn: “Sư phụ, sao lại là con chứ? Đó là tang thi đó, lỡ như con bị cắn một cái thì làm sao giờ? Để đại sự huynh đi đi!”

“Lão đại, ngươi mau đi tìm một tên chỉ bị cảm nhiễm đi, chúng ta phải thừa dịp tiểu nha đầu kia chưa tỉnh lại nhanh chóng làm thí nghiệm mới được.”

Lận Ngọc Đường nghe Tử Hạc nói vậy, ngay cả liếc nhìn Lăng Tễ Phong một cái cũng không thèm, lập tức nhảy lên mái nhà. Lăng Tễ Phong thấy hắn thoải mái rời đi như vậy lại hơi khó chịu: “Cái gì chứ, đại sư huynh gì đó là đáng ghét nhất, chỉ biết bóc lột tiểu đệ thôi! Hừ, đúng rồi, còn có một lão tam lúc nào cũng sai bảo chúng ta nữa, ông trời ơi, đất hỡi, vì sao ta lại là lão nhị chứ? Rõ ràng là lão tam vào cửa sớm hơn ta mà!”

“Lão nhị chết bầm, rốt cuộc ngươi có đi hay không? Không đi thì lão tử lột da ngươi luôn, còn ở đây mà méo mó than vãn nữa!”

Tử Hạc đã nói vậy, cho dù Lăng Tễ Phong không cam lòng thì cũng không dám hé miệng, chỉ có thể buồn bực ấm ức rời đi.

Trong phòng, Vệ Giới cũng nghe thấy lời của Tử Hạc chân nhân, mà hắn là người gần Linh Diên nhất hiển nhiên là đối tượng được lợi nhất.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng đan điền đang khô kiệt của mình hiện giờ cứ như cây khô gặp trời xuân, nguồn linh khí loãng bao quanh hắn cũng dần sinh sôi. Cơ thể mệt mỏi nặng nề cũng đang dần dần hồi phục.

Hắn ngơ ngác nhìn Linh Diên dù đang chìm vào giấc ngủ say vẫn không quên tạo điều kiện thuận lợi cho hắn, khóe mắt bất giác hơi ướt.

Hắn nắm chặt lấy tay nàng, giúp nàng vén mái tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên thái dương, nghẹn ngào nói: “Nha đầu, nếu ngươi đã có được sự may mắn như vậy thì thì ngàn lần vạn lần không thể chết được, mau mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại.”

Sau khi hai huynh đệ Minh vực rời đi không lâu, Thanh Thần mang cả người đầy máu đen vô cùng căng thẳng đáp xuống, nhìn thấy Tử Hạc, hắn vội vàng hành lễ.

“Chủ tử nhà ngươi ở bên trong.” Thanh Thần được chỉ dẫn phương hướng lập tức gật đầu, nhanh chóng chạy đến cánh của phòng còn đang đóng chặt kia.

“Chuyện gì?” Còn chưa gõ cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói không chút gợn sóng của Vệ Giới.

“Khởi bẩm vương gia, không hay rồi, Thượng Quan cô nương mà ngài lệnh cho chúng ta tìm kiếm đã bị nhiễm rồi, hiện giờ Ly thế tử đang tìm thầy thuốc của Dược Vương cốc xem thử, nhưng cũng không lạc quan mấy…”

Thanh Thần còn chưa nói hết lời thì Vệ Giới đã đột ngột đẩy cửa ra: “Ngươi nói gì? Nàng bị nhiễm rồi?”

“Vâng, Thượng Quan cô nương bị nhiễm rồi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể phát cuồng, hiện giờ trên mặt đã bắt đầu nổi lên nhưng nốt ban của tang thi, móng tay cũng dài ra rồi.”

“Vậy còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đem người lại đây?”

Thanh Thần sửng sốt: “Mang, mang lại đây?”

“Chẳng lẽ tiểu vương phi đã tỉnh rồi?” Linh Diên được gửi gắm kỳ vọng cao giờ đã vô thức trở thành liều thuốc trấn an trong cảm nhận của mọi người rồi.

Tử Hạc lắc đầu: “Tiểu vương phi của các ngươi vẫn chưa tỉnh, nhưng có thể đem người lại đây để lão phu xem thử một chút.”

Hơn nữa, ông còn muốn xem thử mùi hương này có tác dụng gì với người đã bị nhiễm hay không.

Nhận được ánh mắt đồng ý của Vệ Giới, Thanh Thần lập tức chạy về hướng hậu cung.

Cùng lúc đó trong Ninh Thánh cung, thái hậu cũng tuyệt vọng khóc lớn: “Là ai gia hại nha đầu này, là ai gia hại nha đầu này mà, nếu không phải vì cứu ai gia thì sao nàng lại bị con quái vật ghê tởm kia cào xước da chứ? Ôn Tây Nhã, sao không nói sớm cho ai gia biết chứ?”

Khi còn sống Đỗ Vân Ca đối xử với thái hậu vô cùng tốt, mẹ chồng nàng dâu hai người chung sống cũng rất hòa hợp. Đỗ Vân Ca còn dùng y thuật của mình thường xuyên giải quyết những chứng bệnh nhỏ cho thái hậu, có thể nói giờ thái hậu có nền tảng thân thể tốt như vậy cũng hơn nửa là nhờ Đỗ Vân Ca điều trị. Vì vậy, khi nàng ta mang thân phận Thượng Quan Tình Hi đến bên cạnh Ôn thái hậu, hiểu nhiên cũng hiểu rõ tường tận thân thể của thái hậu.

Nhưng dù có thế nào bà cũng ngờ được Đỗ Vân Ca có thể sống lại, lại còn sống lại trong thân thể của nữ nhi mình. Đứa nhỏ trước mặt giờ vừa là con dâu vừa là cháu gái của bà, sao bà lão này có thể không đau lòng, không tuyệt vọng?

Tuy Ninh Thánh cung là cung điện được bảo vệ sớm nhất, nhưng ngoài cung điện vẫn nguy cơ trùng trùng, dù giờ thái hậu có thể nhìn thấy Đỗ Vân Ca, nhưng cũng chỉ có thể đứng trong cung, mà Thượng Quan Tình Hi lại được đặt ngoài điện, không ai được tới gần.

Chỉ có một người nam nhân không e ngại tất cả mà còn ôm chặt lấy nàng ta, nước mắt không ngừng rơi, trong miệng mãi thầm thì những chuyện xưa từ khi hai người quen nhau. Người này không phải ai khác, chính là Vệ Ly.

Hắc Ưng và Bạch Chuẩn cảnh giác đứng xung quanh hắn ta, chỉ sợ người trong lòng thế tử gia nhà mình đột nhiên phát bệnh.

Nhưng từ những lời mà Vệ Ly nói, bọn họ lại biết được hai sự thật đáng sợ.

Thứ nhất, bọn họ không thể nào ngờ được rằng trong cơ thể thế tử gia nhà bọn họ lại ẩn giấu linh hồn của Di vương điện hạ Vệ Dật.

Vệ Dật, chính là Di vương điện hạ có được tài nghệ vượt trội, bất luận là thực lực hay năng lực cũng đều không hề thua kém Vệ Du Sâm, thậm chí có khi còn hơn!

Thứ hai, nếu chuyện của thế tử nhà mình đã khiến bọn họ nghẹn họng chỉ biết đứng nhìn trân trân thì người trong lòng hắn càng khiến bọn họ cứng đờ người hơn.

“Đỗ Vân Ca, Ca Nhi, Vân Ca!”

Từ những cái tên không ngừng phát ra từ miệng thế tử gia nhà mình, hai người đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Không ngờ trên thế gian này còn có việc kỳ diệu như vậy, người đã chết lại còn có thể sống lại?

Buồn cười nhất chính là bọn họ lại không cảm thấy những việc kỳ dị này có gì quá bất ngờ cả, dù sao sau biến cố tang thi này thì còn có gì mà không thể xảy ra chứ?

Xác chết còn có thể sống bật dậy biến thành một con quái vật tấn công người sống, vậy thì loại chuyện người chết sống lại cũng chẳng có gì kỳ quái.

Chỉ tiếc, tình trạng hiện giờ của vị Đỗ hoàng hậu này không tốt lắm, ngoại trừ việc không ngừng nôn ra máu đen thì trên mặt và toàn thân đã bắt đầu nổi lên nốt ban đáng sợ, hơn nữa móng tay đều đã bắt đầu đen lại và dài ra. Đây chính là dấu hiệu biến đổi thành tang thi!

Đáng tiếc, hai người đã khuyên bảo nửa ngày rồi mà chủ tử nhà bọn họ vẫn không chịu nhúc nhích tí nào, dù trong lòng bọn họ có sốt ruột thế nào cũng vô dụng.

Đúng lúc này, Thanh Thần từ trên cao hạ xuống, lập tức nói với hai người đang ôm chặt nhau: “Thế tử gia, mau đi cùng thuộc hạ, thuộc hạ mang ngài đi gặp vương gia.”

Một Vệ Ly gần như đã trở thành hòn vọng thê, sau khi nghe thấy lời của Thanh Thần, hai đồng tử vốn không còn ánh sáng đột nhiên rụt lại.

“Thất thúc ở đâu? Có phải tiểu thất thẩm tỉnh rồi không? Có phải tiểu thất thẩm tỉnh rồi không?”

Thanh Thần tiếc nuối lắc lắc đầu với hắn ta: “Không, tạm thời vẫn chưa, nhưng mà nếu vương gia đã mời thế tử gia qua đó thì tất nhiên là có biện pháp, mời thế tử gia nhanh theo thuộc hạ.”

Vệ Ly nghe vậy, không chút do dự bế Thượng Quan Tình Hi lên, nhưng lại bị Ninh Thục Viện chặn trước cung điện, thê lương gào thét: “Ly Nhi, con mau quay lại đi, đừng ra ngoài mà, cầu xin con đó, đừng ra ngoài mà!”

Toàn bộ cảm xúc được kìm nén từ nãy đến giờ của Ninh Thục Viện đều bộc phát ra cả, tuy bà không rõ tại sao con mình lại ôm Thượng Quan Tình Hi, lại không hiểu mối quan hệ của bọn họ, nhưng con trai đột nhiên rời đi khiến sợi dây căng trong lòng bà đứt phựt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play